“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 223
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Hãy bình thân.”“Tạ. . . . . . Tạ hoàng thượng!” Đứng dậy, Đóa Nhi liên tục không ngừng xoa xoa nước mắt trong khóe mắt .Hoàng Phủ Tấn thấy Đóa Nhi khóc, trong lòng không khỏi thoáng qua một tia bất an.Có phải nữ nhân kia lại xảy ra chuyện gì hay không?“Sao ngươi khóc?” Hắn không nhịn được mở miệng hỏi.“Tiểu. . . . . . Tiểu thư . . . . . . Không ăn cơm chiều, hiện tại đau bụng gay gắt, nô tỳ thật lo lắng cho ngài ấy, Trời ơiTiểu Thư. . . . . .”“Ngươi còn đứng khóc cái gì, còn không mau đi truyền thái y!” Cả trái tim Hoàng Phủ Tấn bị nhói lên, trong lúc Đóa Nhi vẫn chưa nói hết lời, lớn tiếng cắt đứt lời nàng, bỏ lại một câu nói như vậy, nhanh chóng chạy vọt về hướng Vũ Phượng Cung.Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia, lúc nào thì có thể để cho người tĩnh tâm một chút, nàng lại dám không ăn cơm!Nhớ tới Đóa Nhi khóc đến thương tâm như vậy, hắn cũng đoán được Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia nhất định đau rất nhiều.Nghĩ đến đây, cả trái tim liền của hắn bị thót lên tới cổ họng.Vũ Phượng Cung, Tiểu Thiên một mình co rúc ở trên sàn phòng ngủ , toàn thân nàng đông lạnh nằm trên mặt đất nhìn như khối băng, hơn nữa cơn đau đớn này gần như muốn lấy mạng nhỏ nàng, để cho nàng lúc này hận không được một đao kết thúc chính mình còn thống khoái hơn.Chưa từng thấy qua hoàng hậu nào xui xẻo giống như nàng vậy , người khác khi làm hoàng hậu cơm no áo ấm, quyền uy sang quý, nàng làm hoàng hậu bị đánh, người khác một bữa không ăn còn có thể làm giảm cân, nàng một bữa không ăn thì chính là muốn tìm chết, sao có sự khác biệt rất lớn khi làm hoàng hậu như vậy chứ???….“Trời ạĐau quá.” Ôm chặt lấy ngực, nàng nhiều lần đau kêu thành tiếng.Đang lúc này, cánh cửa bị người nặng nề đá văng.“Niếp Tiểu Thiên!” Thấy Tiểu Thiên cứ đơn bạc co rúc ở trên đất như vậy, trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy đau lòng.Bướclên ôm lấy nàng, đi về hướng bên giường.Cảm nhận được trên người nàng lạnh lẽo giống như là từ trong hầm băng đi ra, tim của hắn liền vô cùng đau đớn.Hoàng Phủ Tấn bất thình lình ôm Tiểu Thiên, trên người ấm lên trong nháy mắt.“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng.” Thấy Hoàng Phủ Tấn xuất hiện vào lúc này, trong lòng Tiểu Thiên đột nhiêncảm động, mỗi một lần, thời điểm nàng bất lực nhất, xuất hiện trước mặt nàng luôn là hôn quân này, hôn quân mà nàng hận đến cắn răng nghiến lợi.Nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, như suối trào, mang theo vài phần ủy khuất, lại thêm mấy phần cảm động lạ thường.
“Hãy bình thân.”
“Tạ. . . . . . Tạ hoàng thượng!” Đứng dậy, Đóa Nhi liên tục không ngừng xoa xoa nước mắt trong khóe mắt .
Hoàng Phủ Tấn thấy Đóa Nhi khóc, trong lòng không khỏi thoáng qua một tia bất an.
Có phải nữ nhân kia lại xảy ra chuyện gì hay không?
“Sao ngươi khóc?” Hắn không nhịn được mở miệng hỏi.
“Tiểu. . . . . . Tiểu thư . . . . . . Không ăn cơm chiều, hiện tại đau bụng gay gắt, nô tỳ thật lo lắng cho ngài ấy, Trời ơi
Tiểu Thư. . . . . .”
“Ngươi còn đứng khóc cái gì, còn không mau đi truyền thái y!” Cả trái tim Hoàng Phủ Tấn bị nhói lên, trong lúc Đóa Nhi vẫn chưa nói hết lời, lớn tiếng cắt đứt lời nàng, bỏ lại một câu nói như vậy, nhanh chóng chạy vọt về hướng Vũ Phượng Cung.
Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia, lúc nào thì có thể để cho người tĩnh tâm một chút, nàng lại dám không ăn cơm!
Nhớ tới Đóa Nhi khóc đến thương tâm như vậy, hắn cũng đoán được Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia nhất định đau rất nhiều.
Nghĩ đến đây, cả trái tim liền của hắn bị thót lên tới cổ họng.
Vũ Phượng Cung, Tiểu Thiên một mình co rúc ở trên sàn phòng ngủ , toàn thân nàng đông lạnh nằm trên mặt đất nhìn như khối băng, hơn nữa cơn đau đớn này gần như muốn lấy mạng nhỏ nàng, để cho nàng lúc này hận không được một đao kết thúc chính mình còn thống khoái hơn.
Chưa từng thấy qua hoàng hậu nào xui xẻo giống như nàng vậy , người khác khi làm hoàng hậu cơm no áo ấm, quyền uy sang quý, nàng làm hoàng hậu bị đánh, người khác một bữa không ăn còn có thể làm giảm cân, nàng một bữa không ăn thì chính là muốn tìm chết, sao có sự khác biệt rất lớn khi làm hoàng hậu như vậy chứ???….
“Trời ạ
Đau quá.” Ôm chặt lấy ngực, nàng nhiều lần đau kêu thành tiếng.
Đang lúc này, cánh cửa bị người nặng nề đá văng.
“Niếp Tiểu Thiên!” Thấy Tiểu Thiên cứ đơn bạc co rúc ở trên đất như vậy, trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy đau lòng.
Bướclên ôm lấy nàng, đi về hướng bên giường.
Cảm nhận được trên người nàng lạnh lẽo giống như là từ trong hầm băng đi ra, tim của hắn liền vô cùng đau đớn.
Hoàng Phủ Tấn bất thình lình ôm Tiểu Thiên, trên người ấm lên trong nháy mắt.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng.” Thấy Hoàng Phủ Tấn xuất hiện vào lúc này, trong lòng Tiểu Thiên đột nhiêncảm động, mỗi một lần, thời điểm nàng bất lực nhất, xuất hiện trước mặt nàng luôn là hôn quân này, hôn quân mà nàng hận đến cắn răng nghiến lợi.
Nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, như suối trào, mang theo vài phần ủy khuất, lại thêm mấy phần cảm động lạ thường.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Hãy bình thân.”“Tạ. . . . . . Tạ hoàng thượng!” Đứng dậy, Đóa Nhi liên tục không ngừng xoa xoa nước mắt trong khóe mắt .Hoàng Phủ Tấn thấy Đóa Nhi khóc, trong lòng không khỏi thoáng qua một tia bất an.Có phải nữ nhân kia lại xảy ra chuyện gì hay không?“Sao ngươi khóc?” Hắn không nhịn được mở miệng hỏi.“Tiểu. . . . . . Tiểu thư . . . . . . Không ăn cơm chiều, hiện tại đau bụng gay gắt, nô tỳ thật lo lắng cho ngài ấy, Trời ơiTiểu Thư. . . . . .”“Ngươi còn đứng khóc cái gì, còn không mau đi truyền thái y!” Cả trái tim Hoàng Phủ Tấn bị nhói lên, trong lúc Đóa Nhi vẫn chưa nói hết lời, lớn tiếng cắt đứt lời nàng, bỏ lại một câu nói như vậy, nhanh chóng chạy vọt về hướng Vũ Phượng Cung.Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia, lúc nào thì có thể để cho người tĩnh tâm một chút, nàng lại dám không ăn cơm!Nhớ tới Đóa Nhi khóc đến thương tâm như vậy, hắn cũng đoán được Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia nhất định đau rất nhiều.Nghĩ đến đây, cả trái tim liền của hắn bị thót lên tới cổ họng.Vũ Phượng Cung, Tiểu Thiên một mình co rúc ở trên sàn phòng ngủ , toàn thân nàng đông lạnh nằm trên mặt đất nhìn như khối băng, hơn nữa cơn đau đớn này gần như muốn lấy mạng nhỏ nàng, để cho nàng lúc này hận không được một đao kết thúc chính mình còn thống khoái hơn.Chưa từng thấy qua hoàng hậu nào xui xẻo giống như nàng vậy , người khác khi làm hoàng hậu cơm no áo ấm, quyền uy sang quý, nàng làm hoàng hậu bị đánh, người khác một bữa không ăn còn có thể làm giảm cân, nàng một bữa không ăn thì chính là muốn tìm chết, sao có sự khác biệt rất lớn khi làm hoàng hậu như vậy chứ???….“Trời ạĐau quá.” Ôm chặt lấy ngực, nàng nhiều lần đau kêu thành tiếng.Đang lúc này, cánh cửa bị người nặng nề đá văng.“Niếp Tiểu Thiên!” Thấy Tiểu Thiên cứ đơn bạc co rúc ở trên đất như vậy, trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy đau lòng.Bướclên ôm lấy nàng, đi về hướng bên giường.Cảm nhận được trên người nàng lạnh lẽo giống như là từ trong hầm băng đi ra, tim của hắn liền vô cùng đau đớn.Hoàng Phủ Tấn bất thình lình ôm Tiểu Thiên, trên người ấm lên trong nháy mắt.“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng.” Thấy Hoàng Phủ Tấn xuất hiện vào lúc này, trong lòng Tiểu Thiên đột nhiêncảm động, mỗi một lần, thời điểm nàng bất lực nhất, xuất hiện trước mặt nàng luôn là hôn quân này, hôn quân mà nàng hận đến cắn răng nghiến lợi.Nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, như suối trào, mang theo vài phần ủy khuất, lại thêm mấy phần cảm động lạ thường.