Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 146

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Ý thức được sự thất thố của mình, trên mặt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhất là khi Tiểu Thiên nằm xuống, trong mắt thoáng hiện tia khổ sở, hắn đột nhiên cảm giác mình đả thương nàng sâu sắc tựa, nghĩ muốn nói với nàng điều gì nhưng lại thôi ngừng lại không biết nói gì.Hắn cũng không có một lần nữa ngồi bên cạnh nàng, mà là toạ bên cạnh bàn gần đó.Giữa hai người lúc này là sự trầm mặc, Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên hướng lưng về phía mình, đột nhiên cảm thấy nhớ nữ nhân thường ngày vẫn ở trước mặt hắn phách lối đến không thể chịu được.Hắn nhìn chằm chằm lưng Tiểu Thiên, cũng không biết mình sửng sốt bao lâu, cho đến khi Tiểu Thiên đã ngủ say đột nhiên xoay người lại, chăn từ trên vai nàng tuột xuống.Lúc này đang là đầu đông, bởi vì nơi này đã lâu không có người ở, trong phòng ngủ ngay cả một cái lò sưởi cũng không có, ngay cả hắn một đại nam nhân cũng cảm thấy rùng cả mình.Nhìn Tiểu Thiên đang ở trên giường một lần nữa, Hoàng Phủ Tấn đi lên phía trước, đem chân vừa bị tuột xuống đắp lên cho nàng.Lại thấy nàng đột nhiên nhíu mày, một bộ dáng rất thống khổ.“Ôi~~ đau!” c*n m** d***, trong giấc mộng Tiểu Thiên chợt thấp giọng khóc sụt sùi , tiếng hô nhỏ này của nàng khiến cho Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ.“Đau?” Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng nhíu chặt chân mày, tựa hồ thật sự rất khó chịu.“Thật là đau a!” Trong giấc mộng Tiểu Thiên lại một lần nữa nỉ non một tiếng.Trên trán mơ hồ toát ra chút mồ hôi lạnh.“Đáng chết, thật là đau a!” Chợt từ trên giường ngồi dậy, Hoàng Phủ Tấn bị động tác nhỏ của Tiểu Thiên làm kinh ngạc, mà lúc này đây Tiểu Thiên cũng đã thực sự tỉnh lại.Trên chân truyền đến một hồi lại một trận đau nhức khiến cho nàng cũng không cách nào ngủ, nàng đời này, ngoại trừ sợ phim kịnh dị, chính là sợ đau.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi làm sao vậy?” Bên giường, truyền đến thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn.Hôn. . . . . . Hôn quân? Hắn vẫn chưa đi?Tiểu Thiên chợt quay đầu đi, thấy Hoàng Phủ Tấn đang đứng ở bên giường, sắc mặt trầm xuống.“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!” Trong mắt Tiểu Thiên ngân ngấn lệ, thế nhưng lại phát hiện, trong lúc mình bất lực nhất, bồi ở bên cạnh nàng lại là cẩu hôn quân nàng hận đến cắn răng nghiến lợi!Thấy lệ quang trong mắt Tiểu Thiên, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn khẽ trở nên nhu hoà không ít, thanh âm cũng nhẹ đi rất nhiều, nhưng trên miệng vẫn cứng rắn: “Có phải chân lại đau rồi hay không?”

Ý thức được sự thất thố của mình, trên mặt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhất là khi Tiểu Thiên nằm xuống, trong mắt thoáng hiện tia khổ sở, hắn đột nhiên cảm giác mình đả thương nàng sâu sắc tựa, nghĩ muốn nói với nàng điều gì nhưng lại thôi ngừng lại không biết nói gì.

Hắn cũng không có một lần nữa ngồi bên cạnh nàng, mà là toạ bên cạnh bàn gần đó.

Giữa hai người lúc này là sự trầm mặc, Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên hướng lưng về phía mình, đột nhiên cảm thấy nhớ nữ nhân thường ngày vẫn ở trước mặt hắn phách lối đến không thể chịu được.

Hắn nhìn chằm chằm lưng Tiểu Thiên, cũng không biết mình sửng sốt bao lâu, cho đến khi Tiểu Thiên đã ngủ say đột nhiên xoay người lại, chăn từ trên vai nàng tuột xuống.

Lúc này đang là đầu đông, bởi vì nơi này đã lâu không có người ở, trong phòng ngủ ngay cả một cái lò sưởi cũng không có, ngay cả hắn một đại nam nhân cũng cảm thấy rùng cả mình.

Nhìn Tiểu Thiên đang ở trên giường một lần nữa, Hoàng Phủ Tấn đi lên phía trước, đem chân vừa bị tuột xuống đắp lên cho nàng.

Lại thấy nàng đột nhiên nhíu mày, một bộ dáng rất thống khổ.

“Ôi~~ đau!” c*n m** d***, trong giấc mộng Tiểu Thiên chợt thấp giọng khóc sụt sùi , tiếng hô nhỏ này của nàng khiến cho Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ.

“Đau?” Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng nhíu chặt chân mày, tựa hồ thật sự rất khó chịu.

“Thật là đau a!” Trong giấc mộng Tiểu Thiên lại một lần nữa nỉ non một tiếng.

Trên trán mơ hồ toát ra chút mồ hôi lạnh.

“Đáng chết, thật là đau a!” Chợt từ trên giường ngồi dậy, Hoàng Phủ Tấn bị động tác nhỏ của Tiểu Thiên làm kinh ngạc, mà lúc này đây Tiểu Thiên cũng đã thực sự tỉnh lại.

Trên chân truyền đến một hồi lại một trận đau nhức khiến cho nàng cũng không cách nào ngủ, nàng đời này, ngoại trừ sợ phim kịnh dị, chính là sợ đau.

“Niếp Tiểu Thiên, ngươi làm sao vậy?” Bên giường, truyền đến thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn.

Hôn. . . . . . Hôn quân? Hắn vẫn chưa đi?

Tiểu Thiên chợt quay đầu đi, thấy Hoàng Phủ Tấn đang đứng ở bên giường, sắc mặt trầm xuống.

“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!” Trong mắt Tiểu Thiên ngân ngấn lệ, thế nhưng lại phát hiện, trong lúc mình bất lực nhất, bồi ở bên cạnh nàng lại là cẩu hôn quân nàng hận đến cắn răng nghiến lợi!

Thấy lệ quang trong mắt Tiểu Thiên, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn khẽ trở nên nhu hoà không ít, thanh âm cũng nhẹ đi rất nhiều, nhưng trên miệng vẫn cứng rắn: “Có phải chân lại đau rồi hay không?”

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Ý thức được sự thất thố của mình, trên mặt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhất là khi Tiểu Thiên nằm xuống, trong mắt thoáng hiện tia khổ sở, hắn đột nhiên cảm giác mình đả thương nàng sâu sắc tựa, nghĩ muốn nói với nàng điều gì nhưng lại thôi ngừng lại không biết nói gì.Hắn cũng không có một lần nữa ngồi bên cạnh nàng, mà là toạ bên cạnh bàn gần đó.Giữa hai người lúc này là sự trầm mặc, Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên hướng lưng về phía mình, đột nhiên cảm thấy nhớ nữ nhân thường ngày vẫn ở trước mặt hắn phách lối đến không thể chịu được.Hắn nhìn chằm chằm lưng Tiểu Thiên, cũng không biết mình sửng sốt bao lâu, cho đến khi Tiểu Thiên đã ngủ say đột nhiên xoay người lại, chăn từ trên vai nàng tuột xuống.Lúc này đang là đầu đông, bởi vì nơi này đã lâu không có người ở, trong phòng ngủ ngay cả một cái lò sưởi cũng không có, ngay cả hắn một đại nam nhân cũng cảm thấy rùng cả mình.Nhìn Tiểu Thiên đang ở trên giường một lần nữa, Hoàng Phủ Tấn đi lên phía trước, đem chân vừa bị tuột xuống đắp lên cho nàng.Lại thấy nàng đột nhiên nhíu mày, một bộ dáng rất thống khổ.“Ôi~~ đau!” c*n m** d***, trong giấc mộng Tiểu Thiên chợt thấp giọng khóc sụt sùi , tiếng hô nhỏ này của nàng khiến cho Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ.“Đau?” Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng nhíu chặt chân mày, tựa hồ thật sự rất khó chịu.“Thật là đau a!” Trong giấc mộng Tiểu Thiên lại một lần nữa nỉ non một tiếng.Trên trán mơ hồ toát ra chút mồ hôi lạnh.“Đáng chết, thật là đau a!” Chợt từ trên giường ngồi dậy, Hoàng Phủ Tấn bị động tác nhỏ của Tiểu Thiên làm kinh ngạc, mà lúc này đây Tiểu Thiên cũng đã thực sự tỉnh lại.Trên chân truyền đến một hồi lại một trận đau nhức khiến cho nàng cũng không cách nào ngủ, nàng đời này, ngoại trừ sợ phim kịnh dị, chính là sợ đau.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi làm sao vậy?” Bên giường, truyền đến thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn.Hôn. . . . . . Hôn quân? Hắn vẫn chưa đi?Tiểu Thiên chợt quay đầu đi, thấy Hoàng Phủ Tấn đang đứng ở bên giường, sắc mặt trầm xuống.“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!” Trong mắt Tiểu Thiên ngân ngấn lệ, thế nhưng lại phát hiện, trong lúc mình bất lực nhất, bồi ở bên cạnh nàng lại là cẩu hôn quân nàng hận đến cắn răng nghiến lợi!Thấy lệ quang trong mắt Tiểu Thiên, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn khẽ trở nên nhu hoà không ít, thanh âm cũng nhẹ đi rất nhiều, nhưng trên miệng vẫn cứng rắn: “Có phải chân lại đau rồi hay không?”

Chương 146