“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 295
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Tấn!” Không biết Hoàng Phủ Tấn sẽ làm ra chuyện gì đối với đôi mẫu tử kia, Đoạn Ngự quýnh lên, cũng không kịp nhiều lời, liền đi theo Hoàng Phủ Tấn chạy đi ra ngoài.Ngay sau đó, Vũ Lạc Thủy cũng đi theo bọn họ chạy đi.“Kỳ quái, mấy người này sao lại như thế này a, làm sao mà đều kỳ lạ như vậy.” Tiểu Thiên gãi đầu, nhìn về phía cửa Ngự thư phòng không một bóng người, tự đứng lên nói.Thái hậu cùng Quốc vương Hạo Nguyệt quốc này chẳng lẽ cùng hôn quân kia có cừu oán sao? Hắn làm gì mà thống hận bọn họ như vậy, giống như người ta là kẻ thù giết cha hắn không bằng.Còn nữa, cái tên Nguyệt Khê kia rất quen tai nha, dường như đã nghe qua ở đâu.Tiểu Thiên giơ tay, đặt lên cằm mình, cố gắng hồi tưởng lại mình đã ở nơi nào nghe thấy cái tên này.Nguyệt Khê? Hạo Nguyệt quốc? Thật sự rất quen thuộc a.Chờ. . . . . . một chút? Nguyệt. . . . . . Nguyệt Khê! ! ! !Trong mắt Tiểu Thiên hiện lên tia hoảng sợ không thua gì lúc nàng xem phim kịnh dị.Nguyệt Khê, nàng không phải là vị Hoàng hậu mà trong miệng lão thái thái nhắc tới, là mẫu thân của hôn quân, người mà đã đi theo nam nhân khác sao?Oa, sao lại như vậy! Nguyệt Khê Hoàng Hậu này thật đúng là tên cướp a, chẳng những đi theo nam nhân khác, bây giờ còn dám mang theo đứa con của tên nam nhân kia tới nơi này tìm con. Bà ta thật sự là nữ nhân không biết thẹn. Tiểu Thiên bắt đầu cảm thấy bội phục khi bà ta đến đây, nữ nhân như vậy, quả nhiên quá mạnh mẽ.Khó trách khi hôn quân nghe thấy tên của bà ta, ánh mắt liền trở nên lạnh băng như vậy. Giống như là gặp kẻ thù giết cha, thì ra vị Nguyệt Khê Thái hậu này đúng là kẻ thù giết cha mà, gián tiếp giết cha hắn!“Không biết hôn quân sẽ làm ra loại sự tình gì đối với bọn họ đây.” Nghĩ như vậy, nàng cũng chạy theo ra khỏi ngự thư phòng.Thật ra, nàng vẫn lo lắng cho Hoàng Phủ Tấn hơn. Ở trong cung hiện tại chính là mẫu thân thân sinh mà hắn hận mười năm nay. Ít nhất vào hiện tại, ngoài Thái Hoàng Thái Hậu ra, người mẫu thân kia chính là thân nhân duy nhất của hắn. Nhưng lòng hắn lại rất thống hận bà ta, có thể trong lòng bà ta cũng hiểu được. Kỳ thật Hoàng Phủ Tấn là một người rất yếu ớt, nhất là về mặt tình cảm. Cho dù biểu hiện của hắn lãnh đạm ra sao, tuyệt tình cỡ nào, cũng vẫn là có tia đau đớn lộ ra trong ánh mắt bán đứng hắn.Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Thiên mang theo một chút đau xót, vì Hoàng Phủ Tấn mà đau lòng.
“Tấn!” Không biết Hoàng Phủ Tấn sẽ làm ra chuyện gì đối với đôi mẫu tử kia, Đoạn Ngự quýnh lên, cũng không kịp nhiều lời, liền đi theo Hoàng Phủ Tấn chạy đi ra ngoài.
Ngay sau đó, Vũ Lạc Thủy cũng đi theo bọn họ chạy đi.
“Kỳ quái, mấy người này sao lại như thế này a, làm sao mà đều kỳ lạ như vậy.” Tiểu Thiên gãi đầu, nhìn về phía cửa Ngự thư phòng không một bóng người, tự đứng lên nói.
Thái hậu cùng Quốc vương Hạo Nguyệt quốc này chẳng lẽ cùng hôn quân kia có cừu oán sao? Hắn làm gì mà thống hận bọn họ như vậy, giống như người ta là kẻ thù giết cha hắn không bằng.
Còn nữa, cái tên Nguyệt Khê kia rất quen tai nha, dường như đã nghe qua ở đâu.
Tiểu Thiên giơ tay, đặt lên cằm mình, cố gắng hồi tưởng lại mình đã ở nơi nào nghe thấy cái tên này.
Nguyệt Khê? Hạo Nguyệt quốc? Thật sự rất quen thuộc a.
Chờ. . . . . . một chút? Nguyệt. . . . . . Nguyệt Khê! ! ! !
Trong mắt Tiểu Thiên hiện lên tia hoảng sợ không thua gì lúc nàng xem phim kịnh dị.
Nguyệt Khê, nàng không phải là vị Hoàng hậu mà trong miệng lão thái thái nhắc tới, là mẫu thân của hôn quân, người mà đã đi theo nam nhân khác sao?
Oa, sao lại như vậy! Nguyệt Khê Hoàng Hậu này thật đúng là tên cướp a, chẳng những đi theo nam nhân khác, bây giờ còn dám mang theo đứa con của tên nam nhân kia tới nơi này tìm con. Bà ta thật sự là nữ nhân không biết thẹn. Tiểu Thiên bắt đầu cảm thấy bội phục khi bà ta đến đây, nữ nhân như vậy, quả nhiên quá mạnh mẽ.
Khó trách khi hôn quân nghe thấy tên của bà ta, ánh mắt liền trở nên lạnh băng như vậy. Giống như là gặp kẻ thù giết cha, thì ra vị Nguyệt Khê Thái hậu này đúng là kẻ thù giết cha mà, gián tiếp giết cha hắn!
“Không biết hôn quân sẽ làm ra loại sự tình gì đối với bọn họ đây.” Nghĩ như vậy, nàng cũng chạy theo ra khỏi ngự thư phòng.
Thật ra, nàng vẫn lo lắng cho Hoàng Phủ Tấn hơn. Ở trong cung hiện tại chính là mẫu thân thân sinh mà hắn hận mười năm nay. Ít nhất vào hiện tại, ngoài Thái Hoàng Thái Hậu ra, người mẫu thân kia chính là thân nhân duy nhất của hắn. Nhưng lòng hắn lại rất thống hận bà ta, có thể trong lòng bà ta cũng hiểu được. Kỳ thật Hoàng Phủ Tấn là một người rất yếu ớt, nhất là về mặt tình cảm. Cho dù biểu hiện của hắn lãnh đạm ra sao, tuyệt tình cỡ nào, cũng vẫn là có tia đau đớn lộ ra trong ánh mắt bán đứng hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Thiên mang theo một chút đau xót, vì Hoàng Phủ Tấn mà đau lòng.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Tấn!” Không biết Hoàng Phủ Tấn sẽ làm ra chuyện gì đối với đôi mẫu tử kia, Đoạn Ngự quýnh lên, cũng không kịp nhiều lời, liền đi theo Hoàng Phủ Tấn chạy đi ra ngoài.Ngay sau đó, Vũ Lạc Thủy cũng đi theo bọn họ chạy đi.“Kỳ quái, mấy người này sao lại như thế này a, làm sao mà đều kỳ lạ như vậy.” Tiểu Thiên gãi đầu, nhìn về phía cửa Ngự thư phòng không một bóng người, tự đứng lên nói.Thái hậu cùng Quốc vương Hạo Nguyệt quốc này chẳng lẽ cùng hôn quân kia có cừu oán sao? Hắn làm gì mà thống hận bọn họ như vậy, giống như người ta là kẻ thù giết cha hắn không bằng.Còn nữa, cái tên Nguyệt Khê kia rất quen tai nha, dường như đã nghe qua ở đâu.Tiểu Thiên giơ tay, đặt lên cằm mình, cố gắng hồi tưởng lại mình đã ở nơi nào nghe thấy cái tên này.Nguyệt Khê? Hạo Nguyệt quốc? Thật sự rất quen thuộc a.Chờ. . . . . . một chút? Nguyệt. . . . . . Nguyệt Khê! ! ! !Trong mắt Tiểu Thiên hiện lên tia hoảng sợ không thua gì lúc nàng xem phim kịnh dị.Nguyệt Khê, nàng không phải là vị Hoàng hậu mà trong miệng lão thái thái nhắc tới, là mẫu thân của hôn quân, người mà đã đi theo nam nhân khác sao?Oa, sao lại như vậy! Nguyệt Khê Hoàng Hậu này thật đúng là tên cướp a, chẳng những đi theo nam nhân khác, bây giờ còn dám mang theo đứa con của tên nam nhân kia tới nơi này tìm con. Bà ta thật sự là nữ nhân không biết thẹn. Tiểu Thiên bắt đầu cảm thấy bội phục khi bà ta đến đây, nữ nhân như vậy, quả nhiên quá mạnh mẽ.Khó trách khi hôn quân nghe thấy tên của bà ta, ánh mắt liền trở nên lạnh băng như vậy. Giống như là gặp kẻ thù giết cha, thì ra vị Nguyệt Khê Thái hậu này đúng là kẻ thù giết cha mà, gián tiếp giết cha hắn!“Không biết hôn quân sẽ làm ra loại sự tình gì đối với bọn họ đây.” Nghĩ như vậy, nàng cũng chạy theo ra khỏi ngự thư phòng.Thật ra, nàng vẫn lo lắng cho Hoàng Phủ Tấn hơn. Ở trong cung hiện tại chính là mẫu thân thân sinh mà hắn hận mười năm nay. Ít nhất vào hiện tại, ngoài Thái Hoàng Thái Hậu ra, người mẫu thân kia chính là thân nhân duy nhất của hắn. Nhưng lòng hắn lại rất thống hận bà ta, có thể trong lòng bà ta cũng hiểu được. Kỳ thật Hoàng Phủ Tấn là một người rất yếu ớt, nhất là về mặt tình cảm. Cho dù biểu hiện của hắn lãnh đạm ra sao, tuyệt tình cỡ nào, cũng vẫn là có tia đau đớn lộ ra trong ánh mắt bán đứng hắn.Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Thiên mang theo một chút đau xót, vì Hoàng Phủ Tấn mà đau lòng.