Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 187

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Thật không hiểu nổi trong đầu tiểu thư nghĩ gì nữa, một cô gái mà lúc nào cũng muốn tới kĩ viện, lại còn bừng bừng hăng hái.“Ừ, như thế mới ngoan.” Tiểu Thiên hài lòng vỗ vai Đóa nhi. Thấy dáng vẻ khổ não của Đóa nhi, nàng nói: “Như vậy đi, ngươi ở lại trong cung, đừng đi cùng ta, nếu có người đến tìm ta, thì nói ta đang ngủ, ai cũng sẽ không biết.”“Như vậy được không?”“Được!” Gật đầu một cái, Tiểu Thiên không cho Đóa nhi chút cơ hội phản bác nào, tiếp tục nói: “Ta đi đây, nhớ nhé, nói ta đang ngủ nha.”“A, ta biết rồi, tiểu thư!” Cắn môi, Đóa nhi không tình nguyện gật gật đầu.ÔiTiểu thư to gan như vậy, nàng không thể làm gì khác hơn là nhận lệnh.Từ phía sau cung khi đi ra, Tiểu Thiên chợt cảm thấy tràn đầy không khí mới mẻ.“Không khí quái chướng mịt mù trong hoàng cung đó, cả ngày bị hôn quân làm cho không còn chút nhân khí, lại muốn ta ở nơi quỷ quái đó cả đời, thật đúng là muốn g**t ch*t ta.” Nhìn đường phố phồn hoa tấp nập, Tiểu Thiên miễn cưỡng nói.Như lần trước, Tiểu Thiên tới một quán trà gần đó thay trang phục, một vị thiếu niên thanh thoát mỹ lệ liền xuất hiện trên đường phố thành Kim Lăng.“Ôi” Nhìn phong thái nho nhã của chính mình, mĩ mão tựa Phan An, Tiểu Thiên thở dài, “Bị hoàng hậu này, trừ vóc dáng bên ngoài hơi thấp, thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm, cùng hôn quân kia rất xứng đôi, thật đáng tiếc” Tiểu Thiên lại thở dài một lần nữa, phe phẩy cây quạt tiến vào Tầm Hoan lâu.Tiểu Thiên mới vừa bước vào Tầm Hoan lâu, tới cửa, Lan mụ mụ liền lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười tiến đón, còn giọng nói vui vẻ khiến người ta muốn tự sát, “Ai u, là Quận Vương gia, ngài thật là, hơn một tháng chưa có tới rồi, lão thân cứ tưởng ngài đã chết rồi.” Vừa nói, còn vung cái khăn tay nhỏ, giơ lên trên người Tiểu Thiên.Ôi trời, bà già này cầm khăn vẫy vẫy thật có ý đó, thật khiến người ta phát sặc.“Khụ khụ. . . . . .” Che miệng ho khan vài tiếng, Tiểu Thiên thiếu tự nhiên nói: “Lan mụ mụ, Như Mộng đâu?”“Như Mộng ở đây, xin mời Vương gia!” Lão bà dường như đã biết Tiểu Thiên muốn tìm Như Mộng, nghe Tiểu Thiên nói vậy, liền lập tức đưa nàng tới Mộng Yên các trước kia.

Thật không hiểu nổi trong đầu tiểu thư nghĩ gì nữa, một cô gái mà lúc nào cũng muốn tới kĩ viện, lại còn bừng bừng hăng hái.

“Ừ, như thế mới ngoan.” Tiểu Thiên hài lòng vỗ vai Đóa nhi. Thấy dáng vẻ khổ não của Đóa nhi, nàng nói: “Như vậy đi, ngươi ở lại trong cung, đừng đi cùng ta, nếu có người đến tìm ta, thì nói ta đang ngủ, ai cũng sẽ không biết.”

“Như vậy được không?”

“Được!” Gật đầu một cái, Tiểu Thiên không cho Đóa nhi chút cơ hội phản bác nào, tiếp tục nói: “Ta đi đây, nhớ nhé, nói ta đang ngủ nha.”

“A, ta biết rồi, tiểu thư!” Cắn môi, Đóa nhi không tình nguyện gật gật đầu.

Ôi

Tiểu thư to gan như vậy, nàng không thể làm gì khác hơn là nhận lệnh.

Từ phía sau cung khi đi ra, Tiểu Thiên chợt cảm thấy tràn đầy không khí mới mẻ.

“Không khí quái chướng mịt mù trong hoàng cung đó, cả ngày bị hôn quân làm cho không còn chút nhân khí, lại muốn ta ở nơi quỷ quái đó cả đời, thật đúng là muốn g**t ch*t ta.” Nhìn đường phố phồn hoa tấp nập, Tiểu Thiên miễn cưỡng nói.

Như lần trước, Tiểu Thiên tới một quán trà gần đó thay trang phục, một vị thiếu niên thanh thoát mỹ lệ liền xuất hiện trên đường phố thành Kim Lăng.

“Ôi

” Nhìn phong thái nho nhã của chính mình, mĩ mão tựa Phan An, Tiểu Thiên thở dài, “Bị hoàng hậu này, trừ vóc dáng bên ngoài hơi thấp, thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm, cùng hôn quân kia rất xứng đôi, thật đáng tiếc

” Tiểu Thiên lại thở dài một lần nữa, phe phẩy cây quạt tiến vào Tầm Hoan lâu.

Tiểu Thiên mới vừa bước vào Tầm Hoan lâu, tới cửa, Lan mụ mụ liền lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười tiến đón, còn giọng nói vui vẻ khiến người ta muốn tự sát, “Ai u, là Quận Vương gia, ngài thật là, hơn một tháng chưa có tới rồi, lão thân cứ tưởng ngài đã chết rồi.” Vừa nói, còn vung cái khăn tay nhỏ, giơ lên trên người Tiểu Thiên.

Ôi trời, bà già này cầm khăn vẫy vẫy thật có ý đó, thật khiến người ta phát sặc.

“Khụ khụ. . . . . .” Che miệng ho khan vài tiếng, Tiểu Thiên thiếu tự nhiên nói: “Lan mụ mụ, Như Mộng đâu?”

“Như Mộng ở đây, xin mời Vương gia!” Lão bà dường như đã biết Tiểu Thiên muốn tìm Như Mộng, nghe Tiểu Thiên nói vậy, liền lập tức đưa nàng tới Mộng Yên các trước kia.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Thật không hiểu nổi trong đầu tiểu thư nghĩ gì nữa, một cô gái mà lúc nào cũng muốn tới kĩ viện, lại còn bừng bừng hăng hái.“Ừ, như thế mới ngoan.” Tiểu Thiên hài lòng vỗ vai Đóa nhi. Thấy dáng vẻ khổ não của Đóa nhi, nàng nói: “Như vậy đi, ngươi ở lại trong cung, đừng đi cùng ta, nếu có người đến tìm ta, thì nói ta đang ngủ, ai cũng sẽ không biết.”“Như vậy được không?”“Được!” Gật đầu một cái, Tiểu Thiên không cho Đóa nhi chút cơ hội phản bác nào, tiếp tục nói: “Ta đi đây, nhớ nhé, nói ta đang ngủ nha.”“A, ta biết rồi, tiểu thư!” Cắn môi, Đóa nhi không tình nguyện gật gật đầu.ÔiTiểu thư to gan như vậy, nàng không thể làm gì khác hơn là nhận lệnh.Từ phía sau cung khi đi ra, Tiểu Thiên chợt cảm thấy tràn đầy không khí mới mẻ.“Không khí quái chướng mịt mù trong hoàng cung đó, cả ngày bị hôn quân làm cho không còn chút nhân khí, lại muốn ta ở nơi quỷ quái đó cả đời, thật đúng là muốn g**t ch*t ta.” Nhìn đường phố phồn hoa tấp nập, Tiểu Thiên miễn cưỡng nói.Như lần trước, Tiểu Thiên tới một quán trà gần đó thay trang phục, một vị thiếu niên thanh thoát mỹ lệ liền xuất hiện trên đường phố thành Kim Lăng.“Ôi” Nhìn phong thái nho nhã của chính mình, mĩ mão tựa Phan An, Tiểu Thiên thở dài, “Bị hoàng hậu này, trừ vóc dáng bên ngoài hơi thấp, thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm, cùng hôn quân kia rất xứng đôi, thật đáng tiếc” Tiểu Thiên lại thở dài một lần nữa, phe phẩy cây quạt tiến vào Tầm Hoan lâu.Tiểu Thiên mới vừa bước vào Tầm Hoan lâu, tới cửa, Lan mụ mụ liền lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười tiến đón, còn giọng nói vui vẻ khiến người ta muốn tự sát, “Ai u, là Quận Vương gia, ngài thật là, hơn một tháng chưa có tới rồi, lão thân cứ tưởng ngài đã chết rồi.” Vừa nói, còn vung cái khăn tay nhỏ, giơ lên trên người Tiểu Thiên.Ôi trời, bà già này cầm khăn vẫy vẫy thật có ý đó, thật khiến người ta phát sặc.“Khụ khụ. . . . . .” Che miệng ho khan vài tiếng, Tiểu Thiên thiếu tự nhiên nói: “Lan mụ mụ, Như Mộng đâu?”“Như Mộng ở đây, xin mời Vương gia!” Lão bà dường như đã biết Tiểu Thiên muốn tìm Như Mộng, nghe Tiểu Thiên nói vậy, liền lập tức đưa nàng tới Mộng Yên các trước kia.

Chương 187