Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 299

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Mà Vũ Lạc Thủy lại hiểu được, Thiên Thiên nàng. . . . . . tựa hồ thật để ý cảm nhận của Hoàng Thượng.Trong lòng. . . . . . Nàng ấy đang đau xót cho Hoàng Thượng!Mi mắt Vũ Lạc Thủy khép xuống, Thiên Thiên nha, ngươi có hiểu được trái tim mình lúc này không vậy.Sau khi Tiểu Thiên từ Thanh Âm Cung đi ra, trong đầu óc đều là ánh mắt chợt lóe ra đau đớn của Hoàng Phủ Tấn, làm cho lòng nàng co rút rất chặt.“Nương…. Nương nương!” Phúc Quý lo lắng chạy tới nghênh đón, nhìn bộ dạng hắn chạy tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, phỏng chừng là có lien quan đến Hoàng Phủ Tấn“Chuyện gì vậy, Phúc Qúy?”“Hoàng thượng, ngài ấy….. Ngài ấy ở trong Vũ Nhi Đình uống rượu, nô tài khuyên như thế nào đều không được, người xem Hoàng thượng….”“Đoạn Ngự đâu, Đoạn Ngự không phải đi cùng hắn sao? Sao lại để cho hắn uống nhiều rượu như vậy?” Tiểu Thiên vừa hỏi, vừa đi theo Phúc Qúy hướng tới Vũ Nhi Đình.“Thừa tướng bị Hoàng thượng đuổi đi, nô tài không còn cách nào, đành phải kêu nương nương đến. Nương nương, ngài đi khuyên nhủ Hoàng thượng đi, đừng để người uống nhiều rượu.”“Ta đi xem trước!” Bước chân Tiểu Thiên nhanh hơn một chút, trong đầu óc toàn là ánh mắt thồng khổ của Hoàng Phủ Tấn.Không bao lâu sau, hai người đã tới bên ngoài Vũ Nhi Đình.Tiểu Thiên đứng ở xa xa, nhìn thấy bóng dáng Hoàng Phủ Tấn cô tịch ngồi trong đình, ngửa đầu uống từng ngụm, từng ngụm rượu, mùi rượu lạnh lẽo trong không khí giá rét có vẻ càng thêm lạnh đến xương.Ánh mắt nàng hiện lên tia đau lòng cùng xót xa, nhấc chân đi vào bên trong đình.“Hoàng thượng.” Tiểu Thiên ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn đến trên bàn đầy các bình rượu còn vạt áo của Hoàng Phủ Tấn thì lại bị cồn làm ướt nhẹp, trên mặt hắn đỏ bừng mang theo mùi rượu, bị cồn làm cho hai mắt đầy sương mù, lộ ra đau đớn rõ ràng.Hoàng Phủ Tấn không để ý đến tiếng kêu của Tiểu Thiên, mà lại một lần nữa bưng bầu rượu lên, uống từng ngụm từng ngụm.“Hoàng thượng, ngài…” Phúc Qúy vốn định ngăn Hoàng Phủ Tấn uống tiếp, lại bị Tiểu Thiên chặn lại.“Nương nương, này……”“Để cho hắn uống đi. Uống rượu, có lẽ sẽ giúp trong lòng thoải mái một chút.” Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Hoàng Phủ Tấn, trong lòng lại hiện lên tia đau lòng.“Nhưng mà, nương nương, Hoàng thượng uống như vậy……….”“Không có việc gì, ta chắc chắn sẽ lo tốt.” Tiểu Thiên trước đánh gãy lời nói của Phúc Qúy, tiếp tục nói:”Ngươi đi xuống đi, ta sẽ chăm sóc Hoàng thượng.”“Vâng, nô tài cáo lui.” Lo lắng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, Phúc Qúy bắt đắc dĩ lắc đầu, lui xuống.

Mà Vũ Lạc Thủy lại hiểu được, Thiên Thiên nàng. . . . . . tựa hồ thật để ý cảm nhận của Hoàng Thượng.

Trong lòng. . . . . . Nàng ấy đang đau xót cho Hoàng Thượng!

Mi mắt Vũ Lạc Thủy khép xuống, Thiên Thiên nha, ngươi có hiểu được trái tim mình lúc này không vậy.

Sau khi Tiểu Thiên từ Thanh Âm Cung đi ra, trong đầu óc đều là ánh mắt chợt lóe ra đau đớn của Hoàng Phủ Tấn, làm cho lòng nàng co rút rất chặt.

“Nương…. Nương nương!” Phúc Quý lo lắng chạy tới nghênh đón, nhìn bộ dạng hắn chạy tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, phỏng chừng là có lien quan đến Hoàng Phủ Tấn

“Chuyện gì vậy, Phúc Qúy?”

“Hoàng thượng, ngài ấy….. Ngài ấy ở trong Vũ Nhi Đình uống rượu, nô tài khuyên như thế nào đều không được, người xem Hoàng thượng….”

“Đoạn Ngự đâu, Đoạn Ngự không phải đi cùng hắn sao? Sao lại để cho hắn uống nhiều rượu như vậy?” Tiểu Thiên vừa hỏi, vừa đi theo Phúc Qúy hướng tới Vũ Nhi Đình.

“Thừa tướng bị Hoàng thượng đuổi đi, nô tài không còn cách nào, đành phải kêu nương nương đến. Nương nương, ngài đi khuyên nhủ Hoàng thượng đi, đừng để người uống nhiều rượu.”

“Ta đi xem trước!” Bước chân Tiểu Thiên nhanh hơn một chút, trong đầu óc toàn là ánh mắt thồng khổ của Hoàng Phủ Tấn.

Không bao lâu sau, hai người đã tới bên ngoài Vũ Nhi Đình.

Tiểu Thiên đứng ở xa xa, nhìn thấy bóng dáng Hoàng Phủ Tấn cô tịch ngồi trong đình, ngửa đầu uống từng ngụm, từng ngụm rượu, mùi rượu lạnh lẽo trong không khí giá rét có vẻ càng thêm lạnh đến xương.

Ánh mắt nàng hiện lên tia đau lòng cùng xót xa, nhấc chân đi vào bên trong đình.

“Hoàng thượng.” Tiểu Thiên ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn đến trên bàn đầy các bình rượu còn vạt áo của Hoàng Phủ Tấn thì lại bị cồn làm ướt nhẹp, trên mặt hắn đỏ bừng mang theo mùi rượu, bị cồn làm cho hai mắt đầy sương mù, lộ ra đau đớn rõ ràng.

Hoàng Phủ Tấn không để ý đến tiếng kêu của Tiểu Thiên, mà lại một lần nữa bưng bầu rượu lên, uống từng ngụm từng ngụm.

“Hoàng thượng, ngài…” Phúc Qúy vốn định ngăn Hoàng Phủ Tấn uống tiếp, lại bị Tiểu Thiên chặn lại.

“Nương nương, này……”

“Để cho hắn uống đi. Uống rượu, có lẽ sẽ giúp trong lòng thoải mái một chút.” Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Hoàng Phủ Tấn, trong lòng lại hiện lên tia đau lòng.

“Nhưng mà, nương nương, Hoàng thượng uống như vậy……….”

“Không có việc gì, ta chắc chắn sẽ lo tốt.” Tiểu Thiên trước đánh gãy lời nói của Phúc Qúy, tiếp tục nói:”Ngươi đi xuống đi, ta sẽ chăm sóc Hoàng thượng.”

“Vâng, nô tài cáo lui.” Lo lắng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, Phúc Qúy bắt đắc dĩ lắc đầu, lui xuống.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Mà Vũ Lạc Thủy lại hiểu được, Thiên Thiên nàng. . . . . . tựa hồ thật để ý cảm nhận của Hoàng Thượng.Trong lòng. . . . . . Nàng ấy đang đau xót cho Hoàng Thượng!Mi mắt Vũ Lạc Thủy khép xuống, Thiên Thiên nha, ngươi có hiểu được trái tim mình lúc này không vậy.Sau khi Tiểu Thiên từ Thanh Âm Cung đi ra, trong đầu óc đều là ánh mắt chợt lóe ra đau đớn của Hoàng Phủ Tấn, làm cho lòng nàng co rút rất chặt.“Nương…. Nương nương!” Phúc Quý lo lắng chạy tới nghênh đón, nhìn bộ dạng hắn chạy tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, phỏng chừng là có lien quan đến Hoàng Phủ Tấn“Chuyện gì vậy, Phúc Qúy?”“Hoàng thượng, ngài ấy….. Ngài ấy ở trong Vũ Nhi Đình uống rượu, nô tài khuyên như thế nào đều không được, người xem Hoàng thượng….”“Đoạn Ngự đâu, Đoạn Ngự không phải đi cùng hắn sao? Sao lại để cho hắn uống nhiều rượu như vậy?” Tiểu Thiên vừa hỏi, vừa đi theo Phúc Qúy hướng tới Vũ Nhi Đình.“Thừa tướng bị Hoàng thượng đuổi đi, nô tài không còn cách nào, đành phải kêu nương nương đến. Nương nương, ngài đi khuyên nhủ Hoàng thượng đi, đừng để người uống nhiều rượu.”“Ta đi xem trước!” Bước chân Tiểu Thiên nhanh hơn một chút, trong đầu óc toàn là ánh mắt thồng khổ của Hoàng Phủ Tấn.Không bao lâu sau, hai người đã tới bên ngoài Vũ Nhi Đình.Tiểu Thiên đứng ở xa xa, nhìn thấy bóng dáng Hoàng Phủ Tấn cô tịch ngồi trong đình, ngửa đầu uống từng ngụm, từng ngụm rượu, mùi rượu lạnh lẽo trong không khí giá rét có vẻ càng thêm lạnh đến xương.Ánh mắt nàng hiện lên tia đau lòng cùng xót xa, nhấc chân đi vào bên trong đình.“Hoàng thượng.” Tiểu Thiên ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, nhìn đến trên bàn đầy các bình rượu còn vạt áo của Hoàng Phủ Tấn thì lại bị cồn làm ướt nhẹp, trên mặt hắn đỏ bừng mang theo mùi rượu, bị cồn làm cho hai mắt đầy sương mù, lộ ra đau đớn rõ ràng.Hoàng Phủ Tấn không để ý đến tiếng kêu của Tiểu Thiên, mà lại một lần nữa bưng bầu rượu lên, uống từng ngụm từng ngụm.“Hoàng thượng, ngài…” Phúc Qúy vốn định ngăn Hoàng Phủ Tấn uống tiếp, lại bị Tiểu Thiên chặn lại.“Nương nương, này……”“Để cho hắn uống đi. Uống rượu, có lẽ sẽ giúp trong lòng thoải mái một chút.” Tiểu Thiên nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Hoàng Phủ Tấn, trong lòng lại hiện lên tia đau lòng.“Nhưng mà, nương nương, Hoàng thượng uống như vậy……….”“Không có việc gì, ta chắc chắn sẽ lo tốt.” Tiểu Thiên trước đánh gãy lời nói của Phúc Qúy, tiếp tục nói:”Ngươi đi xuống đi, ta sẽ chăm sóc Hoàng thượng.”“Vâng, nô tài cáo lui.” Lo lắng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, Phúc Qúy bắt đắc dĩ lắc đầu, lui xuống.

Chương 299