“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 271
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Nương nương ngài đừng làm vi thần phải hổ thẹn, đây chính là chức trách của vi thần .""Ừ." Không quan tâm đến lời khách sáo của thái y, nàng vòng qua thái y đi tới cửa."Thần cung tiễn nương nương!" Đi tới cửa, Tiểu Thiên nghe được thanh âm thở phào một cái thật to của Lý Tĩnh, nàng buồn cười nâng lên khóe miệng, vị hoàng hậu này như nàng có kh*ng b* như vậy sao? Phải thở phào giống như đưa tiễn được ôn thàn vậy, so với tên hôn quân đó, nàng là một người tốt đó nha.Hôn quân? Hai chữ này để i mắt Tiểu Thiên lại rũ xuống một lần nữa.Đi ra khỏi Thái Y Viện không bao lâu, gió lạnh bên ngoài mang theo chút thấu xương, Tiểu Thiên nghiêng đầu, theo bản năng đem y phục trên người kéo chặc, mới phát hiện trên người của mình từ đầu tới đuôi cũng khoác áo long bào đó của Hoàng Phủ Tấn.Bất đắc dĩ thở dài, nàng lắc đầu một cái, tiếp tục đi về hướng Vũ Phượng Cung.Lúc đi ngang qua ngự hoa viên, nàng đụng phải Vũ Lạc Thủy từ Thanh Âm cung ra ngoài."Đúng không. . . . . ." Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, "Lạc Thủy, là ngươi sao? Sao ngươi dậy sớm như thế?""Thiên Thiên?" Vũ Lạc Thủy thấy Tiểu Thiên, cũng kinh ngạc không nhỏ, "Sao ngươi sáng sớm liền đến ngự hoa viên vậy?""A, ta mới từ Thái Y Viện về.""Thái Y Viện?" Vũ Lạc Thủy khẩn trương nhìn nàng một cái, "Ngươi làm sao vậy?""Không có gì, chỉ là đau dạy dày một chút, ha ha" nghĩ đến căn bệnh bao tử tỉ lệ chính xác chỉ có mười vạn phần có một , nàng đã cảm thấy mất mặt, đoán chừng là đời này chắc cũng chỉ xui xẻo đến mức này mà thôi."Vậy bây giờ tốt chút nào chưa? Sao chỉ mình ngươi đến Thái Y Viện vậy?" Vũ Lạc Thủy hỏi xong những lời này, mới chú ý tới long bào trên người của Tiểu Thiên, nàng dĩ nhiên là nghĩ tới điều gì, tâm hơi trầm xuống."Ách. . . . . ." Tiểu Thiên cũng chú ý tới mi mắt rũ xuống của Vũ Lạc Thủy, nàng đột nhiên nghĩ đến long bào trên người mình, trong lúc nhất thời nàng không biết trả lời như thế nào, nàng sợ Vũ Lạc Thủy sẽ hiểu lầm."Là hoàng thượng đưa ngươi đi à." Vũ Lạc Thủy miễn cưỡng từ khóe miệng nặn ra một nụ cười nhẹ, nàng không muốn để cho Tiểu Thiên thấy khổ sở trong mắt nàng.
"Nương nương ngài đừng làm vi thần phải hổ thẹn, đây chính là chức trách của vi thần ."
"Ừ." Không quan tâm đến lời khách sáo của thái y, nàng vòng qua thái y đi tới cửa.
"Thần cung tiễn nương nương!" Đi tới cửa, Tiểu Thiên nghe được thanh âm thở phào một cái thật to của Lý Tĩnh, nàng buồn cười nâng lên khóe miệng, vị hoàng hậu này như nàng có kh*ng b* như vậy sao? Phải thở phào giống như đưa tiễn được ôn thàn vậy, so với tên hôn quân đó, nàng là một người tốt đó nha.
Hôn quân? Hai chữ này để i mắt Tiểu Thiên lại rũ xuống một lần nữa.
Đi ra khỏi Thái Y Viện không bao lâu, gió lạnh bên ngoài mang theo chút thấu xương, Tiểu Thiên nghiêng đầu, theo bản năng đem y phục trên người kéo chặc, mới phát hiện trên người của mình từ đầu tới đuôi cũng khoác áo long bào đó của Hoàng Phủ Tấn.
Bất đắc dĩ thở dài, nàng lắc đầu một cái, tiếp tục đi về hướng Vũ Phượng Cung.
Lúc đi ngang qua ngự hoa viên, nàng đụng phải Vũ Lạc Thủy từ Thanh Âm cung ra ngoài.
"Đúng không. . . . . ." Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, "Lạc Thủy, là ngươi sao? Sao ngươi dậy sớm như thế?"
"Thiên Thiên?" Vũ Lạc Thủy thấy Tiểu Thiên, cũng kinh ngạc không nhỏ, "Sao ngươi sáng sớm liền đến ngự hoa viên vậy?"
"A, ta mới từ Thái Y Viện về."
"Thái Y Viện?" Vũ Lạc Thủy khẩn trương nhìn nàng một cái, "Ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là đau dạy dày một chút, ha ha
" nghĩ đến căn bệnh bao tử tỉ lệ chính xác chỉ có mười vạn phần có một , nàng đã cảm thấy mất mặt, đoán chừng là đời này chắc cũng chỉ xui xẻo đến mức này mà thôi.
"Vậy bây giờ tốt chút nào chưa? Sao chỉ mình ngươi đến Thái Y Viện vậy?" Vũ Lạc Thủy hỏi xong những lời này, mới chú ý tới long bào trên người của Tiểu Thiên, nàng dĩ nhiên là nghĩ tới điều gì, tâm hơi trầm xuống.
"Ách. . . . . ." Tiểu Thiên cũng chú ý tới mi mắt rũ xuống của Vũ Lạc Thủy, nàng đột nhiên nghĩ đến long bào trên người mình, trong lúc nhất thời nàng không biết trả lời như thế nào, nàng sợ Vũ Lạc Thủy sẽ hiểu lầm.
"Là hoàng thượng đưa ngươi đi à." Vũ Lạc Thủy miễn cưỡng từ khóe miệng nặn ra một nụ cười nhẹ, nàng không muốn để cho Tiểu Thiên thấy khổ sở trong mắt nàng.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Nương nương ngài đừng làm vi thần phải hổ thẹn, đây chính là chức trách của vi thần .""Ừ." Không quan tâm đến lời khách sáo của thái y, nàng vòng qua thái y đi tới cửa."Thần cung tiễn nương nương!" Đi tới cửa, Tiểu Thiên nghe được thanh âm thở phào một cái thật to của Lý Tĩnh, nàng buồn cười nâng lên khóe miệng, vị hoàng hậu này như nàng có kh*ng b* như vậy sao? Phải thở phào giống như đưa tiễn được ôn thàn vậy, so với tên hôn quân đó, nàng là một người tốt đó nha.Hôn quân? Hai chữ này để i mắt Tiểu Thiên lại rũ xuống một lần nữa.Đi ra khỏi Thái Y Viện không bao lâu, gió lạnh bên ngoài mang theo chút thấu xương, Tiểu Thiên nghiêng đầu, theo bản năng đem y phục trên người kéo chặc, mới phát hiện trên người của mình từ đầu tới đuôi cũng khoác áo long bào đó của Hoàng Phủ Tấn.Bất đắc dĩ thở dài, nàng lắc đầu một cái, tiếp tục đi về hướng Vũ Phượng Cung.Lúc đi ngang qua ngự hoa viên, nàng đụng phải Vũ Lạc Thủy từ Thanh Âm cung ra ngoài."Đúng không. . . . . ." Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, "Lạc Thủy, là ngươi sao? Sao ngươi dậy sớm như thế?""Thiên Thiên?" Vũ Lạc Thủy thấy Tiểu Thiên, cũng kinh ngạc không nhỏ, "Sao ngươi sáng sớm liền đến ngự hoa viên vậy?""A, ta mới từ Thái Y Viện về.""Thái Y Viện?" Vũ Lạc Thủy khẩn trương nhìn nàng một cái, "Ngươi làm sao vậy?""Không có gì, chỉ là đau dạy dày một chút, ha ha" nghĩ đến căn bệnh bao tử tỉ lệ chính xác chỉ có mười vạn phần có một , nàng đã cảm thấy mất mặt, đoán chừng là đời này chắc cũng chỉ xui xẻo đến mức này mà thôi."Vậy bây giờ tốt chút nào chưa? Sao chỉ mình ngươi đến Thái Y Viện vậy?" Vũ Lạc Thủy hỏi xong những lời này, mới chú ý tới long bào trên người của Tiểu Thiên, nàng dĩ nhiên là nghĩ tới điều gì, tâm hơi trầm xuống."Ách. . . . . ." Tiểu Thiên cũng chú ý tới mi mắt rũ xuống của Vũ Lạc Thủy, nàng đột nhiên nghĩ đến long bào trên người mình, trong lúc nhất thời nàng không biết trả lời như thế nào, nàng sợ Vũ Lạc Thủy sẽ hiểu lầm."Là hoàng thượng đưa ngươi đi à." Vũ Lạc Thủy miễn cưỡng từ khóe miệng nặn ra một nụ cười nhẹ, nàng không muốn để cho Tiểu Thiên thấy khổ sở trong mắt nàng.