“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 267
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Dù sao nàng cũng phải trở về, ở chỗ này, ngàn vạn không thể bị phiền toái những chuyện không cần thiết, nếu không về sau người khổ là mình. Nàng lần nữa muốn trốn tránh một số việc trong lòng mình, đây cũng là nguyên nhân rất trọng yếu. Nàng không thể ngây thơ đem hết thảy lý tưởng hóa như vậy, thực tế luôn tàn khốc, nàng không thuộc về nơi này, huống chi, Hoàng Phủ Tấn cũng không thuộc về nàng, không phải sao?Cho dù, bây giờ nàng đối với tâm tình mình tựa hồ cũng không có chút gì nắm chắc.Đáng chết, tối nay nàng rốt cuộc bị làm sao thế này, sao lại trở nên đa cảm như vậy.Đuổi ra khỏi đầu, nàng xua đi những thứ khiến trong lòng không khỏi nặng nề, nàng giương mắt, nhếch miệng lên, bày ra một bộ dạng rất tùy ý, “Ý của ta rất đơn giản, nói đúng hơn, một nữ nhân nếu muốn lấy được tâm người đàn ông, đầu tiên trước phải vững vàng nắm được dạ dày của hắn mới được. Dĩ nhiên, ta mới vừa làm mì sợi cho ngài ăn, thuần túy chỉ là bởi vì ngài đói bụng, vừa bởi vì ta không dám phản kháng mệnh lệnh của ngài, chỉ có hai loại nguyên nhân này, đối với ngài và dạ dày một chút quan hệ cũng không có nhưng ngài ngàn vạn chớ bởi vì những lời này mà khi dễ ta!”Lời cố ý giải thích này của Tiểu Thiênlàm cho Hoàng Phủ Tấn tối sầm mặt, “Ngươi nói những lời này là có ý gì?”“Hả?” Tiểu Thiên hơi sửng sờ, tại sao hôn quân lại hỏi như thế, nàng giải thích còn chưa đủ rõ ràng hay sao mà hắn không hiểu?“Ý của ngươi là nói ngươi đối với Trẫm không có hứng thú?” Hoàng Phủ Tấn tự nhiên hỏi ra ngoài như thế, ngay cả hắn cũng không biết, tại sao mình vì lời giải thích của nữ nhân này mà tức giận mọc lan tràn, vì sao hắn phải vì nữ nhân này mà cảm thấy hứng thú?“Ách. . . . . .” Nàng nên trả lời đây như thế nào.Hôn quân hỏi vấn đề , tài nghệ thật đúng là cao, loại vấn đề này độ khó còn cao hơn nữa nàng làm sao trả lời.Nếu nàng thành thật nói mình một chút cũng không có hứng thú với hắn, không phải nói móc tên này mị lực không đủ sao? Vậy nàng không phải là muốn chết sao?Tiếp theo, nếu nàng dối lương tâm nói mình đối với hôn quân có hứng thú, hôn quân này không chừng còn sẽ cười nhạo nàng thế nào đây? Nói không chừng lại giống như lần trước, toát ra một câu rằng đừng dùng thân thể bẩn thỉu của nàng leo lên giường của hắn …, nàng cũng sẽ không ngu như vậy, vô duyên vô cớ bị hôn quân làm nhục một phen.
Dù sao nàng cũng phải trở về, ở chỗ này, ngàn vạn không thể bị phiền toái những chuyện không cần thiết, nếu không về sau người khổ là mình. Nàng lần nữa muốn trốn tránh một số việc trong lòng mình, đây cũng là nguyên nhân rất trọng yếu. Nàng không thể ngây thơ đem hết thảy lý tưởng hóa như vậy, thực tế luôn tàn khốc, nàng không thuộc về nơi này, huống chi, Hoàng Phủ Tấn cũng không thuộc về nàng, không phải sao?
Cho dù, bây giờ nàng đối với tâm tình mình tựa hồ cũng không có chút gì nắm chắc.
Đáng chết, tối nay nàng rốt cuộc bị làm sao thế này, sao lại trở nên đa cảm như vậy.
Đuổi ra khỏi đầu, nàng xua đi những thứ khiến trong lòng không khỏi nặng nề, nàng giương mắt, nhếch miệng lên, bày ra một bộ dạng rất tùy ý, “Ý của ta rất đơn giản, nói đúng hơn, một nữ nhân nếu muốn lấy được tâm người đàn ông, đầu tiên trước phải vững vàng nắm được dạ dày của hắn mới được. Dĩ nhiên, ta mới vừa làm mì sợi cho ngài ăn, thuần túy chỉ là bởi vì ngài đói bụng, vừa bởi vì ta không dám phản kháng mệnh lệnh của ngài, chỉ có hai loại nguyên nhân này, đối với ngài và dạ dày một chút quan hệ cũng không có nhưng ngài ngàn vạn chớ bởi vì những lời này mà khi dễ ta!”
Lời cố ý giải thích này của Tiểu Thiênlàm cho Hoàng Phủ Tấn tối sầm mặt, “Ngươi nói những lời này là có ý gì?”
“Hả?” Tiểu Thiên hơi sửng sờ, tại sao hôn quân lại hỏi như thế, nàng giải thích còn chưa đủ rõ ràng hay sao mà hắn không hiểu?
“Ý của ngươi là nói ngươi đối với Trẫm không có hứng thú?” Hoàng Phủ Tấn tự nhiên hỏi ra ngoài như thế, ngay cả hắn cũng không biết, tại sao mình vì lời giải thích của nữ nhân này mà tức giận mọc lan tràn, vì sao hắn phải vì nữ nhân này mà cảm thấy hứng thú?
“Ách. . . . . .” Nàng nên trả lời đây như thế nào.
Hôn quân hỏi vấn đề , tài nghệ thật đúng là cao, loại vấn đề này độ khó còn cao hơn nữa nàng làm sao trả lời.
Nếu nàng thành thật nói mình một chút cũng không có hứng thú với hắn, không phải nói móc tên này mị lực không đủ sao? Vậy nàng không phải là muốn chết sao?
Tiếp theo, nếu nàng dối lương tâm nói mình đối với hôn quân có hứng thú, hôn quân này không chừng còn sẽ cười nhạo nàng thế nào đây? Nói không chừng lại giống như lần trước, toát ra một câu rằng đừng dùng thân thể bẩn thỉu của nàng leo lên giường của hắn …, nàng cũng sẽ không ngu như vậy, vô duyên vô cớ bị hôn quân làm nhục một phen.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Dù sao nàng cũng phải trở về, ở chỗ này, ngàn vạn không thể bị phiền toái những chuyện không cần thiết, nếu không về sau người khổ là mình. Nàng lần nữa muốn trốn tránh một số việc trong lòng mình, đây cũng là nguyên nhân rất trọng yếu. Nàng không thể ngây thơ đem hết thảy lý tưởng hóa như vậy, thực tế luôn tàn khốc, nàng không thuộc về nơi này, huống chi, Hoàng Phủ Tấn cũng không thuộc về nàng, không phải sao?Cho dù, bây giờ nàng đối với tâm tình mình tựa hồ cũng không có chút gì nắm chắc.Đáng chết, tối nay nàng rốt cuộc bị làm sao thế này, sao lại trở nên đa cảm như vậy.Đuổi ra khỏi đầu, nàng xua đi những thứ khiến trong lòng không khỏi nặng nề, nàng giương mắt, nhếch miệng lên, bày ra một bộ dạng rất tùy ý, “Ý của ta rất đơn giản, nói đúng hơn, một nữ nhân nếu muốn lấy được tâm người đàn ông, đầu tiên trước phải vững vàng nắm được dạ dày của hắn mới được. Dĩ nhiên, ta mới vừa làm mì sợi cho ngài ăn, thuần túy chỉ là bởi vì ngài đói bụng, vừa bởi vì ta không dám phản kháng mệnh lệnh của ngài, chỉ có hai loại nguyên nhân này, đối với ngài và dạ dày một chút quan hệ cũng không có nhưng ngài ngàn vạn chớ bởi vì những lời này mà khi dễ ta!”Lời cố ý giải thích này của Tiểu Thiênlàm cho Hoàng Phủ Tấn tối sầm mặt, “Ngươi nói những lời này là có ý gì?”“Hả?” Tiểu Thiên hơi sửng sờ, tại sao hôn quân lại hỏi như thế, nàng giải thích còn chưa đủ rõ ràng hay sao mà hắn không hiểu?“Ý của ngươi là nói ngươi đối với Trẫm không có hứng thú?” Hoàng Phủ Tấn tự nhiên hỏi ra ngoài như thế, ngay cả hắn cũng không biết, tại sao mình vì lời giải thích của nữ nhân này mà tức giận mọc lan tràn, vì sao hắn phải vì nữ nhân này mà cảm thấy hứng thú?“Ách. . . . . .” Nàng nên trả lời đây như thế nào.Hôn quân hỏi vấn đề , tài nghệ thật đúng là cao, loại vấn đề này độ khó còn cao hơn nữa nàng làm sao trả lời.Nếu nàng thành thật nói mình một chút cũng không có hứng thú với hắn, không phải nói móc tên này mị lực không đủ sao? Vậy nàng không phải là muốn chết sao?Tiếp theo, nếu nàng dối lương tâm nói mình đối với hôn quân có hứng thú, hôn quân này không chừng còn sẽ cười nhạo nàng thế nào đây? Nói không chừng lại giống như lần trước, toát ra một câu rằng đừng dùng thân thể bẩn thỉu của nàng leo lên giường của hắn …, nàng cũng sẽ không ngu như vậy, vô duyên vô cớ bị hôn quân làm nhục một phen.