Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 329

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt nàng cứng lại, hiện tại mới phát hiện, lúc thức dậy mà mâu thuẫn thật rất kinh khủng. Một bên thì hi vọng mình cùng Hoàng Phủ Tấn chỉ cần duy trì khoảng cách không quá xa mà cũng không quá gần là tốt rồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn ôm nữ nhân khác trong ngực, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.Đều nói mập mờ làm cho người ta chịu hết ủy khuất, không tìm được chứng cớ có yêu mình không.Nhưng là, mập mờ lại có thể hoàn hảo bảo vệ trái tim của mình không bị tổn thương, ít nhất mèo khen mèo dài đuôi, kia cao ngạo tự ái sẽ được bảo vệ không bị chà đạp.Thật ra, hiện tại nàng cùng Hoàng Phủ Tấn đang ở giữa giai đoạn mập mờ, trong lòng lẫn nhau đều hiểu, nhưng ai cũng không dám nói ra khỏi miệng.Bọn họ đều là sợ chính mình bị thương.Nàng đang sững sờ thì cảm giác được tay mình bị Hoàng Phủ Tấn đứng bên cạnh nắm thật chặt, hai người ai cũng không nói gì.Đêm tối rất yên tĩnh, bên trong tẩm cung chỉ còn lại tiếng hít thở vững vàng của hai người.Không biết qua bao lâu, hai người họ cũng dần dần ngủ say.Khi Tiểu Thiên tỉnh lại, đã là buổi sáng của ngày hôm sau, mở mắt ra, nàng phát hiện bên cạnh mình trống rỗng, chỗ hắn tối qua nằm đã lạnh như băng.Trong lòng bỗng có cảm giác mất mát khó hiểu, nàng đứng dậy, chính mình mặc quần áo cẩn thận đi xuống giường .Trong lúc vô tình nhìn thấy long bào được nàng vá đến một nửa. Vì nó mà tay nàng bị kim đâm không biết bao lần, khiến nàng tức giận vứt nó ở một bên, nàng đưa tay cầm lấy nó, không giải thích được nở nụ cười.Chợt nghĩ nếu Hoàng Phủ Tấn mặc cái áo "khất cái" này lên triều..., có thể hay không đem hù dọa những đại thần kia, bất quá, nếu là ở thế giới của nàng, "khất cái trang" lại là một loại trào lưu lớn a.Nghĩ như vậy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ."Tiểu thư, ngài tỉnh chưa?" Ngoài cửa vang lên thanh âm của Đóa Nhi."Ừ, đã tỉnh, vào đi." Tiểu Thiên ở bên trong trả lời.Lúc này, Đóa Nhi đẩy cửa đi vào, trên mặt mang nụ cười có chút xấu xa."Tiểu thư, để nô tỳ chải tóc cho ngài.""Được." Nhìn chính mình trong gương, làn mi cong cong, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, mắt to đen nhánh, sống mũi thẳng.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt nàng cứng lại, hiện tại mới phát hiện, lúc thức dậy mà mâu thuẫn thật rất kinh khủng. Một bên thì hi vọng mình cùng Hoàng Phủ Tấn chỉ cần duy trì khoảng cách không quá xa mà cũng không quá gần là tốt rồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn ôm nữ nhân khác trong ngực, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Đều nói mập mờ làm cho người ta chịu hết ủy khuất, không tìm được chứng cớ có yêu mình không.

Nhưng là, mập mờ lại có thể hoàn hảo bảo vệ trái tim của mình không bị tổn thương, ít nhất mèo khen mèo dài đuôi, kia cao ngạo tự ái sẽ được bảo vệ không bị chà đạp.

Thật ra, hiện tại nàng cùng Hoàng Phủ Tấn đang ở giữa giai đoạn mập mờ, trong lòng lẫn nhau đều hiểu, nhưng ai cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Bọn họ đều là sợ chính mình bị thương.

Nàng đang sững sờ thì cảm giác được tay mình bị Hoàng Phủ Tấn đứng bên cạnh nắm thật chặt, hai người ai cũng không nói gì.

Đêm tối rất yên tĩnh, bên trong tẩm cung chỉ còn lại tiếng hít thở vững vàng của hai người.

Không biết qua bao lâu, hai người họ cũng dần dần ngủ say.

Khi Tiểu Thiên tỉnh lại, đã là buổi sáng của ngày hôm sau, mở mắt ra, nàng phát hiện bên cạnh mình trống rỗng, chỗ hắn tối qua nằm đã lạnh như băng.

Trong lòng bỗng có cảm giác mất mát khó hiểu, nàng đứng dậy, chính mình mặc quần áo cẩn thận đi xuống giường .

Trong lúc vô tình nhìn thấy long bào được nàng vá đến một nửa. Vì nó mà tay nàng bị kim đâm không biết bao lần, khiến nàng tức giận vứt nó ở một bên, nàng đưa tay cầm lấy nó, không giải thích được nở nụ cười.

Chợt nghĩ nếu Hoàng Phủ Tấn mặc cái áo "khất cái" này lên triều..., có thể hay không đem hù dọa những đại thần kia, bất quá, nếu là ở thế giới của nàng, "khất cái trang" lại là một loại trào lưu lớn a.

Nghĩ như vậy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.

"Tiểu thư, ngài tỉnh chưa?" Ngoài cửa vang lên thanh âm của Đóa Nhi.

"Ừ, đã tỉnh, vào đi." Tiểu Thiên ở bên trong trả lời.

Lúc này, Đóa Nhi đẩy cửa đi vào, trên mặt mang nụ cười có chút xấu xa.

"Tiểu thư, để nô tỳ chải tóc cho ngài."

"Được." Nhìn chính mình trong gương, làn mi cong cong, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, mắt to đen nhánh, sống mũi thẳng.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt nàng cứng lại, hiện tại mới phát hiện, lúc thức dậy mà mâu thuẫn thật rất kinh khủng. Một bên thì hi vọng mình cùng Hoàng Phủ Tấn chỉ cần duy trì khoảng cách không quá xa mà cũng không quá gần là tốt rồi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn ôm nữ nhân khác trong ngực, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.Đều nói mập mờ làm cho người ta chịu hết ủy khuất, không tìm được chứng cớ có yêu mình không.Nhưng là, mập mờ lại có thể hoàn hảo bảo vệ trái tim của mình không bị tổn thương, ít nhất mèo khen mèo dài đuôi, kia cao ngạo tự ái sẽ được bảo vệ không bị chà đạp.Thật ra, hiện tại nàng cùng Hoàng Phủ Tấn đang ở giữa giai đoạn mập mờ, trong lòng lẫn nhau đều hiểu, nhưng ai cũng không dám nói ra khỏi miệng.Bọn họ đều là sợ chính mình bị thương.Nàng đang sững sờ thì cảm giác được tay mình bị Hoàng Phủ Tấn đứng bên cạnh nắm thật chặt, hai người ai cũng không nói gì.Đêm tối rất yên tĩnh, bên trong tẩm cung chỉ còn lại tiếng hít thở vững vàng của hai người.Không biết qua bao lâu, hai người họ cũng dần dần ngủ say.Khi Tiểu Thiên tỉnh lại, đã là buổi sáng của ngày hôm sau, mở mắt ra, nàng phát hiện bên cạnh mình trống rỗng, chỗ hắn tối qua nằm đã lạnh như băng.Trong lòng bỗng có cảm giác mất mát khó hiểu, nàng đứng dậy, chính mình mặc quần áo cẩn thận đi xuống giường .Trong lúc vô tình nhìn thấy long bào được nàng vá đến một nửa. Vì nó mà tay nàng bị kim đâm không biết bao lần, khiến nàng tức giận vứt nó ở một bên, nàng đưa tay cầm lấy nó, không giải thích được nở nụ cười.Chợt nghĩ nếu Hoàng Phủ Tấn mặc cái áo "khất cái" này lên triều..., có thể hay không đem hù dọa những đại thần kia, bất quá, nếu là ở thế giới của nàng, "khất cái trang" lại là một loại trào lưu lớn a.Nghĩ như vậy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ."Tiểu thư, ngài tỉnh chưa?" Ngoài cửa vang lên thanh âm của Đóa Nhi."Ừ, đã tỉnh, vào đi." Tiểu Thiên ở bên trong trả lời.Lúc này, Đóa Nhi đẩy cửa đi vào, trên mặt mang nụ cười có chút xấu xa."Tiểu thư, để nô tỳ chải tóc cho ngài.""Được." Nhìn chính mình trong gương, làn mi cong cong, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào, mắt to đen nhánh, sống mũi thẳng.

Chương 329