Khách sạn lớn Hoàng Đình, cửa thang máy! “Yên nhi, sao đột nhiên mình cảm thấy tim đập nhanh quá, nhanh đến nỗi không thể hít thở!” Chúc Vô Song mặc một bộ váy quây màu hồng bó sát người, bộ váy vốn là mượn của Thư Yên, hơi nhỏ, lại siết hơi chặt, hay là do cô quá khẩn trương, tim đập nhanh, tạo thành hơi thở không thoải mái, hơi thiếu dưỡng khí. “Này, bình thường!” Ngay lập tức từ con gái biến thành phụ nữ, có thể không khẩn trương sao. Thư Yên nắm hai cánh tay trắng mịn của cô ấy, cẩn thận nhìn trang phục trên người cô ấy, màu sắc chiếc váy cùng đồ trang sức trang nhã tương xứng với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, cái vây siết chặt lộ ra rãnh thanh xuân như ẩn như hiện giữa hai vú, tuyệt đối khiến đàn ông thấy thì x**n t*nh nhộn nhạo. Nhìn xuống chút nữa, cặp chân Chúc Vô Song cân đối, trắng trơn mềm, cô ấy có phần không được tự nhiên mà vặn vẹo uốn éo, có vẻ càng thêm quyến rũ động lòng người. “Vô Song, đừng uốn éo nữa, mình sắp phun máu mũi rồi!” Thư Yên biết không phải là nói khoa…
Chương 27: Cô bé, em phải phụ trách tôi
Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần KhiếtTác giả: Đồng NiênTruyện Ngôn TìnhKhách sạn lớn Hoàng Đình, cửa thang máy! “Yên nhi, sao đột nhiên mình cảm thấy tim đập nhanh quá, nhanh đến nỗi không thể hít thở!” Chúc Vô Song mặc một bộ váy quây màu hồng bó sát người, bộ váy vốn là mượn của Thư Yên, hơi nhỏ, lại siết hơi chặt, hay là do cô quá khẩn trương, tim đập nhanh, tạo thành hơi thở không thoải mái, hơi thiếu dưỡng khí. “Này, bình thường!” Ngay lập tức từ con gái biến thành phụ nữ, có thể không khẩn trương sao. Thư Yên nắm hai cánh tay trắng mịn của cô ấy, cẩn thận nhìn trang phục trên người cô ấy, màu sắc chiếc váy cùng đồ trang sức trang nhã tương xứng với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, cái vây siết chặt lộ ra rãnh thanh xuân như ẩn như hiện giữa hai vú, tuyệt đối khiến đàn ông thấy thì x**n t*nh nhộn nhạo. Nhìn xuống chút nữa, cặp chân Chúc Vô Song cân đối, trắng trơn mềm, cô ấy có phần không được tự nhiên mà vặn vẹo uốn éo, có vẻ càng thêm quyến rũ động lòng người. “Vô Song, đừng uốn éo nữa, mình sắp phun máu mũi rồi!” Thư Yên biết không phải là nói khoa… “Két ——” Mới ra khỏi công ty, thì Vô Song bị một chiếc màu đen xe thắng gấp ngăn cản, xe dừng lại ở trước chân cô, nguy hiểm thật! Không đợi cô lên tiếng chất vấn, đối phương đã mở miệng trước“Lên xe!” Giọng nói bá đạo, không cho cự tuyệt.“Là anh!” A, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, mặt cương thi, cho rằng giả vờ lãnh khốc là có thể hù được người à, Chúc Vô Song cô không để cho mình chịu thua, nâng chân lên, hướng về phía xe của anh, không chút thục nữ mà đạp một cước, rồi xoay người ghé sát qua anh, Vô Song còn lạnh lùng cho anh một lời khuyên, cảnh báo“Lần sau anh lại lái xe ngăn cản tôi nữa, cũng sẽ không chỉ là một cước đơn giản như vậy đâu!” Sắc mặt của Đông Bác Hải lúc đen lúc trắng, cho tới bây giờ không có cô gái nào dám không nhận nợ của anh, cô gái này không ngoại lệ. Shit, nện tay lái một cái, đẩy cửa xe ra, anh sãi bước đuổi theo, bóp chặt cổ tay của cô một lúc.“Này, anh làm gì đấy, buông tôi ra!” Anh không để ý cô kêu gào, mạnh mẽ kéo cô về phía sau, Vô Song dùng sức giùng giằng, còn dùng túi xách đánh anh mấy cái, Đông Bác Hải gần như bị cô chọc giận tới cực điểm, đôi mắt cũng nhiễm một tia máu, anh cố gắn đè nén cơn tức giận này. Hai người tới trước cửa xe, Vô Song nói gì cũng không lên xe, còn lớn tiếng chất vấn“Muốn bắt cóc sao? Tôi cảnh cáo anh, thành phố SHI có luật pháp đấy!”“Nói đủ chưa?” Anh nhíu mày, dáng vẻ đẹp trai lãnh khốc. Một tay chống xe, anh cúi đầu lại gần Vô Song, tựa như là muốn cợt nhả cô, Vô Song theo bản năng ngửa cổ ra sau, liên tục lui về về phía sau chống lên sườn xe, không còn chỗ lui nữa rồi, mà khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn còn đang cúi xuống, hơi thở của hai người tiến dần, Vô Song đỏ mặt, tim đập như sấm đánh, khẩn trương và sợ hãi, liếc nhìn gương mặt tuấn tú của anh càng ngày càng gần, trong đầu hiện ra nụ hôn ngoài ý muốn đêm hôm đó, mặt của cô chợt đỏ bừng, giống như là tôm luộc chín, khép mắt lại, cô dùng sức đẩy anh ra. Đông Bác Hải bị cô đẩy đột ngột không kịp chuẩn bị mà lui nửa bước, Vô Song muốn chạy trốn, lại bị anh lôi trở lại, lần này hai tay của anh đều chống lên trên xe, vây cô ở trong ngực. Vô Song nổi giận“Có tin tôi la lên anh vô lễ không!”“Em cảm thấy người khác sẽ tin tưởng thì xin cứ tự nhiên!” Anh mím môi cười, lời của cô không có chút uy h**p nào với anh, với khuôn mặt tuấn tú này của anh, bình thường chỉ có bị nữ nhân vô lễ mà thôi.“Vô lại!” Thế giới này, hai loại người khó trị nhất là, cô gái không hiểu chuyện và đàn ông càn quấy. Vô Song thật bất hạnh, gặp được người sau!“Đến tột cùng là anh muốn gì?”“Muốn em chịu trách nhiệm anh!”“Cái gì?” Trợn mắt nhìn, Vô Song muốn trừng chết anh ta, cô không nghe lầm chứ! Muốn cô chịu trách nhiệm? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì......“Chẳng lẽ không phải à, em không biết, không nhớ rõ em đã đã làm gì với tôi sao?” Đông Bác Hải nheo mắt lại, có vẻ em dám quên, tôi b*p ch*t em ngay. Vô Song chật vật nuốt xuống nước miếng, rũ mắt xuống, đôi mắt đảo một vòng, suy nghĩ: cô có làm gì với anh ta sao?“Không nghĩ ra?” Anh dùng tay nâng cằm của cô, Vô Song nghiêng đầu đi, thầm nói: chuyện này là không thể! Anh cười nhẹ“Không nghĩ ra, vậy tôi giúp em ôn tập một chút!” Mắt thấy môi của anh sắp áp xuống, Vô Song lập tức nói“Nụ hôn ngày hôm đó là ngoài ý muốn!” Thân thể của anh ngừng lại, kinh ngạc mà nhíu lông mày“Hử?”“Tôi không phải là cố ý muốn hôn anh, là tôi không cẩn thận trượt chân, mới hôn anh, tôi xin lỗi anh.” Vô Song xin lỗi cúi đầu xuống.“Em hôn trộm tôi?” Sắc mặt Đông Bác Hải trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng. Vô Song lúng túng mà cải chính“Là không cẩn thận.” Anh cười lạnh:“Không cẩn thận là có thể quên sao, cô bé, tôi không phải là dễ chọc đâu đấy!” Dứt lời, anh nhét cô vào trong xe, anh cũng ngồi lên xe rồi lái xe nghênh ngang rời đi!
“Két ——” Mới ra khỏi công ty, thì Vô Song bị một chiếc màu đen xe
thắng gấp ngăn cản, xe dừng lại ở trước chân cô, nguy hiểm thật! Không đợi cô lên tiếng chất vấn, đối phương đã
mở miệng trước
“Lên xe!” Giọng nói bá đạo, không cho cự tuyệt.
“Là anh!” A, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, mặt
cương thi, cho rằng giả vờ lãnh khốc là có thể hù được người à, Chúc Vô
Song cô không để cho mình chịu thua, nâng chân lên, hướng về phía xe của anh, không chút thục nữ mà đạp một cước, rồi xoay người ghé sát qua
anh, Vô Song còn lạnh lùng cho anh một lời khuyên, cảnh báo
“Lần sau anh lại lái xe ngăn cản tôi nữa, cũng sẽ không chỉ là một cước đơn giản như vậy đâu!” Sắc mặt của Đông Bác Hải lúc đen lúc trắng, cho
tới bây giờ không có cô gái nào dám không nhận nợ của anh, cô gái này
không ngoại lệ. Shit, nện tay lái một cái, đẩy cửa xe ra, anh sãi bước
đuổi theo, bóp chặt cổ tay của cô một lúc.
“Này, anh làm gì đấy, buông tôi ra!” Anh không
để ý cô kêu gào, mạnh mẽ kéo cô về phía sau, Vô Song dùng sức giùng
giằng, còn dùng túi xách đánh anh mấy cái, Đông Bác Hải gần như bị cô
chọc giận tới cực điểm, đôi mắt cũng nhiễm một tia máu, anh cố gắn đè
nén cơn tức giận này. Hai người tới trước cửa xe, Vô Song nói gì cũng
không lên xe, còn lớn tiếng chất vấn
“Muốn bắt cóc sao? Tôi cảnh cáo
anh, thành phố SHI có luật pháp đấy!”
“Nói đủ chưa?” Anh nhíu mày, dáng vẻ đẹp trai lãnh khốc. Một tay chống xe, anh cúi đầu lại gần Vô Song,
tựa như là muốn cợt nhả cô, Vô Song theo bản năng ngửa cổ ra sau, liên
tục lui về về phía sau chống lên sườn xe, không còn chỗ lui nữa rồi, mà
khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn còn đang cúi xuống, hơi thở của hai người
tiến dần, Vô Song đỏ mặt, tim đập như sấm đánh, khẩn trương và sợ hãi,
liếc nhìn gương mặt tuấn tú của anh càng ngày càng gần, trong đầu hiện
ra nụ hôn ngoài ý muốn đêm hôm đó, mặt của cô chợt đỏ bừng, giống như là tôm luộc chín, khép mắt lại, cô dùng sức đẩy anh ra. Đông Bác Hải bị cô đẩy đột ngột không kịp chuẩn
bị mà lui nửa bước, Vô Song muốn chạy trốn, lại bị anh lôi trở lại, lần
này hai tay của anh đều chống lên trên xe, vây cô ở trong ngực. Vô Song
nổi giận
“Có tin tôi la lên anh vô lễ không!”
“Em cảm thấy người khác sẽ tin tưởng thì xin cứ
tự nhiên!” Anh mím môi cười, lời của cô không có chút uy h**p nào với
anh, với khuôn mặt tuấn tú này của anh, bình thường chỉ có bị nữ nhân vô lễ mà thôi.
“Vô lại!” Thế giới này, hai loại người khó trị
nhất là, cô gái không hiểu chuyện và đàn ông càn quấy. Vô Song thật bất
hạnh, gặp được người sau!
“Đến tột cùng là anh muốn gì?”
“Muốn em chịu trách nhiệm anh!”
“Cái gì?” Trợn mắt nhìn, Vô Song muốn trừng chết anh ta, cô không nghe lầm chứ! Muốn cô chịu trách nhiệm? Dựa vào cái
gì, dựa vào cái gì......
“Chẳng lẽ không phải à, em không biết, không nhớ rõ em đã đã làm gì với tôi sao?” Đông Bác Hải nheo mắt lại, có vẻ em
dám quên, tôi b*p ch*t em ngay. Vô Song chật vật nuốt xuống nước miếng, rũ mắt
xuống, đôi mắt đảo một vòng, suy nghĩ: cô có làm gì với anh ta sao?
“Không nghĩ ra?” Anh dùng tay nâng cằm của cô, Vô Song nghiêng đầu đi, thầm nói: chuyện này là không thể! Anh cười nhẹ
“Không nghĩ ra, vậy tôi giúp em ôn tập một chút!” Mắt thấy môi của anh sắp áp xuống, Vô Song lập tức nói
“Nụ hôn ngày hôm đó là ngoài ý muốn!” Thân thể của anh ngừng lại, kinh ngạc mà nhíu lông mày
“Hử?”
“Tôi không phải là cố ý muốn hôn anh, là tôi
không cẩn thận trượt chân, mới hôn anh, tôi xin lỗi anh.” Vô Song xin
lỗi cúi đầu xuống.
“Em hôn trộm tôi?” Sắc mặt Đông Bác Hải trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng. Vô Song lúng túng mà cải chính
“Là không cẩn thận.” Anh cười lạnh:
“Không cẩn thận là có thể quên
sao, cô bé, tôi không phải là dễ chọc đâu đấy!” Dứt lời, anh nhét cô vào trong xe, anh cũng ngồi lên xe rồi lái xe nghênh ngang rời đi!
Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần KhiếtTác giả: Đồng NiênTruyện Ngôn TìnhKhách sạn lớn Hoàng Đình, cửa thang máy! “Yên nhi, sao đột nhiên mình cảm thấy tim đập nhanh quá, nhanh đến nỗi không thể hít thở!” Chúc Vô Song mặc một bộ váy quây màu hồng bó sát người, bộ váy vốn là mượn của Thư Yên, hơi nhỏ, lại siết hơi chặt, hay là do cô quá khẩn trương, tim đập nhanh, tạo thành hơi thở không thoải mái, hơi thiếu dưỡng khí. “Này, bình thường!” Ngay lập tức từ con gái biến thành phụ nữ, có thể không khẩn trương sao. Thư Yên nắm hai cánh tay trắng mịn của cô ấy, cẩn thận nhìn trang phục trên người cô ấy, màu sắc chiếc váy cùng đồ trang sức trang nhã tương xứng với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, cái vây siết chặt lộ ra rãnh thanh xuân như ẩn như hiện giữa hai vú, tuyệt đối khiến đàn ông thấy thì x**n t*nh nhộn nhạo. Nhìn xuống chút nữa, cặp chân Chúc Vô Song cân đối, trắng trơn mềm, cô ấy có phần không được tự nhiên mà vặn vẹo uốn éo, có vẻ càng thêm quyến rũ động lòng người. “Vô Song, đừng uốn éo nữa, mình sắp phun máu mũi rồi!” Thư Yên biết không phải là nói khoa… “Két ——” Mới ra khỏi công ty, thì Vô Song bị một chiếc màu đen xe thắng gấp ngăn cản, xe dừng lại ở trước chân cô, nguy hiểm thật! Không đợi cô lên tiếng chất vấn, đối phương đã mở miệng trước“Lên xe!” Giọng nói bá đạo, không cho cự tuyệt.“Là anh!” A, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, mặt cương thi, cho rằng giả vờ lãnh khốc là có thể hù được người à, Chúc Vô Song cô không để cho mình chịu thua, nâng chân lên, hướng về phía xe của anh, không chút thục nữ mà đạp một cước, rồi xoay người ghé sát qua anh, Vô Song còn lạnh lùng cho anh một lời khuyên, cảnh báo“Lần sau anh lại lái xe ngăn cản tôi nữa, cũng sẽ không chỉ là một cước đơn giản như vậy đâu!” Sắc mặt của Đông Bác Hải lúc đen lúc trắng, cho tới bây giờ không có cô gái nào dám không nhận nợ của anh, cô gái này không ngoại lệ. Shit, nện tay lái một cái, đẩy cửa xe ra, anh sãi bước đuổi theo, bóp chặt cổ tay của cô một lúc.“Này, anh làm gì đấy, buông tôi ra!” Anh không để ý cô kêu gào, mạnh mẽ kéo cô về phía sau, Vô Song dùng sức giùng giằng, còn dùng túi xách đánh anh mấy cái, Đông Bác Hải gần như bị cô chọc giận tới cực điểm, đôi mắt cũng nhiễm một tia máu, anh cố gắn đè nén cơn tức giận này. Hai người tới trước cửa xe, Vô Song nói gì cũng không lên xe, còn lớn tiếng chất vấn“Muốn bắt cóc sao? Tôi cảnh cáo anh, thành phố SHI có luật pháp đấy!”“Nói đủ chưa?” Anh nhíu mày, dáng vẻ đẹp trai lãnh khốc. Một tay chống xe, anh cúi đầu lại gần Vô Song, tựa như là muốn cợt nhả cô, Vô Song theo bản năng ngửa cổ ra sau, liên tục lui về về phía sau chống lên sườn xe, không còn chỗ lui nữa rồi, mà khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn còn đang cúi xuống, hơi thở của hai người tiến dần, Vô Song đỏ mặt, tim đập như sấm đánh, khẩn trương và sợ hãi, liếc nhìn gương mặt tuấn tú của anh càng ngày càng gần, trong đầu hiện ra nụ hôn ngoài ý muốn đêm hôm đó, mặt của cô chợt đỏ bừng, giống như là tôm luộc chín, khép mắt lại, cô dùng sức đẩy anh ra. Đông Bác Hải bị cô đẩy đột ngột không kịp chuẩn bị mà lui nửa bước, Vô Song muốn chạy trốn, lại bị anh lôi trở lại, lần này hai tay của anh đều chống lên trên xe, vây cô ở trong ngực. Vô Song nổi giận“Có tin tôi la lên anh vô lễ không!”“Em cảm thấy người khác sẽ tin tưởng thì xin cứ tự nhiên!” Anh mím môi cười, lời của cô không có chút uy h**p nào với anh, với khuôn mặt tuấn tú này của anh, bình thường chỉ có bị nữ nhân vô lễ mà thôi.“Vô lại!” Thế giới này, hai loại người khó trị nhất là, cô gái không hiểu chuyện và đàn ông càn quấy. Vô Song thật bất hạnh, gặp được người sau!“Đến tột cùng là anh muốn gì?”“Muốn em chịu trách nhiệm anh!”“Cái gì?” Trợn mắt nhìn, Vô Song muốn trừng chết anh ta, cô không nghe lầm chứ! Muốn cô chịu trách nhiệm? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì......“Chẳng lẽ không phải à, em không biết, không nhớ rõ em đã đã làm gì với tôi sao?” Đông Bác Hải nheo mắt lại, có vẻ em dám quên, tôi b*p ch*t em ngay. Vô Song chật vật nuốt xuống nước miếng, rũ mắt xuống, đôi mắt đảo một vòng, suy nghĩ: cô có làm gì với anh ta sao?“Không nghĩ ra?” Anh dùng tay nâng cằm của cô, Vô Song nghiêng đầu đi, thầm nói: chuyện này là không thể! Anh cười nhẹ“Không nghĩ ra, vậy tôi giúp em ôn tập một chút!” Mắt thấy môi của anh sắp áp xuống, Vô Song lập tức nói“Nụ hôn ngày hôm đó là ngoài ý muốn!” Thân thể của anh ngừng lại, kinh ngạc mà nhíu lông mày“Hử?”“Tôi không phải là cố ý muốn hôn anh, là tôi không cẩn thận trượt chân, mới hôn anh, tôi xin lỗi anh.” Vô Song xin lỗi cúi đầu xuống.“Em hôn trộm tôi?” Sắc mặt Đông Bác Hải trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng. Vô Song lúng túng mà cải chính“Là không cẩn thận.” Anh cười lạnh:“Không cẩn thận là có thể quên sao, cô bé, tôi không phải là dễ chọc đâu đấy!” Dứt lời, anh nhét cô vào trong xe, anh cũng ngồi lên xe rồi lái xe nghênh ngang rời đi!