“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 284
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Nhìn Tiểu Thiên có bộ dạng cười đến hưng phấn, ngược lại nàng lại bắt đầu đồng tình với Hoàng Phủ Tấn, vị Hoàng Hậu này thật không biết là quá đơn thuần hay quá ngu ngốc, đối với ý định của nàng, Hoàng Phủ Tấn làm sao lại không nhìn ra được chứ.Thật đúng là vị Hoàng Hậu đơn thuần khả ái, nàng cho rằng chỉ cần Như Mộng tiến cung, Hoàng Phủ Tấn sẽ chuyển dời sự chú ý ra khỏi nàng chăng? Tiểu hoàng hậu này suy nghĩ cũng quá đơn giản đi, hoặc là nói, nàng xem mị lực của Như Mộng nàng đây quá lớn rồi!Ngự Thư Phòng ——Hoàng Phủ Tấn đang duyệt tấu chương được một nửa thì động tác trên tay ngừng lại.“Phúc Quý, bảo Ngự Thiện Phòng nấu tô mì đem tới đây.”“Dạ, Hoàng Thượng!”Nhận được khẩu dụ của Hoàng Phủ Tấn, Phúc Quý lập tức lui xuống.Không bao lâu sau, Phúc Quý liền bưng một chén mì ngự trù chế biến tỉ mỉ trở lại Ngự Thư Phòng.“Hoàng Thượng, đã nấu xong.”“Ừ.” Hoàng Phủ Tấn nhàn nhạt đáp một tiếng, thả ra bút lông trong tay, từ long ỷ đứng lên, đi tới bên cạnh bàn.Thật ra thì hắn cũng không đói, nhưng lại đột nhiên muốn ăn.Cầm chiếc đũa, gắp lên ăn một miếng, động tác trên tay hắn bỗng ngừng lại.Trong đầu đột nhiên thoáng qua tình cảnh ở Thái Y Viện mấy ngày trước, tiểu nữ nhân kia mang theo nụ cười đắc ý đứng trước mặt hắn. Chỉ bởi vì một câu khích lệ của hắn liền cao hứng cười đến cong cả lông mày, nhưng nữ nhân ngu ngốc kia lại khinh thường y phục của hắn như thế, nàng đối với hắn lại khinh thường như thế, nghĩ tới đây, mi mắt Hoàng Phủ Tấn rũ xuống.Kể từ sau hôm hắn đem long bào xé, hắn cũng chưa từng đi tìm nàng, hắn không muốn lại bị nữ nhân kia chọc tức thêm lần nữa. Mà nữ nhân kia cũng không xuất hiện ở trước mặt hắn lần nào nữa, thật ra hắn cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào việc nữ nhân này sẽ đích thân đến tìm hắn, trừ phi hắn lại đem thị nữ của nàng hạ lệnh đánh.Mấy ngày nay không biết nàng ở trong Vũ Phượng Cung làm gì nhỉ.Thả chiếc đũa trong tay xuống, Hoàng Phủ Tấn đưa mắt nhìn về phía Phúc Quý, mở miệng nói: “Hoàng hậu mấy ngày nay ở Vũ Phượng Cung đã làm những gì?”“Hồi Hoàng Thượng, nô tài nghe nói mấy ngày nay nương nương vẫn ở trong khuê phòng làm cái gì đó rất quan trọng.”“Đối với nàng mà nói thì có chuyện gì quan trọng chứ?” Hoàng Phủ Tấn trầm tư nhíu mày, còn có chuyện gì có thể nói là chuyện rất quan trọng với nàng nhỉ.
Nhìn Tiểu Thiên có bộ dạng cười đến hưng phấn, ngược lại nàng lại bắt đầu đồng tình với Hoàng Phủ Tấn, vị Hoàng Hậu này thật không biết là quá đơn thuần hay quá ngu ngốc, đối với ý định của nàng, Hoàng Phủ Tấn làm sao lại không nhìn ra được chứ.
Thật đúng là vị Hoàng Hậu đơn thuần khả ái, nàng cho rằng chỉ cần Như Mộng tiến cung, Hoàng Phủ Tấn sẽ chuyển dời sự chú ý ra khỏi nàng chăng? Tiểu hoàng hậu này suy nghĩ cũng quá đơn giản đi, hoặc là nói, nàng xem mị lực của Như Mộng nàng đây quá lớn rồi!
Ngự Thư Phòng ——
Hoàng Phủ Tấn đang duyệt tấu chương được một nửa thì động tác trên tay ngừng lại.
“Phúc Quý, bảo Ngự Thiện Phòng nấu tô mì đem tới đây.”
“Dạ, Hoàng Thượng!”
Nhận được khẩu dụ của Hoàng Phủ Tấn, Phúc Quý lập tức lui xuống.
Không bao lâu sau, Phúc Quý liền bưng một chén mì ngự trù chế biến tỉ mỉ trở lại Ngự Thư Phòng.
“Hoàng Thượng, đã nấu xong.”
“Ừ.” Hoàng Phủ Tấn nhàn nhạt đáp một tiếng, thả ra bút lông trong tay, từ long ỷ đứng lên, đi tới bên cạnh bàn.
Thật ra thì hắn cũng không đói, nhưng lại đột nhiên muốn ăn.
Cầm chiếc đũa, gắp lên ăn một miếng, động tác trên tay hắn bỗng ngừng lại.
Trong đầu đột nhiên thoáng qua tình cảnh ở Thái Y Viện mấy ngày trước, tiểu nữ nhân kia mang theo nụ cười đắc ý đứng trước mặt hắn. Chỉ bởi vì một câu khích lệ của hắn liền cao hứng cười đến cong cả lông mày, nhưng nữ nhân ngu ngốc kia lại khinh thường y phục của hắn như thế, nàng đối với hắn lại khinh thường như thế, nghĩ tới đây, mi mắt Hoàng Phủ Tấn rũ xuống.
Kể từ sau hôm hắn đem long bào xé, hắn cũng chưa từng đi tìm nàng, hắn không muốn lại bị nữ nhân kia chọc tức thêm lần nữa. Mà nữ nhân kia cũng không xuất hiện ở trước mặt hắn lần nào nữa, thật ra hắn cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào việc nữ nhân này sẽ đích thân đến tìm hắn, trừ phi hắn lại đem thị nữ của nàng hạ lệnh đánh.
Mấy ngày nay không biết nàng ở trong Vũ Phượng Cung làm gì nhỉ.
Thả chiếc đũa trong tay xuống, Hoàng Phủ Tấn đưa mắt nhìn về phía Phúc Quý, mở miệng nói: “Hoàng hậu mấy ngày nay ở Vũ Phượng Cung đã làm những gì?”
“Hồi Hoàng Thượng, nô tài nghe nói mấy ngày nay nương nương vẫn ở trong khuê phòng làm cái gì đó rất quan trọng.”
“Đối với nàng mà nói thì có chuyện gì quan trọng chứ?” Hoàng Phủ Tấn trầm tư nhíu mày, còn có chuyện gì có thể nói là chuyện rất quan trọng với nàng nhỉ.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Nhìn Tiểu Thiên có bộ dạng cười đến hưng phấn, ngược lại nàng lại bắt đầu đồng tình với Hoàng Phủ Tấn, vị Hoàng Hậu này thật không biết là quá đơn thuần hay quá ngu ngốc, đối với ý định của nàng, Hoàng Phủ Tấn làm sao lại không nhìn ra được chứ.Thật đúng là vị Hoàng Hậu đơn thuần khả ái, nàng cho rằng chỉ cần Như Mộng tiến cung, Hoàng Phủ Tấn sẽ chuyển dời sự chú ý ra khỏi nàng chăng? Tiểu hoàng hậu này suy nghĩ cũng quá đơn giản đi, hoặc là nói, nàng xem mị lực của Như Mộng nàng đây quá lớn rồi!Ngự Thư Phòng ——Hoàng Phủ Tấn đang duyệt tấu chương được một nửa thì động tác trên tay ngừng lại.“Phúc Quý, bảo Ngự Thiện Phòng nấu tô mì đem tới đây.”“Dạ, Hoàng Thượng!”Nhận được khẩu dụ của Hoàng Phủ Tấn, Phúc Quý lập tức lui xuống.Không bao lâu sau, Phúc Quý liền bưng một chén mì ngự trù chế biến tỉ mỉ trở lại Ngự Thư Phòng.“Hoàng Thượng, đã nấu xong.”“Ừ.” Hoàng Phủ Tấn nhàn nhạt đáp một tiếng, thả ra bút lông trong tay, từ long ỷ đứng lên, đi tới bên cạnh bàn.Thật ra thì hắn cũng không đói, nhưng lại đột nhiên muốn ăn.Cầm chiếc đũa, gắp lên ăn một miếng, động tác trên tay hắn bỗng ngừng lại.Trong đầu đột nhiên thoáng qua tình cảnh ở Thái Y Viện mấy ngày trước, tiểu nữ nhân kia mang theo nụ cười đắc ý đứng trước mặt hắn. Chỉ bởi vì một câu khích lệ của hắn liền cao hứng cười đến cong cả lông mày, nhưng nữ nhân ngu ngốc kia lại khinh thường y phục của hắn như thế, nàng đối với hắn lại khinh thường như thế, nghĩ tới đây, mi mắt Hoàng Phủ Tấn rũ xuống.Kể từ sau hôm hắn đem long bào xé, hắn cũng chưa từng đi tìm nàng, hắn không muốn lại bị nữ nhân kia chọc tức thêm lần nữa. Mà nữ nhân kia cũng không xuất hiện ở trước mặt hắn lần nào nữa, thật ra hắn cho tới bây giờ cũng không trông cậy vào việc nữ nhân này sẽ đích thân đến tìm hắn, trừ phi hắn lại đem thị nữ của nàng hạ lệnh đánh.Mấy ngày nay không biết nàng ở trong Vũ Phượng Cung làm gì nhỉ.Thả chiếc đũa trong tay xuống, Hoàng Phủ Tấn đưa mắt nhìn về phía Phúc Quý, mở miệng nói: “Hoàng hậu mấy ngày nay ở Vũ Phượng Cung đã làm những gì?”“Hồi Hoàng Thượng, nô tài nghe nói mấy ngày nay nương nương vẫn ở trong khuê phòng làm cái gì đó rất quan trọng.”“Đối với nàng mà nói thì có chuyện gì quan trọng chứ?” Hoàng Phủ Tấn trầm tư nhíu mày, còn có chuyện gì có thể nói là chuyện rất quan trọng với nàng nhỉ.