Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 341

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Hoàng Phủ Tấn cầm bàn tay dày đặc vết kim châm của Tiểu Thiên, nhìn nàng với ánh mắt nhu hòa"Ai cũng không vá tốt bằng Thiên Thiên."Hoàng Phủ Tấn ánh mắt nhu hòa như thế, thanh âm dịu nhẹ như thế khiến cho Tiểu Thiên không nhịn được tim đập nhanh.Nàng chậm rãi nâng tầm mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, hơi nháy nháy mắt, nở nụ cười, "Thì ra là tên hôn quân nhà ngươi trừ đánh tiếng kêu giết ở ngoài, còn có thể nói những lời buồn nôn như vậy" Cố gạt hình ảnh Hoàng Phủ Tấn thâm tình khỏi đầu, nàng cố giả như thoải mái mà mở miệng nói.Lúc này Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng để nàng khó có thể kháng cự, nàng lo lắng mình ngày nào đó sẽ không thể tự kềm chế, đem tâm hoàn toàn giao cho Hoàng Phủ Tấn, mặc dù, nàng biết, nàng bây giờ đã cách đấy một bước không xa.Nàng muốn thoát khỏi ngực Hoàng Phủ Tấn, lại làm Hoàng Phủ Tấn ôm càng chặt vào ngực, lực đạo so với vừa rồi càng thêm chặt."Hoàng thượng, ngươi. . . . . ." Tiểu Thiên vốn định mở miệng bảo Hoàng Phủ Tấn buông tay, lại trực tiếp đối mặt với ánh mắt dị thường nghiêm túc của hắn."Thiên Thiên. . . . . .""Ừ?" Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh, nàng sợ, sợ nghe được chuyện Hoàng Phủ Tấn muốn nói ra, nàng cảm giác một khi tường thành mỏng manh này bị xuyên phá rồi, nàng cùng Hoàng Phủ Tấn giữa sẽ duyên tận thế .Đừng nói, ngàn vạn lần đừng nói! Tiểu Thiên nhìn thẳng vào ánh mắt Hoàng Phủ Tấn, mang theo vài phần thỉnh cầu."Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn đưa tay, nâng mặt Tiểu Thiên lên, trong mắt mang thâm tình làm người ta khó rời bỏ, "Ta yêu ngươi." Những lời này, hắn biết từ lâu, lại không biết phải mở miệng thế nào, cũng chưa từng nghĩ rằng hắn ở trước mặt nàng lại nói tự nhiên như vậy.Rốt cục vẫn phải nói ra. Tiểu Thiên bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo vài phần khổ sở."Hoàng thượng, ngươi xem Gia cô nương đi đâu rồi, tìm ta luyện đối bạch?" Đè ép tình cảm trong lòng làm nàng hít thở không thông, đau đớn, nàng cố ra vẻ thoải mái mà mở miệng hỏi.Vấn đề của nàng làm Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, Tiểu Thiên phản ứng như thế có chút ngoài dự liệu của hắn, hắn cho là nàng sẽ hớn hở tiếp nhận, không nghĩ nàng lại ở trước mặt hắn giả vờ ngây ngốc.

Hoàng Phủ Tấn cầm bàn tay dày đặc vết kim châm của Tiểu Thiên, nhìn nàng với ánh mắt nhu hòa

"Ai cũng không vá tốt bằng Thiên Thiên."

Hoàng Phủ Tấn ánh mắt nhu hòa như thế, thanh âm dịu nhẹ như thế khiến cho Tiểu Thiên không nhịn được tim đập nhanh.

Nàng chậm rãi nâng tầm mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, hơi nháy nháy mắt, nở nụ cười, "Thì ra là tên hôn quân nhà ngươi trừ đánh tiếng kêu giết ở ngoài, còn có thể nói những lời buồn nôn như vậy" Cố gạt hình ảnh Hoàng Phủ Tấn thâm tình khỏi đầu, nàng cố giả như thoải mái mà mở miệng nói.

Lúc này Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng để nàng khó có thể kháng cự, nàng lo lắng mình ngày nào đó sẽ không thể tự kềm chế, đem tâm hoàn toàn giao cho Hoàng Phủ Tấn, mặc dù, nàng biết, nàng bây giờ đã cách đấy một bước không xa.

Nàng muốn thoát khỏi ngực Hoàng Phủ Tấn, lại làm Hoàng Phủ Tấn ôm càng chặt vào ngực, lực đạo so với vừa rồi càng thêm chặt.

"Hoàng thượng, ngươi. . . . . ." Tiểu Thiên vốn định mở miệng bảo Hoàng Phủ Tấn buông tay, lại trực tiếp đối mặt với ánh mắt dị thường nghiêm túc của hắn.

"Thiên Thiên. . . . . ."

"Ừ?" Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh, nàng sợ, sợ nghe được chuyện Hoàng Phủ Tấn muốn nói ra, nàng cảm giác một khi tường thành mỏng manh này bị xuyên phá rồi, nàng cùng Hoàng Phủ Tấn giữa sẽ duyên tận thế .

Đừng nói, ngàn vạn lần đừng nói! Tiểu Thiên nhìn thẳng vào ánh mắt Hoàng Phủ Tấn, mang theo vài phần thỉnh cầu.

"Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn đưa tay, nâng mặt Tiểu Thiên lên, trong mắt mang thâm tình làm người ta khó rời bỏ, "Ta yêu ngươi." Những lời này, hắn biết từ lâu, lại không biết phải mở miệng thế nào, cũng chưa từng nghĩ rằng hắn ở trước mặt nàng lại nói tự nhiên như vậy.

Rốt cục vẫn phải nói ra. Tiểu Thiên bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo vài phần khổ sở.

"Hoàng thượng, ngươi xem Gia cô nương đi đâu rồi, tìm ta luyện đối bạch?" Đè ép tình cảm trong lòng làm nàng hít thở không thông, đau đớn, nàng cố ra vẻ thoải mái mà mở miệng hỏi.

Vấn đề của nàng làm Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, Tiểu Thiên phản ứng như thế có chút ngoài dự liệu của hắn, hắn cho là nàng sẽ hớn hở tiếp nhận, không nghĩ nàng lại ở trước mặt hắn giả vờ ngây ngốc.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Hoàng Phủ Tấn cầm bàn tay dày đặc vết kim châm của Tiểu Thiên, nhìn nàng với ánh mắt nhu hòa"Ai cũng không vá tốt bằng Thiên Thiên."Hoàng Phủ Tấn ánh mắt nhu hòa như thế, thanh âm dịu nhẹ như thế khiến cho Tiểu Thiên không nhịn được tim đập nhanh.Nàng chậm rãi nâng tầm mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, hơi nháy nháy mắt, nở nụ cười, "Thì ra là tên hôn quân nhà ngươi trừ đánh tiếng kêu giết ở ngoài, còn có thể nói những lời buồn nôn như vậy" Cố gạt hình ảnh Hoàng Phủ Tấn thâm tình khỏi đầu, nàng cố giả như thoải mái mà mở miệng nói.Lúc này Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng để nàng khó có thể kháng cự, nàng lo lắng mình ngày nào đó sẽ không thể tự kềm chế, đem tâm hoàn toàn giao cho Hoàng Phủ Tấn, mặc dù, nàng biết, nàng bây giờ đã cách đấy một bước không xa.Nàng muốn thoát khỏi ngực Hoàng Phủ Tấn, lại làm Hoàng Phủ Tấn ôm càng chặt vào ngực, lực đạo so với vừa rồi càng thêm chặt."Hoàng thượng, ngươi. . . . . ." Tiểu Thiên vốn định mở miệng bảo Hoàng Phủ Tấn buông tay, lại trực tiếp đối mặt với ánh mắt dị thường nghiêm túc của hắn."Thiên Thiên. . . . . .""Ừ?" Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh, nàng sợ, sợ nghe được chuyện Hoàng Phủ Tấn muốn nói ra, nàng cảm giác một khi tường thành mỏng manh này bị xuyên phá rồi, nàng cùng Hoàng Phủ Tấn giữa sẽ duyên tận thế .Đừng nói, ngàn vạn lần đừng nói! Tiểu Thiên nhìn thẳng vào ánh mắt Hoàng Phủ Tấn, mang theo vài phần thỉnh cầu."Thiên Thiên. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn đưa tay, nâng mặt Tiểu Thiên lên, trong mắt mang thâm tình làm người ta khó rời bỏ, "Ta yêu ngươi." Những lời này, hắn biết từ lâu, lại không biết phải mở miệng thế nào, cũng chưa từng nghĩ rằng hắn ở trước mặt nàng lại nói tự nhiên như vậy.Rốt cục vẫn phải nói ra. Tiểu Thiên bất đắc dĩ nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo vài phần khổ sở."Hoàng thượng, ngươi xem Gia cô nương đi đâu rồi, tìm ta luyện đối bạch?" Đè ép tình cảm trong lòng làm nàng hít thở không thông, đau đớn, nàng cố ra vẻ thoải mái mà mở miệng hỏi.Vấn đề của nàng làm Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, Tiểu Thiên phản ứng như thế có chút ngoài dự liệu của hắn, hắn cho là nàng sẽ hớn hở tiếp nhận, không nghĩ nàng lại ở trước mặt hắn giả vờ ngây ngốc.

Chương 341