“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 273
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Vũ Lạc Thủy làm sao lại không biết những lời này của Tiểu Thiên đích thực giả dối, Thiên Thiên ngốc này, ngay cả nói láo cũng không biết cách nói, nàng đem y phục từ trên người hoàng thượng lột xuống , nếu thực sự hoàng thượng không muốn…, nàng lột xuống được sao? Nàng suy đoán, đoán chừng y phục này là hoàng thượng tự mình cỡi ra cho nàng ấy.Thấy Tiểu Thiên muốn vội vả rời đi, Vũ Lạc Thủy đưa tay giữ nàng lại, “Thiên Thiên, ngươi đem y phục này cởi ra, trở về nhất định sẽ cảm lạnh , mau phủ thêm đi.”“Không cần, Lạc Thủy, ta không thích mặc y phục của hôn quân mà!” Tiểu Thiên nhíu mày, đẩy y phục Vũ Lạc Thủy đưa tới, mặc dù nàng hiện tại đông lạnh sắp ch** n**c mũi, nhưng nàng lần này chết cũng không mặc quần áo của Hoàng Phủ Tấn .“Thiên Thiên. . . . . . .”“Ai nha, Lạc Thủy, ngươi đừng kéo ta nha, y phục này ngươi mau cầm đi trả lại cho Hoàng Phủ Tấn đi, hắt xì ——” Nha Nha , thật đáng chết mà, nhảy mũi thì không thể nhịn một chút được sao.“Ngươi xem ngươi kìa, cũng nhảy mũi rồi, còn không chịu mặc vào đi.” Vừa nói, Vũ Lạc Thủy đem y phục chuẩn bị phủ lên người của Tiểu Thiên.“Không muốn mà, ta không muốn mặc, hắt xì ——”“Thiên Thiên. . . . . .”“Lạc Thủy, ngươi mau buông tay ra.” Vừa nói, một tay đẩy ra đôi tay đang níu lấy cánh tay của mình ra, bất ngờ, mất trọng tâm, ngã nhào tới trước , cả người rơi vào một bờ ngực kiên cố.“Ủa. . . . . . Hôn quân!” Tiểu Thiên mở to mắt, thấy là Hoàng Phủ Tấn thì nàng thét chói tai thành tiếng, hôn quân này sao lại xuất hiện lúc này.Nhìn sắc mặt xanh mét của hắn vào lúc này có vẻ rất là kinh khủng, tựa như hận không cắn nàng vài ngụm vậy.Lập tức từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn b*n r* ngoài, nàng cẩn thận lui về phía sau mấy bước, đang muốn động thân chạy trốn, lại bị một tiếng gầm của Hoàng Phủ Tấn lên cho gọi lại.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám chạy thử xem!” Thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn không có một tia nhiệt độ nào vang lên ở sau lưng nàng.Vũ Lạc Thủy thấy vẻ muốn giết người trên mặt Hoàng Phủ Tấn, nàng đồng tình nhìn Tiểu Thiên một cái.“Hoàng thượng, ngài gọi ta?” Nuốt một ngụm nước bọt, nàng khổ não xoay người lại.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi là ngại cuộc sống ngươi quá dài có phải hay không!” Tiếng rống giận của Hoàng Phủ Tấn vang lên lần nữa, sắc mặt xanh mét ở trong gió rét này làm cho người ta càng thêm cảm thấy rét lạnh .
Vũ Lạc Thủy làm sao lại không biết những lời này của Tiểu Thiên đích thực giả dối, Thiên Thiên ngốc này, ngay cả nói láo cũng không biết cách nói, nàng đem y phục từ trên người hoàng thượng lột xuống , nếu thực sự hoàng thượng không muốn…, nàng lột xuống được sao? Nàng suy đoán, đoán chừng y phục này là hoàng thượng tự mình cỡi ra cho nàng ấy.
Thấy Tiểu Thiên muốn vội vả rời đi, Vũ Lạc Thủy đưa tay giữ nàng lại, “Thiên Thiên, ngươi đem y phục này cởi ra, trở về nhất định sẽ cảm lạnh , mau phủ thêm đi.”
“Không cần, Lạc Thủy, ta không thích mặc y phục của hôn quân mà!” Tiểu Thiên nhíu mày, đẩy y phục Vũ Lạc Thủy đưa tới, mặc dù nàng hiện tại đông lạnh sắp ch** n**c mũi, nhưng nàng lần này chết cũng không mặc quần áo của Hoàng Phủ Tấn .
“Thiên Thiên. . . . . . .”
“Ai nha, Lạc Thủy, ngươi đừng kéo ta nha, y phục này ngươi mau cầm đi trả lại cho Hoàng Phủ Tấn đi, hắt xì ——” Nha Nha , thật đáng chết mà, nhảy mũi thì không thể nhịn một chút được sao.
“Ngươi xem ngươi kìa, cũng nhảy mũi rồi, còn không chịu mặc vào đi.” Vừa nói, Vũ Lạc Thủy đem y phục chuẩn bị phủ lên người của Tiểu Thiên.
“Không muốn mà, ta không muốn mặc, hắt xì ——”
“Thiên Thiên. . . . . .”
“Lạc Thủy, ngươi mau buông tay ra.” Vừa nói, một tay đẩy ra đôi tay đang níu lấy cánh tay của mình ra, bất ngờ, mất trọng tâm, ngã nhào tới trước , cả người rơi vào một bờ ngực kiên cố.
“Ủa. . . . . . Hôn quân!” Tiểu Thiên mở to mắt, thấy là Hoàng Phủ Tấn thì nàng thét chói tai thành tiếng, hôn quân này sao lại xuất hiện lúc này.
Nhìn sắc mặt xanh mét của hắn vào lúc này có vẻ rất là kinh khủng, tựa như hận không cắn nàng vài ngụm vậy.
Lập tức từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn b*n r* ngoài, nàng cẩn thận lui về phía sau mấy bước, đang muốn động thân chạy trốn, lại bị một tiếng gầm của Hoàng Phủ Tấn lên cho gọi lại.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám chạy thử xem!” Thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn không có một tia nhiệt độ nào vang lên ở sau lưng nàng.
Vũ Lạc Thủy thấy vẻ muốn giết người trên mặt Hoàng Phủ Tấn, nàng đồng tình nhìn Tiểu Thiên một cái.
“Hoàng thượng, ngài gọi ta?” Nuốt một ngụm nước bọt, nàng khổ não xoay người lại.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi là ngại cuộc sống ngươi quá dài có phải hay không!” Tiếng rống giận của Hoàng Phủ Tấn vang lên lần nữa, sắc mặt xanh mét ở trong gió rét này làm cho người ta càng thêm cảm thấy rét lạnh .
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Vũ Lạc Thủy làm sao lại không biết những lời này của Tiểu Thiên đích thực giả dối, Thiên Thiên ngốc này, ngay cả nói láo cũng không biết cách nói, nàng đem y phục từ trên người hoàng thượng lột xuống , nếu thực sự hoàng thượng không muốn…, nàng lột xuống được sao? Nàng suy đoán, đoán chừng y phục này là hoàng thượng tự mình cỡi ra cho nàng ấy.Thấy Tiểu Thiên muốn vội vả rời đi, Vũ Lạc Thủy đưa tay giữ nàng lại, “Thiên Thiên, ngươi đem y phục này cởi ra, trở về nhất định sẽ cảm lạnh , mau phủ thêm đi.”“Không cần, Lạc Thủy, ta không thích mặc y phục của hôn quân mà!” Tiểu Thiên nhíu mày, đẩy y phục Vũ Lạc Thủy đưa tới, mặc dù nàng hiện tại đông lạnh sắp ch** n**c mũi, nhưng nàng lần này chết cũng không mặc quần áo của Hoàng Phủ Tấn .“Thiên Thiên. . . . . . .”“Ai nha, Lạc Thủy, ngươi đừng kéo ta nha, y phục này ngươi mau cầm đi trả lại cho Hoàng Phủ Tấn đi, hắt xì ——” Nha Nha , thật đáng chết mà, nhảy mũi thì không thể nhịn một chút được sao.“Ngươi xem ngươi kìa, cũng nhảy mũi rồi, còn không chịu mặc vào đi.” Vừa nói, Vũ Lạc Thủy đem y phục chuẩn bị phủ lên người của Tiểu Thiên.“Không muốn mà, ta không muốn mặc, hắt xì ——”“Thiên Thiên. . . . . .”“Lạc Thủy, ngươi mau buông tay ra.” Vừa nói, một tay đẩy ra đôi tay đang níu lấy cánh tay của mình ra, bất ngờ, mất trọng tâm, ngã nhào tới trước , cả người rơi vào một bờ ngực kiên cố.“Ủa. . . . . . Hôn quân!” Tiểu Thiên mở to mắt, thấy là Hoàng Phủ Tấn thì nàng thét chói tai thành tiếng, hôn quân này sao lại xuất hiện lúc này.Nhìn sắc mặt xanh mét của hắn vào lúc này có vẻ rất là kinh khủng, tựa như hận không cắn nàng vài ngụm vậy.Lập tức từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn b*n r* ngoài, nàng cẩn thận lui về phía sau mấy bước, đang muốn động thân chạy trốn, lại bị một tiếng gầm của Hoàng Phủ Tấn lên cho gọi lại.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám chạy thử xem!” Thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn không có một tia nhiệt độ nào vang lên ở sau lưng nàng.Vũ Lạc Thủy thấy vẻ muốn giết người trên mặt Hoàng Phủ Tấn, nàng đồng tình nhìn Tiểu Thiên một cái.“Hoàng thượng, ngài gọi ta?” Nuốt một ngụm nước bọt, nàng khổ não xoay người lại.“Niếp Tiểu Thiên, ngươi là ngại cuộc sống ngươi quá dài có phải hay không!” Tiếng rống giận của Hoàng Phủ Tấn vang lên lần nữa, sắc mặt xanh mét ở trong gió rét này làm cho người ta càng thêm cảm thấy rét lạnh .