Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 110

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng đã đến chỗ của Lan Phi nương nương.” Phúc Quý bị biểu tình sắp giết người này của Tiểu Thiên dọa ngây ngẩn cả người, chỉ có thể ngây ngốc mở miệng nói.“Đi, mang ta đi.” Một phen túm áo của Phúc Quý, vẻ tức giận trên mặt Tiểu Thiên không giảm chút nào.“Nương. . . . . . Nương nương, Hoàng Thượng lúc này chỉ sợ đã đi ngủ , thật sự không thích hợp. . . . . .”“Ta nói thích hợp liền thích hợp!” Tiểu Thiên lớn tiếng đánh gảy hắn, rống lên với hắn, “Mang ta đến nơi của Lan Phi, có nghe hay không! ! !”“Vâng, vâng, vâng, nô tài tuân chỉ!” Bị Tiểu Thiên dọa sợ tới mức không có thần, Phúc Quý đành phải nghe lời của Tiểu Thiên đi về hướng Lan Uyển.Lan Uyển ——“Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy? Có phải ai đã chọc người nổi giận hay không?” Lan Phi hơi chớp chớp đôi mắt xếch mê hoặc người, tựa vào bên người Hoàng Phủ Tấn.“Ngươi không cần hỏi nhiều, hầu hạ trẫm là được rồi.” Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng mở miệng nói, đối với Lan Phi một chút không hề bày ra một sắc mặt tốt chút nào.Hắn là bị nữ nhân chết tiệt Niếp Tiểu Thiên chọc giận đến phát điên rồi, hay là tức đến phát ra bệnh? Bị nữ nhân kia khơi mào dục hỏa muốn đến nơi này giải quyết, lại phát hiện chính mình một chút tâm tư đều không có.Thấy vẻ tức giận trên mặt Hoàng Phủ Tấn, Lan Phi không dám tiếp tục hỏi nhiều, chỉ có thuận theo, nghe lời nói của Hoàng Phủ Tấn, “Vâng, nô tì hầu hạ Hoàng Thượng!” Nói xong, vươn bàn tay trắng như ngọc, cởi bỏ vạt áo Hoàng Phủ Tấn, động tác đầy mê hoặc, dáng người trêu tâm nam nhân làm ắt Hoàng Phủ Tấn hơi hơi khép lại.Một tay túm lấy Lan Phi kéo vào trong lòng, Hoàng Phủ Tấn thô lỗ vạch quần áo của Lan Phi, đang chuẩn bị động tác tiếp theo, lại bị thanh âm giết người của Tiểu Thiên cắt ngang.“Hoàng Phủ Tấn ngươi là tên khốn kiếp!” Thanh âm mang theo sát khí tràn ngập, Tiểu Thiên đã muốn xông vào, nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Phủ Tấn cùng Lan Phi hai người quần áo không chỉnh, nàng hơi sựng lại, cũng đoán được chuyện gì, nhưng hiện tại những chuyện này không quan trọng với nàng.“Niếp Tiểu Thiên, trẫm có cho phép ngươi xông tới sao?” Mày Hoàng Phủ Tấn cau lại, khẩu khí mang theo tức giận rõ ràng, đầu sỏ chết tiệt gây nên này còn dám xông tới.“Ngươi ngu ngốc a, ta nếu chờ ngươi cho phép mới tiến vào, ta vào đây được sao?” Tiểu Thiên lẻn đến trước mặt Hoàng Phủ Tấn, tức giận trong mắt làm cho Hoàng Phủ Tấn càng thêm tức giận.

“Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng đã đến chỗ của Lan Phi nương nương.” Phúc Quý bị biểu tình sắp giết người này của Tiểu Thiên dọa ngây ngẩn cả người, chỉ có thể ngây ngốc mở miệng nói.

“Đi, mang ta đi.” Một phen túm áo của Phúc Quý, vẻ tức giận trên mặt Tiểu Thiên không giảm chút nào.

“Nương. . . . . . Nương nương, Hoàng Thượng lúc này chỉ sợ đã đi ngủ , thật sự không thích hợp. . . . . .”

“Ta nói thích hợp liền thích hợp!” Tiểu Thiên lớn tiếng đánh gảy hắn, rống lên với hắn, “Mang ta đến nơi của Lan Phi, có nghe hay không! ! !”

“Vâng, vâng, vâng, nô tài tuân chỉ!” Bị Tiểu Thiên dọa sợ tới mức không có thần, Phúc Quý đành phải nghe lời của Tiểu Thiên đi về hướng Lan Uyển.

Lan Uyển ——

“Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy? Có phải ai đã chọc người nổi giận hay không?” Lan Phi hơi chớp chớp đôi mắt xếch mê hoặc người, tựa vào bên người Hoàng Phủ Tấn.

“Ngươi không cần hỏi nhiều, hầu hạ trẫm là được rồi.” Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng mở miệng nói, đối với Lan Phi một chút không hề bày ra một sắc mặt tốt chút nào.

Hắn là bị nữ nhân chết tiệt Niếp Tiểu Thiên chọc giận đến phát điên rồi, hay là tức đến phát ra bệnh? Bị nữ nhân kia khơi mào dục hỏa muốn đến nơi này giải quyết, lại phát hiện chính mình một chút tâm tư đều không có.

Thấy vẻ tức giận trên mặt Hoàng Phủ Tấn, Lan Phi không dám tiếp tục hỏi nhiều, chỉ có thuận theo, nghe lời nói của Hoàng Phủ Tấn, “Vâng, nô tì hầu hạ Hoàng Thượng!” Nói xong, vươn bàn tay trắng như ngọc, cởi bỏ vạt áo Hoàng Phủ Tấn, động tác đầy mê hoặc, dáng người trêu tâm nam nhân làm ắt Hoàng Phủ Tấn hơi hơi khép lại.

Một tay túm lấy Lan Phi kéo vào trong lòng, Hoàng Phủ Tấn thô lỗ vạch quần áo của Lan Phi, đang chuẩn bị động tác tiếp theo, lại bị thanh âm giết người của Tiểu Thiên cắt ngang.

“Hoàng Phủ Tấn ngươi là tên khốn kiếp!” Thanh âm mang theo sát khí tràn ngập, Tiểu Thiên đã muốn xông vào, nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Phủ Tấn cùng Lan Phi hai người quần áo không chỉnh, nàng hơi sựng lại, cũng đoán được chuyện gì, nhưng hiện tại những chuyện này không quan trọng với nàng.

“Niếp Tiểu Thiên, trẫm có cho phép ngươi xông tới sao?” Mày Hoàng Phủ Tấn cau lại, khẩu khí mang theo tức giận rõ ràng, đầu sỏ chết tiệt gây nên này còn dám xông tới.

“Ngươi ngu ngốc a, ta nếu chờ ngươi cho phép mới tiến vào, ta vào đây được sao?” Tiểu Thiên lẻn đến trước mặt Hoàng Phủ Tấn, tức giận trong mắt làm cho Hoàng Phủ Tấn càng thêm tức giận.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng đã đến chỗ của Lan Phi nương nương.” Phúc Quý bị biểu tình sắp giết người này của Tiểu Thiên dọa ngây ngẩn cả người, chỉ có thể ngây ngốc mở miệng nói.“Đi, mang ta đi.” Một phen túm áo của Phúc Quý, vẻ tức giận trên mặt Tiểu Thiên không giảm chút nào.“Nương. . . . . . Nương nương, Hoàng Thượng lúc này chỉ sợ đã đi ngủ , thật sự không thích hợp. . . . . .”“Ta nói thích hợp liền thích hợp!” Tiểu Thiên lớn tiếng đánh gảy hắn, rống lên với hắn, “Mang ta đến nơi của Lan Phi, có nghe hay không! ! !”“Vâng, vâng, vâng, nô tài tuân chỉ!” Bị Tiểu Thiên dọa sợ tới mức không có thần, Phúc Quý đành phải nghe lời của Tiểu Thiên đi về hướng Lan Uyển.Lan Uyển ——“Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy? Có phải ai đã chọc người nổi giận hay không?” Lan Phi hơi chớp chớp đôi mắt xếch mê hoặc người, tựa vào bên người Hoàng Phủ Tấn.“Ngươi không cần hỏi nhiều, hầu hạ trẫm là được rồi.” Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng mở miệng nói, đối với Lan Phi một chút không hề bày ra một sắc mặt tốt chút nào.Hắn là bị nữ nhân chết tiệt Niếp Tiểu Thiên chọc giận đến phát điên rồi, hay là tức đến phát ra bệnh? Bị nữ nhân kia khơi mào dục hỏa muốn đến nơi này giải quyết, lại phát hiện chính mình một chút tâm tư đều không có.Thấy vẻ tức giận trên mặt Hoàng Phủ Tấn, Lan Phi không dám tiếp tục hỏi nhiều, chỉ có thuận theo, nghe lời nói của Hoàng Phủ Tấn, “Vâng, nô tì hầu hạ Hoàng Thượng!” Nói xong, vươn bàn tay trắng như ngọc, cởi bỏ vạt áo Hoàng Phủ Tấn, động tác đầy mê hoặc, dáng người trêu tâm nam nhân làm ắt Hoàng Phủ Tấn hơi hơi khép lại.Một tay túm lấy Lan Phi kéo vào trong lòng, Hoàng Phủ Tấn thô lỗ vạch quần áo của Lan Phi, đang chuẩn bị động tác tiếp theo, lại bị thanh âm giết người của Tiểu Thiên cắt ngang.“Hoàng Phủ Tấn ngươi là tên khốn kiếp!” Thanh âm mang theo sát khí tràn ngập, Tiểu Thiên đã muốn xông vào, nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Phủ Tấn cùng Lan Phi hai người quần áo không chỉnh, nàng hơi sựng lại, cũng đoán được chuyện gì, nhưng hiện tại những chuyện này không quan trọng với nàng.“Niếp Tiểu Thiên, trẫm có cho phép ngươi xông tới sao?” Mày Hoàng Phủ Tấn cau lại, khẩu khí mang theo tức giận rõ ràng, đầu sỏ chết tiệt gây nên này còn dám xông tới.“Ngươi ngu ngốc a, ta nếu chờ ngươi cho phép mới tiến vào, ta vào đây được sao?” Tiểu Thiên lẻn đến trước mặt Hoàng Phủ Tấn, tức giận trong mắt làm cho Hoàng Phủ Tấn càng thêm tức giận.

Chương 110