“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 206
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Ngừng, làm như ta muốn tương thân tương ái với ngươi vậy, gian phu của ta trong truyền thuyết là dựng chuyện sao?” Nàng không ưa bộ dạng này của Hoàng Phủ Tấn nhất, tự ình là cao quý, rồi chẳng thèm ngó ngàng tới sống chết của nàng. Tiểu Thiên không chịu nổi nói thêm vào.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám nói tới cái tên gian phu ngươi đó, trẫm sẽ để cho các ngươi đi tìm Diêm Vương, xuống đó làm vợ chồng!” Nữ nhân đáng chết này, còn dám nói tới cái tên gian phu đó.” Tại sao ngươi lại có thể nói ngươi có cả ba ngàn cung phi, còn ta không được?”Nàng dường như đã quên mất, nơi này là thời “Cổ đại”. Nam nhân vốn là có quyền năm thê bảy thiếp, hơn nữa người đàn ông trước mắt nàng không phải là một nam nhân bình thường, mà là người thống trị thiên hạ này.” Vì cả thiên hạ đều là của trẫm, trẫm muốn nói liền nói!” Hoàng Phủ Tấn nghiến răng nói, Niếp Tiểu Thiên này rốt cuộc là loại nữ nhân gì vậy, suy nghĩ thật là ngây thơ, muốn so đo hắn nói sao? Lại còn nghĩ rằng nàng là Hoàng hậu nương nương, còn có thể gọi hơn ba ngàn nam sủng tới phục vụ.“Vậy ngươi đã nghe qua câu này chưa, nam nhân chinh phục thiên hạ, nữ nhân chinh phục nam nhân! Cho nên, coi như ngươi chinh phục toàn bộ thiên hạ thì sao chứ, chỉ cần ta chinh phục một mình ngươi, thiên hạ kia chính là của ta.” Nói xong, nàng đắc ý nhướng mày.“Ngươi. . . . . .”“Nói thật hay.” Đoạn Ngự len lén hướng nàng đưa ra ngón tay cái.“Cám ơn.”Hành động mờ ám của Đoạn Ngự tuy nhỏ, nhưng lại bị Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy.“Ngự, trẫm thấy ngươi đã chán làmTể tướng, muốn chuyển đi dọn dẹp đường phố phải không?”“Không. . . . . . Không phải vậy.” Đoạn Ngự không ngừng liên tục lắc đầu. Nói đùa sao, để ột Tể tướng phong lưu lỗi lạc như hắn đi quét phố, nếu như bị những cô gái thích hắn thấy được, một đời anh minh của hắn không phải sẽ bị phá hủy sao.“Không phải thì đừng nghĩ tới việc ở sau lưng trẫm giở trò. Còn ngươi nữa. . . . . .” Hắn đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên, “Chờ ngươi có bản lãnh chinh phục trẫm hãy nói.” Vung tay áo, hắn trừng mắt nhìn hai người Tiểu Thiên một cái, xoay người rời đi thẳng.“Quỷ hẹp hòi!”“Quỷ hẹp hòi!”Đoạn Ngự cùng Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn đi chưa được mấy bước, trăm miệng một lời cùng nói.“Nghe thấy rồi!”Cách đó không xa, thanh âm của Hoàng Phủ Tấn vọng lại, mặc dù không âm vang, lại uy lực mười phần, khiến hai người Đoạn Ngự ngậm miệng.Dọc theo đường đi, hai người đàng hoàng theo sát sau lưng Hoàng Phủ Tấn không dám nói nửa lời.
“Ngừng, làm như ta muốn tương thân tương ái với ngươi vậy, gian phu của ta trong truyền thuyết là dựng chuyện sao?” Nàng không ưa bộ dạng này của Hoàng Phủ Tấn nhất, tự ình là cao quý, rồi chẳng thèm ngó ngàng tới sống chết của nàng. Tiểu Thiên không chịu nổi nói thêm vào.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám nói tới cái tên gian phu ngươi đó, trẫm sẽ để cho các ngươi đi tìm Diêm Vương, xuống đó làm vợ chồng!” Nữ nhân đáng chết này, còn dám nói tới cái tên gian phu đó.
” Tại sao ngươi lại có thể nói ngươi có cả ba ngàn cung phi, còn ta không được?”
Nàng dường như đã quên mất, nơi này là thời “Cổ đại”. Nam nhân vốn là có quyền năm thê bảy thiếp, hơn nữa người đàn ông trước mắt nàng không phải là một nam nhân bình thường, mà là người thống trị thiên hạ này.
” Vì cả thiên hạ đều là của trẫm, trẫm muốn nói liền nói!” Hoàng Phủ Tấn nghiến răng nói, Niếp Tiểu Thiên này rốt cuộc là loại nữ nhân gì vậy, suy nghĩ thật là ngây thơ, muốn so đo hắn nói sao? Lại còn nghĩ rằng nàng là Hoàng hậu nương nương, còn có thể gọi hơn ba ngàn nam sủng tới phục vụ.
“Vậy ngươi đã nghe qua câu này chưa, nam nhân chinh phục thiên hạ, nữ nhân chinh phục nam nhân! Cho nên, coi như ngươi chinh phục toàn bộ thiên hạ thì sao chứ, chỉ cần ta chinh phục một mình ngươi, thiên hạ kia chính là của ta.” Nói xong, nàng đắc ý nhướng mày.
“Ngươi. . . . . .”
“Nói thật hay.” Đoạn Ngự len lén hướng nàng đưa ra ngón tay cái.
“Cám ơn.”
Hành động mờ ám của Đoạn Ngự tuy nhỏ, nhưng lại bị Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy.
“Ngự, trẫm thấy ngươi đã chán làmTể tướng, muốn chuyển đi dọn dẹp đường phố phải không?”
“Không. . . . . . Không phải vậy.” Đoạn Ngự không ngừng liên tục lắc đầu. Nói đùa sao, để ột Tể tướng phong lưu lỗi lạc như hắn đi quét phố, nếu như bị những cô gái thích hắn thấy được, một đời anh minh của hắn không phải sẽ bị phá hủy sao.
“Không phải thì đừng nghĩ tới việc ở sau lưng trẫm giở trò. Còn ngươi nữa. . . . . .” Hắn đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên, “Chờ ngươi có bản lãnh chinh phục trẫm hãy nói.” Vung tay áo, hắn trừng mắt nhìn hai người Tiểu Thiên một cái, xoay người rời đi thẳng.
“Quỷ hẹp hòi!”
“Quỷ hẹp hòi!”
Đoạn Ngự cùng Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn đi chưa được mấy bước, trăm miệng một lời cùng nói.
“Nghe thấy rồi!”
Cách đó không xa, thanh âm của Hoàng Phủ Tấn vọng lại, mặc dù không âm vang, lại uy lực mười phần, khiến hai người Đoạn Ngự ngậm miệng.
Dọc theo đường đi, hai người đàng hoàng theo sát sau lưng Hoàng Phủ Tấn không dám nói nửa lời.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Ngừng, làm như ta muốn tương thân tương ái với ngươi vậy, gian phu của ta trong truyền thuyết là dựng chuyện sao?” Nàng không ưa bộ dạng này của Hoàng Phủ Tấn nhất, tự ình là cao quý, rồi chẳng thèm ngó ngàng tới sống chết của nàng. Tiểu Thiên không chịu nổi nói thêm vào.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám nói tới cái tên gian phu ngươi đó, trẫm sẽ để cho các ngươi đi tìm Diêm Vương, xuống đó làm vợ chồng!” Nữ nhân đáng chết này, còn dám nói tới cái tên gian phu đó.” Tại sao ngươi lại có thể nói ngươi có cả ba ngàn cung phi, còn ta không được?”Nàng dường như đã quên mất, nơi này là thời “Cổ đại”. Nam nhân vốn là có quyền năm thê bảy thiếp, hơn nữa người đàn ông trước mắt nàng không phải là một nam nhân bình thường, mà là người thống trị thiên hạ này.” Vì cả thiên hạ đều là của trẫm, trẫm muốn nói liền nói!” Hoàng Phủ Tấn nghiến răng nói, Niếp Tiểu Thiên này rốt cuộc là loại nữ nhân gì vậy, suy nghĩ thật là ngây thơ, muốn so đo hắn nói sao? Lại còn nghĩ rằng nàng là Hoàng hậu nương nương, còn có thể gọi hơn ba ngàn nam sủng tới phục vụ.“Vậy ngươi đã nghe qua câu này chưa, nam nhân chinh phục thiên hạ, nữ nhân chinh phục nam nhân! Cho nên, coi như ngươi chinh phục toàn bộ thiên hạ thì sao chứ, chỉ cần ta chinh phục một mình ngươi, thiên hạ kia chính là của ta.” Nói xong, nàng đắc ý nhướng mày.“Ngươi. . . . . .”“Nói thật hay.” Đoạn Ngự len lén hướng nàng đưa ra ngón tay cái.“Cám ơn.”Hành động mờ ám của Đoạn Ngự tuy nhỏ, nhưng lại bị Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy.“Ngự, trẫm thấy ngươi đã chán làmTể tướng, muốn chuyển đi dọn dẹp đường phố phải không?”“Không. . . . . . Không phải vậy.” Đoạn Ngự không ngừng liên tục lắc đầu. Nói đùa sao, để ột Tể tướng phong lưu lỗi lạc như hắn đi quét phố, nếu như bị những cô gái thích hắn thấy được, một đời anh minh của hắn không phải sẽ bị phá hủy sao.“Không phải thì đừng nghĩ tới việc ở sau lưng trẫm giở trò. Còn ngươi nữa. . . . . .” Hắn đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên, “Chờ ngươi có bản lãnh chinh phục trẫm hãy nói.” Vung tay áo, hắn trừng mắt nhìn hai người Tiểu Thiên một cái, xoay người rời đi thẳng.“Quỷ hẹp hòi!”“Quỷ hẹp hòi!”Đoạn Ngự cùng Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn đi chưa được mấy bước, trăm miệng một lời cùng nói.“Nghe thấy rồi!”Cách đó không xa, thanh âm của Hoàng Phủ Tấn vọng lại, mặc dù không âm vang, lại uy lực mười phần, khiến hai người Đoạn Ngự ngậm miệng.Dọc theo đường đi, hai người đàng hoàng theo sát sau lưng Hoàng Phủ Tấn không dám nói nửa lời.