Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 208

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Khụ khụ. . .” Đoạn Ngự bị những lời này của Tiểu Thiên thiếu chút nữa làm sặc. Hoàng hậu nương nương này thật không ngốc sao,gian phu của mình là ai cũng không biết, còn bắt được người nào liền hỏi người đó? Nếu Tấn cho rằng hắn thật sự chính là tên gian phu đó…, hắn còn không bị tiểu tử kia hạ lệnh ngũ mã phanh thây sao.“Nương. . . . . . Nương nương, ngài đừng hại thần .” Vẻ mặt Đoạn Ngự cay đắng, hướng Tiểu Thiên chắp tay.“Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự không phải là tên gian phu đó?” Trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua một tia hoài nghi, không thể nào, căn cứ vào suy luận ban đầu của nàng, Đoạn Thừa tướng trước mắt này vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của gian phu.“Nương nương, thật không phải là thần.” Đoạn Ngự khổ não nhìn Tiểu Thiên, khó trách Tấn bị nữ nhân ngu ngốc này làm cho tức điên. Nếu hắn là Tấn, không chừng đã sớm đem nàng chặt đầu cho bằng được. Giờ hắn mới phát hiện tính khí tiểu tử kia cũng thật đáng nể, còn có thể nhẫn nhịn người này đến bây giờ.“Thật không?” Trong mắt Tiểu Thiên vẫn mang theo một tia không tin tưởng.“Thật đó, nương nương.” Để Tiểu Thiên thêm xác định điểm này, hắn không quên nói thêm một câu: “Nương nương, thần là nhất đẳng dân lành, tuyệt không phải loại gian phu này.”Sao biết được, Tiểu Thiên nghe hắn nói như vậy, lập tức bày ra bộ dạng quỷ cũng không tin tưởng hắn, hoài nghi liếc hắn một cái, “Ngươi? Nhất đẳng dân lành?”“Đúng vậy, nương nương.”“Nhất đẳng dân lành còn đi tìm kỹ nữ!” Tiểu Thiên nói những lời này rất vang, khiến Hoàng Phủ Tấn đi phía trước ở hai người bọn họ chậm lại. Thật ra hai người bọn họ vừa rồi nói gì, hắn cũng nghe được rồi, chỉ là không tham dự vào. Hắn ngược lại muốn nghe xem nữ nhân này còn có thể nói ra cái gì làm cho người ta tức trào máu.“Kỹ. . . . . . Kỹ nữ?” Đoạn Ngự nghe không hiểu ý Tiểu Thiên “Kỹ nữ” này nghĩa là gì. Hoàng hậu nương nương này nói gì cũng làm cho người ta nghe không hiểu nổi.Nhìn thấu vẻ mặt ngây ngốc của Đoạn Ngự, Tiểu Thiên lớn tiếng giải thích: “Ngươi là dân lành còn đi đến kỹ viện?”“Cái này. . . . . .” Đoạn Ngự bị câu hỏi này của Tiểu Thiên làm khó rồi, nhìn dáng vẻ này của Hoàng hậu nương nương, giống như việc hắn đến kỹ viện là ác độc tày trời lắm vậy. Hình như nàng quên mất, vừa rồi chính mình bị lão hoàng đế bắt trở về từ kỹ viện.Hoàng đế phía trước vì Đoạn Ngự kinh ngạc mà hơi nở nụ cười, nữ nhân này. . . . . . Thấy người khác đến kỹ viện nàng liền giận thành như vậy, dường như quên mất, là ai lợi dụng thời cơ tới kĩ viện.

“Khụ khụ. . .” Đoạn Ngự bị những lời này của Tiểu Thiên thiếu chút nữa làm sặc. Hoàng hậu nương nương này thật không ngốc sao,gian phu của mình là ai cũng không biết, còn bắt được người nào liền hỏi người đó? Nếu Tấn cho rằng hắn thật sự chính là tên gian phu đó…, hắn còn không bị tiểu tử kia hạ lệnh ngũ mã phanh thây sao.

“Nương. . . . . . Nương nương, ngài đừng hại thần .” Vẻ mặt Đoạn Ngự cay đắng, hướng Tiểu Thiên chắp tay.

“Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự không phải là tên gian phu đó?” Trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua một tia hoài nghi, không thể nào, căn cứ vào suy luận ban đầu của nàng, Đoạn Thừa tướng trước mắt này vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của gian phu.

“Nương nương, thật không phải là thần.” Đoạn Ngự khổ não nhìn Tiểu Thiên, khó trách Tấn bị nữ nhân ngu ngốc này làm cho tức điên. Nếu hắn là Tấn, không chừng đã sớm đem nàng chặt đầu cho bằng được. Giờ hắn mới phát hiện tính khí tiểu tử kia cũng thật đáng nể, còn có thể nhẫn nhịn người này đến bây giờ.

“Thật không?” Trong mắt Tiểu Thiên vẫn mang theo một tia không tin tưởng.

“Thật đó, nương nương.” Để Tiểu Thiên thêm xác định điểm này, hắn không quên nói thêm một câu: “Nương nương, thần là nhất đẳng dân lành, tuyệt không phải loại gian phu này.”

Sao biết được, Tiểu Thiên nghe hắn nói như vậy, lập tức bày ra bộ dạng quỷ cũng không tin tưởng hắn, hoài nghi liếc hắn một cái, “Ngươi? Nhất đẳng dân lành?”

“Đúng vậy, nương nương.”

“Nhất đẳng dân lành còn đi tìm kỹ nữ!” Tiểu Thiên nói những lời này rất vang, khiến Hoàng Phủ Tấn đi phía trước ở hai người bọn họ chậm lại. Thật ra hai người bọn họ vừa rồi nói gì, hắn cũng nghe được rồi, chỉ là không tham dự vào. Hắn ngược lại muốn nghe xem nữ nhân này còn có thể nói ra cái gì làm cho người ta tức trào máu.

“Kỹ. . . . . . Kỹ nữ?” Đoạn Ngự nghe không hiểu ý Tiểu Thiên “Kỹ nữ” này nghĩa là gì. Hoàng hậu nương nương này nói gì cũng làm cho người ta nghe không hiểu nổi.

Nhìn thấu vẻ mặt ngây ngốc của Đoạn Ngự, Tiểu Thiên lớn tiếng giải thích: “Ngươi là dân lành còn đi đến kỹ viện?”

“Cái này. . . . . .” Đoạn Ngự bị câu hỏi này của Tiểu Thiên làm khó rồi, nhìn dáng vẻ này của Hoàng hậu nương nương, giống như việc hắn đến kỹ viện là ác độc tày trời lắm vậy. Hình như nàng quên mất, vừa rồi chính mình bị lão hoàng đế bắt trở về từ kỹ viện.

Hoàng đế phía trước vì Đoạn Ngự kinh ngạc mà hơi nở nụ cười, nữ nhân này. . . . . . Thấy người khác đến kỹ viện nàng liền giận thành như vậy, dường như quên mất, là ai lợi dụng thời cơ tới kĩ viện.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Khụ khụ. . .” Đoạn Ngự bị những lời này của Tiểu Thiên thiếu chút nữa làm sặc. Hoàng hậu nương nương này thật không ngốc sao,gian phu của mình là ai cũng không biết, còn bắt được người nào liền hỏi người đó? Nếu Tấn cho rằng hắn thật sự chính là tên gian phu đó…, hắn còn không bị tiểu tử kia hạ lệnh ngũ mã phanh thây sao.“Nương. . . . . . Nương nương, ngài đừng hại thần .” Vẻ mặt Đoạn Ngự cay đắng, hướng Tiểu Thiên chắp tay.“Ngươi. . . . . . Ngươi thật sự không phải là tên gian phu đó?” Trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua một tia hoài nghi, không thể nào, căn cứ vào suy luận ban đầu của nàng, Đoạn Thừa tướng trước mắt này vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của gian phu.“Nương nương, thật không phải là thần.” Đoạn Ngự khổ não nhìn Tiểu Thiên, khó trách Tấn bị nữ nhân ngu ngốc này làm cho tức điên. Nếu hắn là Tấn, không chừng đã sớm đem nàng chặt đầu cho bằng được. Giờ hắn mới phát hiện tính khí tiểu tử kia cũng thật đáng nể, còn có thể nhẫn nhịn người này đến bây giờ.“Thật không?” Trong mắt Tiểu Thiên vẫn mang theo một tia không tin tưởng.“Thật đó, nương nương.” Để Tiểu Thiên thêm xác định điểm này, hắn không quên nói thêm một câu: “Nương nương, thần là nhất đẳng dân lành, tuyệt không phải loại gian phu này.”Sao biết được, Tiểu Thiên nghe hắn nói như vậy, lập tức bày ra bộ dạng quỷ cũng không tin tưởng hắn, hoài nghi liếc hắn một cái, “Ngươi? Nhất đẳng dân lành?”“Đúng vậy, nương nương.”“Nhất đẳng dân lành còn đi tìm kỹ nữ!” Tiểu Thiên nói những lời này rất vang, khiến Hoàng Phủ Tấn đi phía trước ở hai người bọn họ chậm lại. Thật ra hai người bọn họ vừa rồi nói gì, hắn cũng nghe được rồi, chỉ là không tham dự vào. Hắn ngược lại muốn nghe xem nữ nhân này còn có thể nói ra cái gì làm cho người ta tức trào máu.“Kỹ. . . . . . Kỹ nữ?” Đoạn Ngự nghe không hiểu ý Tiểu Thiên “Kỹ nữ” này nghĩa là gì. Hoàng hậu nương nương này nói gì cũng làm cho người ta nghe không hiểu nổi.Nhìn thấu vẻ mặt ngây ngốc của Đoạn Ngự, Tiểu Thiên lớn tiếng giải thích: “Ngươi là dân lành còn đi đến kỹ viện?”“Cái này. . . . . .” Đoạn Ngự bị câu hỏi này của Tiểu Thiên làm khó rồi, nhìn dáng vẻ này của Hoàng hậu nương nương, giống như việc hắn đến kỹ viện là ác độc tày trời lắm vậy. Hình như nàng quên mất, vừa rồi chính mình bị lão hoàng đế bắt trở về từ kỹ viện.Hoàng đế phía trước vì Đoạn Ngự kinh ngạc mà hơi nở nụ cười, nữ nhân này. . . . . . Thấy người khác đến kỹ viện nàng liền giận thành như vậy, dường như quên mất, là ai lợi dụng thời cơ tới kĩ viện.

Chương 208