Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 324

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Ừ, còn có ta.” Tiểu Thiên gật đầu khẳng định với Hoàng Phủ Tấn.“Thiên Thiên…….” Lúc này Tiểu Thiên làm cho tim Hoàng Phủ Tấn lại đập nhẹ lần nữa, cặp mắt đầy sương mù của hắn lộ ra mấy phần cảm kích, run rẩy nắm lấy cằm của Tiểu Thiên, nụ hôn của hắn lúc này nhẹ nhàng rơi xuống.Lần này, Tiểu Thiên không hề cự tuyệt, mà là chủ động phối hợp với nụ hôn của hắn.Màn che lúc này nhẹ nhàng buông xuống, hồng trong màn lua, Hoàng Phủ Tấn buông Tiểu Thiên ra, nàng lúc này, ánh mắt bởi vì hắn hôn mà trở nên mê ly, mang trên mặt nhàn nhạt đỏ ửng, da thịt trắng nõn lộ ra, trên mặt hơi ngượng ngùng, nhìn nàng lúc này đặc biệt động lòng người.“Thiên Thiên……” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần khàn khàn, toàn thân cứ như có một ngọn lửa, trong mắt mang theo sự khát vọng.“Ừ?” Tiểu Thiên giương mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng liền hiểu được ý tứ trong mắt hắn, ngượng ngùng cúi đầu.“Trẫm….” Hoàng Phủ Tấn vươn tay thử thăm dò, cởi chiếc váy của nàng ra, khiến cho thân thể Tiểu Thiên cứng lại thân thể lui về phía sau.Hoàng Phủ Tấn biết nàng cự tuyệt, tay của hắn ngừng lại, cười khổ một tiếng, thu tay lại.“Hoàng thượng!” Tiểu Thiên đưa tay kéo hắn lại, sắc mặt trong nháy mắt hồng vô cùng, tai cũng đỏ ửng, có lẽ vì nụ hôn kia, nàng lúc này là thẹn muốn chết, có cảm giác là mình muốn mời hoàng đế, nàng phát hiện mình càng ngày càng tùy tiện, như vậy mà đi mời một người đàn ông.Động tác và vẻ mặt của nàng lúc này, Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là hiểu, khóe miệng hắn không kìm được mà nâng lên, đưa tay đem nàng đặt từ từ lên giường, hắn nghiêng người nằm ở bên người nàng, vươn tay cởi nút áo trên áo nàng, đem áo trong của nàng nhẹ nhàng cởi xuống.Lúc này trên người Tiểu Thiên chỉ chừa lại chiếc yếm cùng q**n l*t, ngượng ngùng cúi thấp đầu không dám nhìn Hoàng Phủ Tấn.Hồng trong màn lụa, da thịt nàng trắng nõn lúc này bị phản xạ càng thêm động lòng người.Khóe môi Hoàng Phủ Tấn mang theo một nụ cười nhu hòa, cúi người, tay nghịch qua làn da bóng loáng , hôn lên đôi môi run rẩy của nàng, ôn nhu cười một tiếng, “Hoàng hậu của trẫm không chỉ khuynh thành, mà còn rất khuynh quốc.”

“Ừ, còn có ta.” Tiểu Thiên gật đầu khẳng định với Hoàng Phủ Tấn.

“Thiên Thiên…….” Lúc này Tiểu Thiên làm cho tim Hoàng Phủ Tấn lại đập nhẹ lần nữa, cặp mắt đầy sương mù của hắn lộ ra mấy phần cảm kích, run rẩy nắm lấy cằm của Tiểu Thiên, nụ hôn của hắn lúc này nhẹ nhàng rơi xuống.

Lần này, Tiểu Thiên không hề cự tuyệt, mà là chủ động phối hợp với nụ hôn của hắn.

Màn che lúc này nhẹ nhàng buông xuống, hồng trong màn lua, Hoàng Phủ Tấn buông Tiểu Thiên ra, nàng lúc này, ánh mắt bởi vì hắn hôn mà trở nên mê ly, mang trên mặt nhàn nhạt đỏ ửng, da thịt trắng nõn lộ ra, trên mặt hơi ngượng ngùng, nhìn nàng lúc này đặc biệt động lòng người.

“Thiên Thiên……” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần khàn khàn, toàn thân cứ như có một ngọn lửa, trong mắt mang theo sự khát vọng.

“Ừ?” Tiểu Thiên giương mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng liền hiểu được ý tứ trong mắt hắn, ngượng ngùng cúi đầu.

“Trẫm….” Hoàng Phủ Tấn vươn tay thử thăm dò, cởi chiếc váy của nàng ra, khiến cho thân thể Tiểu Thiên cứng lại thân thể lui về phía sau.

Hoàng Phủ Tấn biết nàng cự tuyệt, tay của hắn ngừng lại, cười khổ một tiếng, thu tay lại.

“Hoàng thượng!” Tiểu Thiên đưa tay kéo hắn lại, sắc mặt trong nháy mắt hồng vô cùng, tai cũng đỏ ửng, có lẽ vì nụ hôn kia, nàng lúc này là thẹn muốn chết, có cảm giác là mình muốn mời hoàng đế, nàng phát hiện mình càng ngày càng tùy tiện, như vậy mà đi mời một người đàn ông.

Động tác và vẻ mặt của nàng lúc này, Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là hiểu, khóe miệng hắn không kìm được mà nâng lên, đưa tay đem nàng đặt từ từ lên giường, hắn nghiêng người nằm ở bên người nàng, vươn tay cởi nút áo trên áo nàng, đem áo trong của nàng nhẹ nhàng cởi xuống.

Lúc này trên người Tiểu Thiên chỉ chừa lại chiếc yếm cùng q**n l*t, ngượng ngùng cúi thấp đầu không dám nhìn Hoàng Phủ Tấn.

Hồng trong màn lụa, da thịt nàng trắng nõn lúc này bị phản xạ càng thêm động lòng người.

Khóe môi Hoàng Phủ Tấn mang theo một nụ cười nhu hòa, cúi người, tay nghịch qua làn da bóng loáng , hôn lên đôi môi run rẩy của nàng, ôn nhu cười một tiếng, “Hoàng hậu của trẫm không chỉ khuynh thành, mà còn rất khuynh quốc.”

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Ừ, còn có ta.” Tiểu Thiên gật đầu khẳng định với Hoàng Phủ Tấn.“Thiên Thiên…….” Lúc này Tiểu Thiên làm cho tim Hoàng Phủ Tấn lại đập nhẹ lần nữa, cặp mắt đầy sương mù của hắn lộ ra mấy phần cảm kích, run rẩy nắm lấy cằm của Tiểu Thiên, nụ hôn của hắn lúc này nhẹ nhàng rơi xuống.Lần này, Tiểu Thiên không hề cự tuyệt, mà là chủ động phối hợp với nụ hôn của hắn.Màn che lúc này nhẹ nhàng buông xuống, hồng trong màn lua, Hoàng Phủ Tấn buông Tiểu Thiên ra, nàng lúc này, ánh mắt bởi vì hắn hôn mà trở nên mê ly, mang trên mặt nhàn nhạt đỏ ửng, da thịt trắng nõn lộ ra, trên mặt hơi ngượng ngùng, nhìn nàng lúc này đặc biệt động lòng người.“Thiên Thiên……” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần khàn khàn, toàn thân cứ như có một ngọn lửa, trong mắt mang theo sự khát vọng.“Ừ?” Tiểu Thiên giương mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng liền hiểu được ý tứ trong mắt hắn, ngượng ngùng cúi đầu.“Trẫm….” Hoàng Phủ Tấn vươn tay thử thăm dò, cởi chiếc váy của nàng ra, khiến cho thân thể Tiểu Thiên cứng lại thân thể lui về phía sau.Hoàng Phủ Tấn biết nàng cự tuyệt, tay của hắn ngừng lại, cười khổ một tiếng, thu tay lại.“Hoàng thượng!” Tiểu Thiên đưa tay kéo hắn lại, sắc mặt trong nháy mắt hồng vô cùng, tai cũng đỏ ửng, có lẽ vì nụ hôn kia, nàng lúc này là thẹn muốn chết, có cảm giác là mình muốn mời hoàng đế, nàng phát hiện mình càng ngày càng tùy tiện, như vậy mà đi mời một người đàn ông.Động tác và vẻ mặt của nàng lúc này, Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên là hiểu, khóe miệng hắn không kìm được mà nâng lên, đưa tay đem nàng đặt từ từ lên giường, hắn nghiêng người nằm ở bên người nàng, vươn tay cởi nút áo trên áo nàng, đem áo trong của nàng nhẹ nhàng cởi xuống.Lúc này trên người Tiểu Thiên chỉ chừa lại chiếc yếm cùng q**n l*t, ngượng ngùng cúi thấp đầu không dám nhìn Hoàng Phủ Tấn.Hồng trong màn lụa, da thịt nàng trắng nõn lúc này bị phản xạ càng thêm động lòng người.Khóe môi Hoàng Phủ Tấn mang theo một nụ cười nhu hòa, cúi người, tay nghịch qua làn da bóng loáng , hôn lên đôi môi run rẩy của nàng, ôn nhu cười một tiếng, “Hoàng hậu của trẫm không chỉ khuynh thành, mà còn rất khuynh quốc.”

Chương 324