“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 179
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Vài ngày sau, Vũ Lạc Thủy vẵn luôn ở trong Vũ Phượng cung hầu hạ Tiểu Thiên, mặc dù Hoàng Phủ Tấn ra lệnh không cho phép nàng hầu hạ Tiểu Thiên. Có thể có người nào đó lại có biện pháp, nếu hôn quân không để cho Lạc Thủy đi chiếu cố nàng, nàng tìm người khác, tỷ như ——“Nguyệt nhi, mang cho ta chén nước.”“Dạ, Hoàng hậu nương nương!”Nguyệt nhi là một những cung nữ trong Vũ Phượng Cung, một cô gái nhỏ rất biết điều.“Thiên Thiên, nếu hoàng thượng biết, ngài lại gặp họa rồi.” Vũ Lạc Thủy lo lắng nhìn Tiểu Thiên.“Tại sao?” Tiểu Thiên vô tội chớp chớp mắt.“Hoàng thượng không phải là hạ lệnh chuyện gì cũng phải do chính ngài làm sao?”“Sai rồi, những lời này là Hoàng thượng nói với ngươi, không phải là nói với ta.” Tiểu Thiên cắn một miếng điểm tâm.“Nhưng ý tứ hoàng thượng rất rõ ràng, ngài không cho phép bọn hạ nhân phục vụ ngươi.”“Thật vậy sao?” Tiểu Thiên cố ý giả bộ không hiểu, “Ta nghe ý tứ của hắn chính là, hôn quân không cho phép ngươi phục vụ ta, nhưng không hề không cho phép bọn hạ nhân phục vụ ta.”Trong mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần đắc ý. Hừ! Tên hôn quân đó còn ám chỉ nàng? Lần sau đem hai chữ trò chơi học kĩ một chút đã.“Thiên Thiên. . . . . .”“Không tệ, Niếp Tiểu Thiên, còn học được cách tìm ra sơ hở trong lời nói của trẫm rồi sao?” Hai người đang tán gẫu vui vẻ, thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn từ trên đầu nàng vang lên.“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!” Vũ Lạc Thủy chợt từ trên băng ghế đứng lên.“Ực. . . . . .” Đáng chết, hôn quân này sao lại giống hệt ma quỷ, ẩn ẩn hiện hiện không có một tiếng động.NND, nàng bị điểm tâm làm nghẹn.“Thiên Thiên, ngài làm sao vậy?” Chú ý tới sắc mặt không bình thường của Tiểu Thiên, Vũ Lạc Thủy hỏi.“Ta. . . . . .” Chỉ chỉ vào cổ họng của mình, nàng khó khăn nói không ra lời.“Đáng chết, đồ ngốc nhà ngươi còn bị nghẹn!” Hoàng Phủ Tấn nhanh chóng phản ứng, tiến lên đỡ nàng, vỗ lưng của nàng, động tác êm ái khiến người ta phải khen ngợi.Hôn quân lưu manh này còn mắng nàng ngu ngốc! Nếu không phải là tên hôn quân này giống ma quỷ từ đâu hiện ra, nàng sẽ nghẹn sao?Tốt lắm, nàng hiện tại vì nghẹn mà nói không ra lời, nàng đành chịu đựng!“Nương nương, trà người cần đây ạ ..” Nguyệt nhi bưng nước trà tiến vào.“Mau bưng tới đây cho trẫm!” Nhận lấy trà trong tay Nguyệt nhi, Hoàng Phủ Tấn trong mắt tràn đầy lo lắng, đem nước trà đưa tới miệng Tiểu Thiên, khẩu khí cứng rắn nói: “Mau đem nước trà uống vào.”
Vài ngày sau, Vũ Lạc Thủy vẵn luôn ở trong Vũ Phượng cung hầu hạ Tiểu Thiên, mặc dù Hoàng Phủ Tấn ra lệnh không cho phép nàng hầu hạ Tiểu Thiên. Có thể có người nào đó lại có biện pháp, nếu hôn quân không để cho Lạc Thủy đi chiếu cố nàng, nàng tìm người khác, tỷ như ——
“Nguyệt nhi, mang cho ta chén nước.”
“Dạ, Hoàng hậu nương nương!”
Nguyệt nhi là một những cung nữ trong Vũ Phượng Cung, một cô gái nhỏ rất biết điều.
“Thiên Thiên, nếu hoàng thượng biết, ngài lại gặp họa rồi.” Vũ Lạc Thủy lo lắng nhìn Tiểu Thiên.
“Tại sao?” Tiểu Thiên vô tội chớp chớp mắt.
“Hoàng thượng không phải là hạ lệnh chuyện gì cũng phải do chính ngài làm sao?”
“Sai rồi, những lời này là Hoàng thượng nói với ngươi, không phải là nói với ta.” Tiểu Thiên cắn một miếng điểm tâm.
“Nhưng ý tứ hoàng thượng rất rõ ràng, ngài không cho phép bọn hạ nhân phục vụ ngươi.”
“Thật vậy sao?” Tiểu Thiên cố ý giả bộ không hiểu, “Ta nghe ý tứ của hắn chính là, hôn quân không cho phép ngươi phục vụ ta, nhưng không hề không cho phép bọn hạ nhân phục vụ ta.”
Trong mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần đắc ý. Hừ! Tên hôn quân đó còn ám chỉ nàng? Lần sau đem hai chữ trò chơi học kĩ một chút đã.
“Thiên Thiên. . . . . .”
“Không tệ, Niếp Tiểu Thiên, còn học được cách tìm ra sơ hở trong lời nói của trẫm rồi sao?” Hai người đang tán gẫu vui vẻ, thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn từ trên đầu nàng vang lên.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!” Vũ Lạc Thủy chợt từ trên băng ghế đứng lên.
“Ực. . . . . .” Đáng chết, hôn quân này sao lại giống hệt ma quỷ, ẩn ẩn hiện hiện không có một tiếng động.
NND, nàng bị điểm tâm làm nghẹn.
“Thiên Thiên, ngài làm sao vậy?” Chú ý tới sắc mặt không bình thường của Tiểu Thiên, Vũ Lạc Thủy hỏi.
“Ta. . . . . .” Chỉ chỉ vào cổ họng của mình, nàng khó khăn nói không ra lời.
“Đáng chết, đồ ngốc nhà ngươi còn bị nghẹn!” Hoàng Phủ Tấn nhanh chóng phản ứng, tiến lên đỡ nàng, vỗ lưng của nàng, động tác êm ái khiến người ta phải khen ngợi.
Hôn quân lưu manh này còn mắng nàng ngu ngốc! Nếu không phải là tên hôn quân này giống ma quỷ từ đâu hiện ra, nàng sẽ nghẹn sao?
Tốt lắm, nàng hiện tại vì nghẹn mà nói không ra lời, nàng đành chịu đựng!
“Nương nương, trà người cần đây ạ ..” Nguyệt nhi bưng nước trà tiến vào.
“Mau bưng tới đây cho trẫm!” Nhận lấy trà trong tay Nguyệt nhi, Hoàng Phủ Tấn trong mắt tràn đầy lo lắng, đem nước trà đưa tới miệng Tiểu Thiên, khẩu khí cứng rắn nói: “Mau đem nước trà uống vào.”
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Vài ngày sau, Vũ Lạc Thủy vẵn luôn ở trong Vũ Phượng cung hầu hạ Tiểu Thiên, mặc dù Hoàng Phủ Tấn ra lệnh không cho phép nàng hầu hạ Tiểu Thiên. Có thể có người nào đó lại có biện pháp, nếu hôn quân không để cho Lạc Thủy đi chiếu cố nàng, nàng tìm người khác, tỷ như ——“Nguyệt nhi, mang cho ta chén nước.”“Dạ, Hoàng hậu nương nương!”Nguyệt nhi là một những cung nữ trong Vũ Phượng Cung, một cô gái nhỏ rất biết điều.“Thiên Thiên, nếu hoàng thượng biết, ngài lại gặp họa rồi.” Vũ Lạc Thủy lo lắng nhìn Tiểu Thiên.“Tại sao?” Tiểu Thiên vô tội chớp chớp mắt.“Hoàng thượng không phải là hạ lệnh chuyện gì cũng phải do chính ngài làm sao?”“Sai rồi, những lời này là Hoàng thượng nói với ngươi, không phải là nói với ta.” Tiểu Thiên cắn một miếng điểm tâm.“Nhưng ý tứ hoàng thượng rất rõ ràng, ngài không cho phép bọn hạ nhân phục vụ ngươi.”“Thật vậy sao?” Tiểu Thiên cố ý giả bộ không hiểu, “Ta nghe ý tứ của hắn chính là, hôn quân không cho phép ngươi phục vụ ta, nhưng không hề không cho phép bọn hạ nhân phục vụ ta.”Trong mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần đắc ý. Hừ! Tên hôn quân đó còn ám chỉ nàng? Lần sau đem hai chữ trò chơi học kĩ một chút đã.“Thiên Thiên. . . . . .”“Không tệ, Niếp Tiểu Thiên, còn học được cách tìm ra sơ hở trong lời nói của trẫm rồi sao?” Hai người đang tán gẫu vui vẻ, thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn từ trên đầu nàng vang lên.“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!” Vũ Lạc Thủy chợt từ trên băng ghế đứng lên.“Ực. . . . . .” Đáng chết, hôn quân này sao lại giống hệt ma quỷ, ẩn ẩn hiện hiện không có một tiếng động.NND, nàng bị điểm tâm làm nghẹn.“Thiên Thiên, ngài làm sao vậy?” Chú ý tới sắc mặt không bình thường của Tiểu Thiên, Vũ Lạc Thủy hỏi.“Ta. . . . . .” Chỉ chỉ vào cổ họng của mình, nàng khó khăn nói không ra lời.“Đáng chết, đồ ngốc nhà ngươi còn bị nghẹn!” Hoàng Phủ Tấn nhanh chóng phản ứng, tiến lên đỡ nàng, vỗ lưng của nàng, động tác êm ái khiến người ta phải khen ngợi.Hôn quân lưu manh này còn mắng nàng ngu ngốc! Nếu không phải là tên hôn quân này giống ma quỷ từ đâu hiện ra, nàng sẽ nghẹn sao?Tốt lắm, nàng hiện tại vì nghẹn mà nói không ra lời, nàng đành chịu đựng!“Nương nương, trà người cần đây ạ ..” Nguyệt nhi bưng nước trà tiến vào.“Mau bưng tới đây cho trẫm!” Nhận lấy trà trong tay Nguyệt nhi, Hoàng Phủ Tấn trong mắt tràn đầy lo lắng, đem nước trà đưa tới miệng Tiểu Thiên, khẩu khí cứng rắn nói: “Mau đem nước trà uống vào.”