“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 311
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Trong mắt hắn, Niếp Tiểu Thiên bây giờ không còn là tiểu nữ nhân giả bộ ôn nhu yếu ớt trước mặt hắn nữa. Nàng sẽ vì bản thân mình mà phản kháng, vì tôn nghiêm của mình mà đi theo hắn, ngay cả, nhiều lần, đến trực tiếp lớn mật vung tay với hắn.Nàng nói mình mất trí nhớ, chẳng lẽ một người mất trí nhớ, bản tính sẽ trở nên thay đổi lớn như vậy sao? Hoặc đúng hơn mà nói, đây mới thật sự là Niếp Tiểu Thiên.Nhưng mà, hiện tại, việc bây giờ mới là nàng thật sự đã không còn quan trọng. Từ trước đến giờ nàng chỉ ở trước mặt hắn phách lối, nhưng có lúc lại biết làm cho người ta dở khóc dở cười, lại không thể không thán phục tiểu nữ nhân này được. Thế nhưng lại để cho hắn thấy được một mặt như vậy của nàng, ngượng ngùng như vậy, thanh thuần như vậy mà động lòng người."Hoàng thượng, ngươi. . . . . . Ngươi hạ tay xuống." Tiểu Thiên đầu vẫn thủy chung không dám nâng lên. Mặc dù khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, cũng đã biết hắn là nam nhân ‘tú sắc khả xan’, nhưng vẫn là không nghĩ tới, dáng người của hắn thế nhưng lại đạt đến loại trình độ này, sau khi tháo bỏ xuống áo trong, vóc người cân xứng không có chút nào bỏ sót hiện ra ở ngay trước mắt nàng, làm nàng nhìn thấy mà phải nuốt nước miếng.Má ơi, dáng vóc người này, người này thật giống người mẫu lẫn vào a, không phải là cướp chén cơm người ta sao.Còn có mấy khối cơ bụng. . . . . .Hắn bình thường rốt cuộc là vận động gì a, lại luyện được cơ bụng như vậy, được. . . . . . Giống như có tám khối đi.Không biết sờ. . . . . . Sờ vào cảm giác sẽ thế nào."Muốn sờ sao?" Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang ánh cười mở miệng hỏi.Thì ra là tiểu hoàng hậu của hắn không phải là đồng tính, mà là cả nam lẫn nữ đều ăn sạch. Nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm rõ ràng."Ừ, ừ." Nghe thấy Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Tiểu Thiên sớm cao hứng không kìm được, đang muốn đưa tay, lại đột nhiên ý thức được cái gì, động tác trên tay ngừng lại.Nàng giương mắt, đối mặt với hai tròng mắt hài hước của Hoàng Phủ Tấn.Đáng chết, hôn quân này dám đùa giỡn nàng."Không sờ thử sao?" Thấy nàng dừng lại, trong mắt mang theo một chút bất mãn, Hoàng Phủ Tấn không nhịn được trêu nàng, nữ nhân ngốc này, nhìn chằm chằm thân thể một người đàn ông lại đi nhìn lâu như vậy, còn có thể nghĩ như vậy vào không phải là không phải là, nếu là nam nhân khác, nàng có thể hay không cũng như vậy?Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tấn trong lòng hơi ê ẩm.
Trong mắt hắn, Niếp Tiểu Thiên bây giờ không còn là tiểu nữ nhân giả bộ ôn nhu yếu ớt trước mặt hắn nữa. Nàng sẽ vì bản thân mình mà phản kháng, vì tôn nghiêm của mình mà đi theo hắn, ngay cả, nhiều lần, đến trực tiếp lớn mật vung tay với hắn.
Nàng nói mình mất trí nhớ, chẳng lẽ một người mất trí nhớ, bản tính sẽ trở nên thay đổi lớn như vậy sao? Hoặc đúng hơn mà nói, đây mới thật sự là Niếp Tiểu Thiên.
Nhưng mà, hiện tại, việc bây giờ mới là nàng thật sự đã không còn quan trọng. Từ trước đến giờ nàng chỉ ở trước mặt hắn phách lối, nhưng có lúc lại biết làm cho người ta dở khóc dở cười, lại không thể không thán phục tiểu nữ nhân này được. Thế nhưng lại để cho hắn thấy được một mặt như vậy của nàng, ngượng ngùng như vậy, thanh thuần như vậy mà động lòng người.
"Hoàng thượng, ngươi. . . . . . Ngươi hạ tay xuống." Tiểu Thiên đầu vẫn thủy chung không dám nâng lên. Mặc dù khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, cũng đã biết hắn là nam nhân ‘tú sắc khả xan’, nhưng vẫn là không nghĩ tới, dáng người của hắn thế nhưng lại đạt đến loại trình độ này, sau khi tháo bỏ xuống áo trong, vóc người cân xứng không có chút nào bỏ sót hiện ra ở ngay trước mắt nàng, làm nàng nhìn thấy mà phải nuốt nước miếng.
Má ơi, dáng vóc người này, người này thật giống người mẫu lẫn vào a, không phải là cướp chén cơm người ta sao.
Còn có mấy khối cơ bụng. . . . . .
Hắn bình thường rốt cuộc là vận động gì a, lại luyện được cơ bụng như vậy, được. . . . . . Giống như có tám khối đi.
Không biết sờ. . . . . . Sờ vào cảm giác sẽ thế nào.
"Muốn sờ sao?" Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang ánh cười mở miệng hỏi.
Thì ra là tiểu hoàng hậu của hắn không phải là đồng tính, mà là cả nam lẫn nữ đều ăn sạch. Nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm rõ ràng.
"Ừ, ừ." Nghe thấy Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Tiểu Thiên sớm cao hứng không kìm được, đang muốn đưa tay, lại đột nhiên ý thức được cái gì, động tác trên tay ngừng lại.
Nàng giương mắt, đối mặt với hai tròng mắt hài hước của Hoàng Phủ Tấn.
Đáng chết, hôn quân này dám đùa giỡn nàng.
"Không sờ thử sao?" Thấy nàng dừng lại, trong mắt mang theo một chút bất mãn, Hoàng Phủ Tấn không nhịn được trêu nàng, nữ nhân ngốc này, nhìn chằm chằm thân thể một người đàn ông lại đi nhìn lâu như vậy, còn có thể nghĩ như vậy vào không phải là không phải là, nếu là nam nhân khác, nàng có thể hay không cũng như vậy?
Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tấn trong lòng hơi ê ẩm.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Trong mắt hắn, Niếp Tiểu Thiên bây giờ không còn là tiểu nữ nhân giả bộ ôn nhu yếu ớt trước mặt hắn nữa. Nàng sẽ vì bản thân mình mà phản kháng, vì tôn nghiêm của mình mà đi theo hắn, ngay cả, nhiều lần, đến trực tiếp lớn mật vung tay với hắn.Nàng nói mình mất trí nhớ, chẳng lẽ một người mất trí nhớ, bản tính sẽ trở nên thay đổi lớn như vậy sao? Hoặc đúng hơn mà nói, đây mới thật sự là Niếp Tiểu Thiên.Nhưng mà, hiện tại, việc bây giờ mới là nàng thật sự đã không còn quan trọng. Từ trước đến giờ nàng chỉ ở trước mặt hắn phách lối, nhưng có lúc lại biết làm cho người ta dở khóc dở cười, lại không thể không thán phục tiểu nữ nhân này được. Thế nhưng lại để cho hắn thấy được một mặt như vậy của nàng, ngượng ngùng như vậy, thanh thuần như vậy mà động lòng người."Hoàng thượng, ngươi. . . . . . Ngươi hạ tay xuống." Tiểu Thiên đầu vẫn thủy chung không dám nâng lên. Mặc dù khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, cũng đã biết hắn là nam nhân ‘tú sắc khả xan’, nhưng vẫn là không nghĩ tới, dáng người của hắn thế nhưng lại đạt đến loại trình độ này, sau khi tháo bỏ xuống áo trong, vóc người cân xứng không có chút nào bỏ sót hiện ra ở ngay trước mắt nàng, làm nàng nhìn thấy mà phải nuốt nước miếng.Má ơi, dáng vóc người này, người này thật giống người mẫu lẫn vào a, không phải là cướp chén cơm người ta sao.Còn có mấy khối cơ bụng. . . . . .Hắn bình thường rốt cuộc là vận động gì a, lại luyện được cơ bụng như vậy, được. . . . . . Giống như có tám khối đi.Không biết sờ. . . . . . Sờ vào cảm giác sẽ thế nào."Muốn sờ sao?" Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang ánh cười mở miệng hỏi.Thì ra là tiểu hoàng hậu của hắn không phải là đồng tính, mà là cả nam lẫn nữ đều ăn sạch. Nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm rõ ràng."Ừ, ừ." Nghe thấy Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Tiểu Thiên sớm cao hứng không kìm được, đang muốn đưa tay, lại đột nhiên ý thức được cái gì, động tác trên tay ngừng lại.Nàng giương mắt, đối mặt với hai tròng mắt hài hước của Hoàng Phủ Tấn.Đáng chết, hôn quân này dám đùa giỡn nàng."Không sờ thử sao?" Thấy nàng dừng lại, trong mắt mang theo một chút bất mãn, Hoàng Phủ Tấn không nhịn được trêu nàng, nữ nhân ngốc này, nhìn chằm chằm thân thể một người đàn ông lại đi nhìn lâu như vậy, còn có thể nghĩ như vậy vào không phải là không phải là, nếu là nam nhân khác, nàng có thể hay không cũng như vậy?Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tấn trong lòng hơi ê ẩm.