Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 119

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Câu này của Tiểu Thiên nghe ra rất vô tội nhưng lại làm cho người ta không thể tìm được lí do thoái thác làm cho Hoàng Phủ Tấn nhịn không được khẽ cong môi, nữ nhân chết tiệt này, còn dám cùng hắn cò kè mặc cả.Hai người vừa vặn tới cạnh ao sen, bước chân Hoàng Phủ Tấn ngừng lại, liếc mắt nhìn Tiểu Thiên trong lòng mình, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.“Được rồi, ngươi đã sợ đau, trẫm sẽ không ném ngươi xuống đất!”“Có chuyện tốt như vậy sao?” Tiểu Thiên lập tức cảnh giác, hôn quân này đột nhiên trở nên tốt như vậy, khẳng định không phải chuyện tốt.Quả nhiên ——Hoàng Phủ Tấn đi đến bên cạnh ao sen, nhìn hồ sen mang theo nhè nhẹ cảm giác mát lạnh, liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Xung quanh hồ sen này đều là nước, ném xuống hẳn là không đau chứ?”“Cái. . . . . . Cái gì?” Hôn quân này định ném nàng vào ao sao? Trời ạ, thời tiết lạnh như thế, hắn lại muốn ném nàng xuống nước. Như thế này chẳng khác gì mưu sát nàng rồi.Nhìn thoáng qua ao sen ở phía sau, tay của Tiểu Thiên bất giác đặt lên gáy của Hoàng Phủ Tấn, bám càng lúc càng chặt.“Ngươi. . . . . . Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!” Vẻ mặt Tiểu Thiên hoảng sợ nhìn Hoàng Phủ Tấn chằm chằm, lúc trước mông nàng đã bị đánh ba mươi đại bản đã muốn đủ xui xẻo lắm rồi, đêm nay lại bị té ngã hai lần, nếu còn bị tên hôn quân này ném vào nước, vậy chẳng phải nàng sẽ bỏ mạng tại đây sao?“Không thể đối với ngươi như vậy?” Hoàng Phủ Tấn nhướng mày, “Ngươi dựa vào cái gì cùng trẫm bàn điều kiện?” Nói xong, càng bước đến gần ao sen hơn.“Uy, uy, uy, ngươi không thể nhưng ta đi xuống lạp.” Tiểu Thiên khẩn trương đắc hô to gọi nhỏ đứng lên, thủ ôm đắc Hoàng Phủ Tấn thực nhanh.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi mau thả tay ra cho trẫm!” Hoàng Phủ Tấn hét lớn, nữ nhân chết tiệt này tại sao lại mạnh quá vậy.“Không thể buông, thả sẽ ngã xuống !” Nói xong, lực đạo trên tay nàng càng thêm siết mạnh.“Niếp Tiểu Thiên, có phải ngươi muốn b*p ch*t trẫm hay không?” Hoàng Phủ Tấn giận đến đen mặt“Dù. . . . . . Dù sao ngươi không thể ném ta xuống đó.”“Ngươi mau buông tay cho trẫm!”“Ngươi không ném ta xuống ta sẽ buông tay!”“Ngươi. . . . . .”“A —— đừng ném, đừng ném mà!”“Ngươi buông tay không! ! !”“Ta. . . . . . Vậy ngươi cách hồ sen xa một chút!”“Niếp Tiểu Thiên, buông tay!” Nữ nhân chết tiệt này, còn dám càng siết càng mạnh sao!

Câu này của Tiểu Thiên nghe ra rất vô tội nhưng lại làm cho người ta không thể tìm được lí do thoái thác làm cho Hoàng Phủ Tấn nhịn không được khẽ cong môi, nữ nhân chết tiệt này, còn dám cùng hắn cò kè mặc cả.

Hai người vừa vặn tới cạnh ao sen, bước chân Hoàng Phủ Tấn ngừng lại, liếc mắt nhìn Tiểu Thiên trong lòng mình, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

“Được rồi, ngươi đã sợ đau, trẫm sẽ không ném ngươi xuống đất!”

“Có chuyện tốt như vậy sao?” Tiểu Thiên lập tức cảnh giác, hôn quân này đột nhiên trở nên tốt như vậy, khẳng định không phải chuyện tốt.

Quả nhiên ——

Hoàng Phủ Tấn đi đến bên cạnh ao sen, nhìn hồ sen mang theo nhè nhẹ cảm giác mát lạnh, liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Xung quanh hồ sen này đều là nước, ném xuống hẳn là không đau chứ?”

“Cái. . . . . . Cái gì?” Hôn quân này định ném nàng vào ao sao? Trời ạ, thời tiết lạnh như thế, hắn lại muốn ném nàng xuống nước. Như thế này chẳng khác gì mưu sát nàng rồi.

Nhìn thoáng qua ao sen ở phía sau, tay của Tiểu Thiên bất giác đặt lên gáy của Hoàng Phủ Tấn, bám càng lúc càng chặt.

“Ngươi. . . . . . Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!” Vẻ mặt Tiểu Thiên hoảng sợ nhìn Hoàng Phủ Tấn chằm chằm, lúc trước mông nàng đã bị đánh ba mươi đại bản đã muốn đủ xui xẻo lắm rồi, đêm nay lại bị té ngã hai lần, nếu còn bị tên hôn quân này ném vào nước, vậy chẳng phải nàng sẽ bỏ mạng tại đây sao?

“Không thể đối với ngươi như vậy?” Hoàng Phủ Tấn nhướng mày, “Ngươi dựa vào cái gì cùng trẫm bàn điều kiện?” Nói xong, càng bước đến gần ao sen hơn.

“Uy, uy, uy, ngươi không thể nhưng ta đi xuống lạp.” Tiểu Thiên khẩn trương đắc hô to gọi nhỏ đứng lên, thủ ôm đắc Hoàng Phủ Tấn thực nhanh.

“Niếp Tiểu Thiên, ngươi mau thả tay ra cho trẫm!” Hoàng Phủ Tấn hét lớn, nữ nhân chết tiệt này tại sao lại mạnh quá vậy.

“Không thể buông, thả sẽ ngã xuống !” Nói xong, lực đạo trên tay nàng càng thêm siết mạnh.

“Niếp Tiểu Thiên, có phải ngươi muốn b*p ch*t trẫm hay không?” Hoàng Phủ Tấn giận đến đen mặt

“Dù. . . . . . Dù sao ngươi không thể ném ta xuống đó.”

“Ngươi mau buông tay cho trẫm!”

“Ngươi không ném ta xuống ta sẽ buông tay!”

“Ngươi. . . . . .”

“A —— đừng ném, đừng ném mà!”

“Ngươi buông tay không! ! !”

“Ta. . . . . . Vậy ngươi cách hồ sen xa một chút!”

“Niếp Tiểu Thiên, buông tay!” Nữ nhân chết tiệt này, còn dám càng siết càng mạnh sao!

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Câu này của Tiểu Thiên nghe ra rất vô tội nhưng lại làm cho người ta không thể tìm được lí do thoái thác làm cho Hoàng Phủ Tấn nhịn không được khẽ cong môi, nữ nhân chết tiệt này, còn dám cùng hắn cò kè mặc cả.Hai người vừa vặn tới cạnh ao sen, bước chân Hoàng Phủ Tấn ngừng lại, liếc mắt nhìn Tiểu Thiên trong lòng mình, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.“Được rồi, ngươi đã sợ đau, trẫm sẽ không ném ngươi xuống đất!”“Có chuyện tốt như vậy sao?” Tiểu Thiên lập tức cảnh giác, hôn quân này đột nhiên trở nên tốt như vậy, khẳng định không phải chuyện tốt.Quả nhiên ——Hoàng Phủ Tấn đi đến bên cạnh ao sen, nhìn hồ sen mang theo nhè nhẹ cảm giác mát lạnh, liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Xung quanh hồ sen này đều là nước, ném xuống hẳn là không đau chứ?”“Cái. . . . . . Cái gì?” Hôn quân này định ném nàng vào ao sao? Trời ạ, thời tiết lạnh như thế, hắn lại muốn ném nàng xuống nước. Như thế này chẳng khác gì mưu sát nàng rồi.Nhìn thoáng qua ao sen ở phía sau, tay của Tiểu Thiên bất giác đặt lên gáy của Hoàng Phủ Tấn, bám càng lúc càng chặt.“Ngươi. . . . . . Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!” Vẻ mặt Tiểu Thiên hoảng sợ nhìn Hoàng Phủ Tấn chằm chằm, lúc trước mông nàng đã bị đánh ba mươi đại bản đã muốn đủ xui xẻo lắm rồi, đêm nay lại bị té ngã hai lần, nếu còn bị tên hôn quân này ném vào nước, vậy chẳng phải nàng sẽ bỏ mạng tại đây sao?“Không thể đối với ngươi như vậy?” Hoàng Phủ Tấn nhướng mày, “Ngươi dựa vào cái gì cùng trẫm bàn điều kiện?” Nói xong, càng bước đến gần ao sen hơn.“Uy, uy, uy, ngươi không thể nhưng ta đi xuống lạp.” Tiểu Thiên khẩn trương đắc hô to gọi nhỏ đứng lên, thủ ôm đắc Hoàng Phủ Tấn thực nhanh.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi mau thả tay ra cho trẫm!” Hoàng Phủ Tấn hét lớn, nữ nhân chết tiệt này tại sao lại mạnh quá vậy.“Không thể buông, thả sẽ ngã xuống !” Nói xong, lực đạo trên tay nàng càng thêm siết mạnh.“Niếp Tiểu Thiên, có phải ngươi muốn b*p ch*t trẫm hay không?” Hoàng Phủ Tấn giận đến đen mặt“Dù. . . . . . Dù sao ngươi không thể ném ta xuống đó.”“Ngươi mau buông tay cho trẫm!”“Ngươi không ném ta xuống ta sẽ buông tay!”“Ngươi. . . . . .”“A —— đừng ném, đừng ném mà!”“Ngươi buông tay không! ! !”“Ta. . . . . . Vậy ngươi cách hồ sen xa một chút!”“Niếp Tiểu Thiên, buông tay!” Nữ nhân chết tiệt này, còn dám càng siết càng mạnh sao!

Chương 119