“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 129
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Vậy ta không phải lo lắng tay của ta. . . . . . Tay sao?” Tiếp thu được hơi thở nguy hiểm trong mắt của Hoàng Phủ Tấn, nàng thành thật rút cổ về.Ai ai aiNiếp đại tiểu thư nàng sống 24 năm nay, vẫn chưa từng ngoan ngoãn như thế, không nghĩ tới sau khi xuyên qua thành Hoàng Hậu, chức vị cao nhất vinh hạnh nhất lại so ra thua kém với lão bà bình thường dân chúng gấp trăm ngàn lần, đã bị hôn quân này bức h**p chèn ép đến mức thành như thế này.“A ——” Nàng đang buồn bực một mình, lại bởi vì đau nhức từ trên cổ tay truyền tới làm thu hồi thần trí, trong mắt nàng bốc lửa nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn, giận đến nghiến răng, “Hoàng Phủ Tấn! Ngươi ám toán ta!”TNND (Con mẹ nó), nàng cũng biết hôn quân này luôn chán ghét nàng, tiểu tử này thế nhưng thừa dịp lúc nàng thất thần muốn vặn gảy tay của nàng.Nàng cũng không nên ngây ngốc nghe lời đưa tay cho hắn, nói không chừng tay này của nàng sẽ bị phế bỏ như vậy.Tay này nếu bị tàn phế, nàng muốn cho hôn quân này phụ trách nàng cả đời.A phi phi phi! Lời trẻ con không nên tính, lời nói trẻ con không nên tính, muốn cho để cho hôn quân này phụ trách nàng cả đời, nàng không phải là tự tìm đường chết sao.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi không phải nói đã đem tay sửa lại rồi sao? Tại sao trẫm thấy nó chuyển qua những chỗ khác rồi?” Thanh âm tức giận của Hoàng Phủ Tấn truyền vào trong tai nàng, để cho hồn nàng mới vừa lạc vào cõi thần tiên bị triệu hồi trở về.“Cái. . . . . . Cái gì?” Lời của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên hơi sửng sờ, “Ta không sửa đúng sao?”Ô oaSẽ không tà môn như vậy chứ? Nói thế nào nàng cũng là một bác sĩ a, vậy mà ngay cả tay của mình bị trật khớp cũng không sửa được, khó trách tay của mình còn vẫn mơ hồ đau, mới vừa rồi bị hôn quân sửa lại, cảm giác tốt hơn nhiều.Hôn. . . . . . Hôn quân này mới vừa rồi là đang giúp nàng sao?Tiểu Thiên chớp chớp cặp mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn trước mắt sắc mặt không được tốt lắm, nàng cảm thấy càng phát ra kỳ quái.Hôn quân này không phải là vô cùng thống hận nàng sao? Ít nhất hắn cũng vô cùng thống hận hoàng hậu trước kia đã cắm sừng cho hắn, hắn không phải là bị nàng chọc tức giận bỏ đi sao? Tại sao còn trở lại?Chẳng lẽ. . . . . . Cẩu hoàng đế này thầm mến nàng? Lo lắng nàng không ai chăm sóc mới trở lại đây một lần nữa?Ha haThật tốt quá, thật tốt quá, nếu cẩu hoàng đế thầm mến nàng, có phải đại biểu mạng nhỏ của nàng về sau được bảo đảm hay không?Tốt , Tốt vô cùng tốt. . . . . .
“Vậy ta không phải lo lắng tay của ta. . . . . . Tay sao?” Tiếp thu được hơi thở nguy hiểm trong mắt của Hoàng Phủ Tấn, nàng thành thật rút cổ về.
Ai ai ai
Niếp đại tiểu thư nàng sống 24 năm nay, vẫn chưa từng ngoan ngoãn như thế, không nghĩ tới sau khi xuyên qua thành Hoàng Hậu, chức vị cao nhất vinh hạnh nhất lại so ra thua kém với lão bà bình thường dân chúng gấp trăm ngàn lần, đã bị hôn quân này bức h**p chèn ép đến mức thành như thế này.
“A ——” Nàng đang buồn bực một mình, lại bởi vì đau nhức từ trên cổ tay truyền tới làm thu hồi thần trí, trong mắt nàng bốc lửa nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn, giận đến nghiến răng, “Hoàng Phủ Tấn! Ngươi ám toán ta!”
TNND (Con mẹ nó), nàng cũng biết hôn quân này luôn chán ghét nàng, tiểu tử này thế nhưng thừa dịp lúc nàng thất thần muốn vặn gảy tay của nàng.
Nàng cũng không nên ngây ngốc nghe lời đưa tay cho hắn, nói không chừng tay này của nàng sẽ bị phế bỏ như vậy.
Tay này nếu bị tàn phế, nàng muốn cho hôn quân này phụ trách nàng cả đời.
A phi phi phi! Lời trẻ con không nên tính, lời nói trẻ con không nên tính, muốn cho để cho hôn quân này phụ trách nàng cả đời, nàng không phải là tự tìm đường chết sao.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi không phải nói đã đem tay sửa lại rồi sao? Tại sao trẫm thấy nó chuyển qua những chỗ khác rồi?” Thanh âm tức giận của Hoàng Phủ Tấn truyền vào trong tai nàng, để cho hồn nàng mới vừa lạc vào cõi thần tiên bị triệu hồi trở về.
“Cái. . . . . . Cái gì?” Lời của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên hơi sửng sờ, “Ta không sửa đúng sao?”
Ô oa
Sẽ không tà môn như vậy chứ? Nói thế nào nàng cũng là một bác sĩ a, vậy mà ngay cả tay của mình bị trật khớp cũng không sửa được, khó trách tay của mình còn vẫn mơ hồ đau, mới vừa rồi bị hôn quân sửa lại, cảm giác tốt hơn nhiều.
Hôn. . . . . . Hôn quân này mới vừa rồi là đang giúp nàng sao?
Tiểu Thiên chớp chớp cặp mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn trước mắt sắc mặt không được tốt lắm, nàng cảm thấy càng phát ra kỳ quái.
Hôn quân này không phải là vô cùng thống hận nàng sao? Ít nhất hắn cũng vô cùng thống hận hoàng hậu trước kia đã cắm sừng cho hắn, hắn không phải là bị nàng chọc tức giận bỏ đi sao? Tại sao còn trở lại?
Chẳng lẽ. . . . . . Cẩu hoàng đế này thầm mến nàng? Lo lắng nàng không ai chăm sóc mới trở lại đây một lần nữa?
Ha ha
Thật tốt quá, thật tốt quá, nếu cẩu hoàng đế thầm mến nàng, có phải đại biểu mạng nhỏ của nàng về sau được bảo đảm hay không?
Tốt , Tốt vô cùng tốt. . . . . .
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Vậy ta không phải lo lắng tay của ta. . . . . . Tay sao?” Tiếp thu được hơi thở nguy hiểm trong mắt của Hoàng Phủ Tấn, nàng thành thật rút cổ về.Ai ai aiNiếp đại tiểu thư nàng sống 24 năm nay, vẫn chưa từng ngoan ngoãn như thế, không nghĩ tới sau khi xuyên qua thành Hoàng Hậu, chức vị cao nhất vinh hạnh nhất lại so ra thua kém với lão bà bình thường dân chúng gấp trăm ngàn lần, đã bị hôn quân này bức h**p chèn ép đến mức thành như thế này.“A ——” Nàng đang buồn bực một mình, lại bởi vì đau nhức từ trên cổ tay truyền tới làm thu hồi thần trí, trong mắt nàng bốc lửa nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tấn, giận đến nghiến răng, “Hoàng Phủ Tấn! Ngươi ám toán ta!”TNND (Con mẹ nó), nàng cũng biết hôn quân này luôn chán ghét nàng, tiểu tử này thế nhưng thừa dịp lúc nàng thất thần muốn vặn gảy tay của nàng.Nàng cũng không nên ngây ngốc nghe lời đưa tay cho hắn, nói không chừng tay này của nàng sẽ bị phế bỏ như vậy.Tay này nếu bị tàn phế, nàng muốn cho hôn quân này phụ trách nàng cả đời.A phi phi phi! Lời trẻ con không nên tính, lời nói trẻ con không nên tính, muốn cho để cho hôn quân này phụ trách nàng cả đời, nàng không phải là tự tìm đường chết sao.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi không phải nói đã đem tay sửa lại rồi sao? Tại sao trẫm thấy nó chuyển qua những chỗ khác rồi?” Thanh âm tức giận của Hoàng Phủ Tấn truyền vào trong tai nàng, để cho hồn nàng mới vừa lạc vào cõi thần tiên bị triệu hồi trở về.“Cái. . . . . . Cái gì?” Lời của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên hơi sửng sờ, “Ta không sửa đúng sao?”Ô oaSẽ không tà môn như vậy chứ? Nói thế nào nàng cũng là một bác sĩ a, vậy mà ngay cả tay của mình bị trật khớp cũng không sửa được, khó trách tay của mình còn vẫn mơ hồ đau, mới vừa rồi bị hôn quân sửa lại, cảm giác tốt hơn nhiều.Hôn. . . . . . Hôn quân này mới vừa rồi là đang giúp nàng sao?Tiểu Thiên chớp chớp cặp mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn trước mắt sắc mặt không được tốt lắm, nàng cảm thấy càng phát ra kỳ quái.Hôn quân này không phải là vô cùng thống hận nàng sao? Ít nhất hắn cũng vô cùng thống hận hoàng hậu trước kia đã cắm sừng cho hắn, hắn không phải là bị nàng chọc tức giận bỏ đi sao? Tại sao còn trở lại?Chẳng lẽ. . . . . . Cẩu hoàng đế này thầm mến nàng? Lo lắng nàng không ai chăm sóc mới trở lại đây một lần nữa?Ha haThật tốt quá, thật tốt quá, nếu cẩu hoàng đế thầm mến nàng, có phải đại biểu mạng nhỏ của nàng về sau được bảo đảm hay không?Tốt , Tốt vô cùng tốt. . . . . .