“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 347
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Ta. . . . . ." Tiểu Thiên c*n m** d***, ánh mắt áy náy nhìn Vũ Lạc Thủy, nặng nề gật gật đầu, "Thật xin lỗi, Lạc Thủy, thật xin lỗi."Nàng yêu thật khổ cực, vừa là người mình yêu, vừa là người yêu của bạn tốt, hơn hết, hắn lại là hoàng đế, nàng không thể tiếp nhận một cái thân phận như thế a."Thiên Thiên!" Vũ Lạc Thủy bất đắc dĩ nhìn nàng lắc đầu một cái, đem nàng ôm vào trong ngực, "Ngươi làm gì thế sao lại nói xin lỗi với ta a, hoàng thượng vốn là không phải của ta, huống chi hắn là trượng phu ngươi a, ngươi thương hắn cũng là lẽ thường, thật là ngốc, tại sao phải nói xin lỗi với ta đây?" Mặc dù Tiểu Thiên ở trước mặt nàng thừa nhận điểm này, trong lòng của nàng dĩ nhiên là rất khó chịu, nhưng có một số việc không thể cưỡng cầu, nhất là yêu hoàng thượng, huống chi, nàng cũng mơ hồ cảm giác được hoàng thượng đã đem lòng yêu Thiên Thiên rồi.Nhưng là, nàng đồng thời cũng cảm giác được trong lòng Thiên Thiên còn có một tầng nguyên nhân khác khiến nàng trốn tránh hoàng thượng."Thiên Thiên, nguyên nhân khiến ngươi trốn tránh hoàng thượng là gì?"Câu hỏi của Vũ Lạc Thủy lại một lần nữa khiến cho lòng Tiểu Thiên bối rối, nàng ngẩng lên nhìn Lạc Thủy, khó khăn mở miệng nói, thanh âm khàn khàn, "Lạc Thủy, hắn là hoàng đế, hắn là hoàng đế. . . . . ." Nói đến đây, một tầng sương đã phủ lên đôi mắt nàng ."Hoàng đế, cái thân phận này không tốt sao?" Vũ Lạc Thủy không hiểu được suy nghĩ của Tiểu Thiên. Tại sao thân phận hoàng đế này lại làm nàng để ý như vậy, bao nhiêu nữ nhân mong chờ có thể được hoàng đế đem lòng thương yêu, đừng nói là toàn bộ nữ nhân rồi. Tại sao Thiên Thiên lại để ý đến thân phận hoàng đế như vậy a?"Lạc Thủy, ngươi không hiểu, ta không muốn cùng nhiều nữ nhân tranh giành tình cảm của hắn.""Nhưng hoàng thượng chỉ yêu mình ngươi a.""Lạc Thủy, hắn là hoàng đế, hắn không thể chỉ thích mỗi ta, ngươi hiểu chưa?" Tiểu Thiên mặt nghiêm túc nhìn Vũ Lạc Thủy, tiếp tục nói: "Hắn là hi vọng của tất cả nữ nhân trong hậu cung, bao nhiêu nữ nhân được tuyển chọn vào cung cũng chỉ mong có được một tiếng cười của quân vương, ta không thể ích kỷ như vậy để cho hắn chỉ thuộc về mình ta.""Nhưng. . . . . ." Vũ Lạc Thủy không biết còn có thể nói gì, trên thực tế nàng thật không hiểu Thiên Thiên rốt cuộc là nghĩ như thế nào, hoàng đế toàn tâm toàn ý yêu nàng, đối với nàng mà nói chẳng lẽ còn không phải là tốt nhất sao?
"Ta. . . . . ." Tiểu Thiên c*n m** d***, ánh mắt áy náy nhìn Vũ Lạc Thủy, nặng nề gật gật đầu, "Thật xin lỗi, Lạc Thủy, thật xin lỗi."
Nàng yêu thật khổ cực, vừa là người mình yêu, vừa là người yêu của bạn tốt, hơn hết, hắn lại là hoàng đế, nàng không thể tiếp nhận một cái thân phận như thế a.
"Thiên Thiên!" Vũ Lạc Thủy bất đắc dĩ nhìn nàng lắc đầu một cái, đem nàng ôm vào trong ngực, "Ngươi làm gì thế sao lại nói xin lỗi với ta a, hoàng thượng vốn là không phải của ta, huống chi hắn là trượng phu ngươi a, ngươi thương hắn cũng là lẽ thường, thật là ngốc, tại sao phải nói xin lỗi với ta đây?" Mặc dù Tiểu Thiên ở trước mặt nàng thừa nhận điểm này, trong lòng của nàng dĩ nhiên là rất khó chịu, nhưng có một số việc không thể cưỡng cầu, nhất là yêu hoàng thượng, huống chi, nàng cũng mơ hồ cảm giác được hoàng thượng đã đem lòng yêu Thiên Thiên rồi.
Nhưng là, nàng đồng thời cũng cảm giác được trong lòng Thiên Thiên còn có một tầng nguyên nhân khác khiến nàng trốn tránh hoàng thượng.
"Thiên Thiên, nguyên nhân khiến ngươi trốn tránh hoàng thượng là gì?"
Câu hỏi của Vũ Lạc Thủy lại một lần nữa khiến cho lòng Tiểu Thiên bối rối, nàng ngẩng lên nhìn Lạc Thủy, khó khăn mở miệng nói, thanh âm khàn khàn, "Lạc Thủy, hắn là hoàng đế, hắn là hoàng đế. . . . . ." Nói đến đây, một tầng sương đã phủ lên đôi mắt nàng .
"Hoàng đế, cái thân phận này không tốt sao?" Vũ Lạc Thủy không hiểu được suy nghĩ của Tiểu Thiên. Tại sao thân phận hoàng đế này lại làm nàng để ý như vậy, bao nhiêu nữ nhân mong chờ có thể được hoàng đế đem lòng thương yêu, đừng nói là toàn bộ nữ nhân rồi. Tại sao Thiên Thiên lại để ý đến thân phận hoàng đế như vậy a?
"Lạc Thủy, ngươi không hiểu, ta không muốn cùng nhiều nữ nhân tranh giành tình cảm của hắn."
"Nhưng hoàng thượng chỉ yêu mình ngươi a."
"Lạc Thủy, hắn là hoàng đế, hắn không thể chỉ thích mỗi ta, ngươi hiểu chưa?" Tiểu Thiên mặt nghiêm túc nhìn Vũ Lạc Thủy, tiếp tục nói: "Hắn là hi vọng của tất cả nữ nhân trong hậu cung, bao nhiêu nữ nhân được tuyển chọn vào cung cũng chỉ mong có được một tiếng cười của quân vương, ta không thể ích kỷ như vậy để cho hắn chỉ thuộc về mình ta."
"Nhưng. . . . . ." Vũ Lạc Thủy không biết còn có thể nói gì, trên thực tế nàng thật không hiểu Thiên Thiên rốt cuộc là nghĩ như thế nào, hoàng đế toàn tâm toàn ý yêu nàng, đối với nàng mà nói chẳng lẽ còn không phải là tốt nhất sao?
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Ta. . . . . ." Tiểu Thiên c*n m** d***, ánh mắt áy náy nhìn Vũ Lạc Thủy, nặng nề gật gật đầu, "Thật xin lỗi, Lạc Thủy, thật xin lỗi."Nàng yêu thật khổ cực, vừa là người mình yêu, vừa là người yêu của bạn tốt, hơn hết, hắn lại là hoàng đế, nàng không thể tiếp nhận một cái thân phận như thế a."Thiên Thiên!" Vũ Lạc Thủy bất đắc dĩ nhìn nàng lắc đầu một cái, đem nàng ôm vào trong ngực, "Ngươi làm gì thế sao lại nói xin lỗi với ta a, hoàng thượng vốn là không phải của ta, huống chi hắn là trượng phu ngươi a, ngươi thương hắn cũng là lẽ thường, thật là ngốc, tại sao phải nói xin lỗi với ta đây?" Mặc dù Tiểu Thiên ở trước mặt nàng thừa nhận điểm này, trong lòng của nàng dĩ nhiên là rất khó chịu, nhưng có một số việc không thể cưỡng cầu, nhất là yêu hoàng thượng, huống chi, nàng cũng mơ hồ cảm giác được hoàng thượng đã đem lòng yêu Thiên Thiên rồi.Nhưng là, nàng đồng thời cũng cảm giác được trong lòng Thiên Thiên còn có một tầng nguyên nhân khác khiến nàng trốn tránh hoàng thượng."Thiên Thiên, nguyên nhân khiến ngươi trốn tránh hoàng thượng là gì?"Câu hỏi của Vũ Lạc Thủy lại một lần nữa khiến cho lòng Tiểu Thiên bối rối, nàng ngẩng lên nhìn Lạc Thủy, khó khăn mở miệng nói, thanh âm khàn khàn, "Lạc Thủy, hắn là hoàng đế, hắn là hoàng đế. . . . . ." Nói đến đây, một tầng sương đã phủ lên đôi mắt nàng ."Hoàng đế, cái thân phận này không tốt sao?" Vũ Lạc Thủy không hiểu được suy nghĩ của Tiểu Thiên. Tại sao thân phận hoàng đế này lại làm nàng để ý như vậy, bao nhiêu nữ nhân mong chờ có thể được hoàng đế đem lòng thương yêu, đừng nói là toàn bộ nữ nhân rồi. Tại sao Thiên Thiên lại để ý đến thân phận hoàng đế như vậy a?"Lạc Thủy, ngươi không hiểu, ta không muốn cùng nhiều nữ nhân tranh giành tình cảm của hắn.""Nhưng hoàng thượng chỉ yêu mình ngươi a.""Lạc Thủy, hắn là hoàng đế, hắn không thể chỉ thích mỗi ta, ngươi hiểu chưa?" Tiểu Thiên mặt nghiêm túc nhìn Vũ Lạc Thủy, tiếp tục nói: "Hắn là hi vọng của tất cả nữ nhân trong hậu cung, bao nhiêu nữ nhân được tuyển chọn vào cung cũng chỉ mong có được một tiếng cười của quân vương, ta không thể ích kỷ như vậy để cho hắn chỉ thuộc về mình ta.""Nhưng. . . . . ." Vũ Lạc Thủy không biết còn có thể nói gì, trên thực tế nàng thật không hiểu Thiên Thiên rốt cuộc là nghĩ như thế nào, hoàng đế toàn tâm toàn ý yêu nàng, đối với nàng mà nói chẳng lẽ còn không phải là tốt nhất sao?