Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 336

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Đổi tư thế, Tiểu Thiên đem chân vắt chéo, tiếp tục nói: "Muốn mượn binh phải không?"Thấy Tiểu Thiên rốt cục nhắc tới chỗ mấu chốt, Nguyệt Khê trong mắt mang theo vài tia sáng, trừng trừng trong chốc lát, nàng đối với Tiểu Thiên gật đầu một cái, "Thái Hoàng Thái Hậu nói chỉ có ngươi mới có thể làm Tấn nhi ượn binh, ta hi vọng ngươi. . . . . .""Đừng suy nghĩ." Tiểu Thiên những lời này vô tình cắt đứt lời nói của Nguyệt Khê..., trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào."Hoàng hậu. . . . . .""Muốn ta nhờ hoàng thượng mượn binh cho ngươi?" Tiểu Thiên lạnh lùng cười một tiếng, "Là ngươi ngu, vậy thì ngươi cảm thấy ta là nữ nhân thiện lương?"Nguyệt Khê không nói gì, chẳng qua trong mắt lộ ra mấy phần chán ghét, nàng không nghĩ con dâu thoạt nhìn thuần lương như thế này mà lại khó dây dưa như vậy.Nàng mới đầu còn tưởng rằng, chỉ cần nàng tự mình đến cầu xin nàng, nàng nhất định sẽ giúp, ít nhất, vị hoàng hậu này thoạt nhìn là tinh khiết đến cỡ nào, mà bây giờ, biểu hiện của nàng đã làm Nguyệt Khê hoàn toàn hủy bỏ ấn tượng đầu tiên của mình với Tiểu Thiên.Chỉ nghe Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Trước không nói hoàng thượng rốt cuộc có nghe ta hay không. Cứ coi như hoàng thượng nghe ta thật, ngươi cho rằng ta sẽ ăn no rỗi việc đi thay ngươi khuyên hoàng thượng ượn binh sao? Làm nữ nhân ngây thơ đến như thế cũng coi là ít có rồi, không biết nam nhân cũng thích nữ nhân không có đầu óc?" Nói đến đây, Tiểu Thiên đột nhiên ngẩn người, nàng nói những lời này thế nào lại giống như bảo mình không có đầu óc sao?Trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên."Niếp Tiểu Thiên, coi như Bổn cung thế nào cũng không bằng, nếu vậy thì với bà bà ngươi, nói chuyện hãy tôn trọng một chút." Nguyệt Khê cả giận, tuy nói mình đi cầu nhi tử mượn binh, nhưng làm sao có thể để cho con dâu làm nhục nàng như vậy.Nàng là Thái hậu nước Hạo Nguyệt, còn là mẹ ruột Kim Lăng vương triều hoàng đế, nàng lại dám làm nhục nàng như vậy."Tôn trọng? Đối với ngươi sao?" Tiểu Thiên lạnh lùng cười một tiếng, "Những điều khó nghe hơn ta còn chưa nói ra."Ánh mắt lạnh lẽo, Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Ngươi nghe cho ra, Kim Lăng vương triều hoàng đế là trượng phu ta, ta sẽ không để cho hắn đi giúp người nào không đáng để giúp như vậy, càng sẽ không để hắn tự nguyện lao tâm tổn khí đi giúp ngươi." Vừa nói, nàng lạnh lùng áp sát mặt vào Nguyệt Khê, khóe miệng khẽ nhếch, "Ngươi —— hoàn toàn không xứng!"

Đổi tư thế, Tiểu Thiên đem chân vắt chéo, tiếp tục nói: "Muốn mượn binh phải không?"

Thấy Tiểu Thiên rốt cục nhắc tới chỗ mấu chốt, Nguyệt Khê trong mắt mang theo vài tia sáng, trừng trừng trong chốc lát, nàng đối với Tiểu Thiên gật đầu một cái, "Thái Hoàng Thái Hậu nói chỉ có ngươi mới có thể làm Tấn nhi ượn binh, ta hi vọng ngươi. . . . . ."

"Đừng suy nghĩ." Tiểu Thiên những lời này vô tình cắt đứt lời nói của Nguyệt Khê..., trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào.

"Hoàng hậu. . . . . ."

"Muốn ta nhờ hoàng thượng mượn binh cho ngươi?" Tiểu Thiên lạnh lùng cười một tiếng, "Là ngươi ngu, vậy thì ngươi cảm thấy ta là nữ nhân thiện lương?"

Nguyệt Khê không nói gì, chẳng qua trong mắt lộ ra mấy phần chán ghét, nàng không nghĩ con dâu thoạt nhìn thuần lương như thế này mà lại khó dây dưa như vậy.

Nàng mới đầu còn tưởng rằng, chỉ cần nàng tự mình đến cầu xin nàng, nàng nhất định sẽ giúp, ít nhất, vị hoàng hậu này thoạt nhìn là tinh khiết đến cỡ nào, mà bây giờ, biểu hiện của nàng đã làm Nguyệt Khê hoàn toàn hủy bỏ ấn tượng đầu tiên của mình với Tiểu Thiên.

Chỉ nghe Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Trước không nói hoàng thượng rốt cuộc có nghe ta hay không. Cứ coi như hoàng thượng nghe ta thật, ngươi cho rằng ta sẽ ăn no rỗi việc đi thay ngươi khuyên hoàng thượng ượn binh sao? Làm nữ nhân ngây thơ đến như thế cũng coi là ít có rồi, không biết nam nhân cũng thích nữ nhân không có đầu óc?" Nói đến đây, Tiểu Thiên đột nhiên ngẩn người, nàng nói những lời này thế nào lại giống như bảo mình không có đầu óc sao?

Trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên.

"Niếp Tiểu Thiên, coi như Bổn cung thế nào cũng không bằng, nếu vậy thì với bà bà ngươi, nói chuyện hãy tôn trọng một chút." Nguyệt Khê cả giận, tuy nói mình đi cầu nhi tử mượn binh, nhưng làm sao có thể để cho con dâu làm nhục nàng như vậy.

Nàng là Thái hậu nước Hạo Nguyệt, còn là mẹ ruột Kim Lăng vương triều hoàng đế, nàng lại dám làm nhục nàng như vậy.

"Tôn trọng? Đối với ngươi sao?" Tiểu Thiên lạnh lùng cười một tiếng, "Những điều khó nghe hơn ta còn chưa nói ra."

Ánh mắt lạnh lẽo, Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Ngươi nghe cho ra, Kim Lăng vương triều hoàng đế là trượng phu ta, ta sẽ không để cho hắn đi giúp người nào không đáng để giúp như vậy, càng sẽ không để hắn tự nguyện lao tâm tổn khí đi giúp ngươi." Vừa nói, nàng lạnh lùng áp sát mặt vào Nguyệt Khê, khóe miệng khẽ nhếch, "Ngươi —— hoàn toàn không xứng!"

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Đổi tư thế, Tiểu Thiên đem chân vắt chéo, tiếp tục nói: "Muốn mượn binh phải không?"Thấy Tiểu Thiên rốt cục nhắc tới chỗ mấu chốt, Nguyệt Khê trong mắt mang theo vài tia sáng, trừng trừng trong chốc lát, nàng đối với Tiểu Thiên gật đầu một cái, "Thái Hoàng Thái Hậu nói chỉ có ngươi mới có thể làm Tấn nhi ượn binh, ta hi vọng ngươi. . . . . .""Đừng suy nghĩ." Tiểu Thiên những lời này vô tình cắt đứt lời nói của Nguyệt Khê..., trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào."Hoàng hậu. . . . . .""Muốn ta nhờ hoàng thượng mượn binh cho ngươi?" Tiểu Thiên lạnh lùng cười một tiếng, "Là ngươi ngu, vậy thì ngươi cảm thấy ta là nữ nhân thiện lương?"Nguyệt Khê không nói gì, chẳng qua trong mắt lộ ra mấy phần chán ghét, nàng không nghĩ con dâu thoạt nhìn thuần lương như thế này mà lại khó dây dưa như vậy.Nàng mới đầu còn tưởng rằng, chỉ cần nàng tự mình đến cầu xin nàng, nàng nhất định sẽ giúp, ít nhất, vị hoàng hậu này thoạt nhìn là tinh khiết đến cỡ nào, mà bây giờ, biểu hiện của nàng đã làm Nguyệt Khê hoàn toàn hủy bỏ ấn tượng đầu tiên của mình với Tiểu Thiên.Chỉ nghe Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Trước không nói hoàng thượng rốt cuộc có nghe ta hay không. Cứ coi như hoàng thượng nghe ta thật, ngươi cho rằng ta sẽ ăn no rỗi việc đi thay ngươi khuyên hoàng thượng ượn binh sao? Làm nữ nhân ngây thơ đến như thế cũng coi là ít có rồi, không biết nam nhân cũng thích nữ nhân không có đầu óc?" Nói đến đây, Tiểu Thiên đột nhiên ngẩn người, nàng nói những lời này thế nào lại giống như bảo mình không có đầu óc sao?Trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên."Niếp Tiểu Thiên, coi như Bổn cung thế nào cũng không bằng, nếu vậy thì với bà bà ngươi, nói chuyện hãy tôn trọng một chút." Nguyệt Khê cả giận, tuy nói mình đi cầu nhi tử mượn binh, nhưng làm sao có thể để cho con dâu làm nhục nàng như vậy.Nàng là Thái hậu nước Hạo Nguyệt, còn là mẹ ruột Kim Lăng vương triều hoàng đế, nàng lại dám làm nhục nàng như vậy."Tôn trọng? Đối với ngươi sao?" Tiểu Thiên lạnh lùng cười một tiếng, "Những điều khó nghe hơn ta còn chưa nói ra."Ánh mắt lạnh lẽo, Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Ngươi nghe cho ra, Kim Lăng vương triều hoàng đế là trượng phu ta, ta sẽ không để cho hắn đi giúp người nào không đáng để giúp như vậy, càng sẽ không để hắn tự nguyện lao tâm tổn khí đi giúp ngươi." Vừa nói, nàng lạnh lùng áp sát mặt vào Nguyệt Khê, khóe miệng khẽ nhếch, "Ngươi —— hoàn toàn không xứng!"

Chương 336