Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 353

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Hoàng Phủ Tấn nhìn nét mặt là lạ thế nào của nàng. Hắn không phải là vội vàng sinh nhi tử sao? Hôm nay nghĩ như thế nào tìm đến nàng?Hiện tại nàng không thèm nghĩ những thứ này nữa, quan trọng nhất giờ chính là rời đi ra ngoài phạm vi tầm mắt Hoàng Phủ Tấn mới được.Nàng cúi đầu, bước nhanh vòng qua Hoàng Phủ Tấn bên cạnh, tính toán rời đi."Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay giữ nàng lại tay cánh tay."Hoàng thượng còn có việc sao?""Trẫm. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn đang muốn nói chuyện, lại bị thanh âm của Nguyệt Khê phía sau cắt đứt."Tấn nhi, ngươi. . . . . .""Trẫm nói qua bao nhiêu lần, nếu còn gọi không có tôn ti nữa, trẫm liền hái đầu ngươi xuống!" Hoàng Phủ Tấn thanh âm lạnh như băng cắt đứt lời nói tiếp theo của Nguyệt Khê."Tấn. . . . . . Tấn nhi. . . . . .""Ngươi nghe rõ trẫm, trẫm đến bây giờ còn để cho ngươi ở lại trong cung, hoàn toàn là không muốn làm phật lòng hoàng tổ mẫu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu như không phải là có hoàng tổ mẫu, ngươi ngay cả vào cung cửa cũng không có tư cách." Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Nguyệt Khê, khóe miệng châm chọc giương lên, "Muốn mượn binh phải không? Được."Hoàng Phủ Tấn những lời này để cho Nguyệt Khê mắt sáng lên, "Thật?""Chờ Hạo Nguyệt bị đạp bằng, trẫm sẽ phái binh dọn dẹp tàn cuộc , ngươi yên tâm đi." Hoàng Phủ Tấn lời quyết tuyệt như thế khiến cho lòng Nguyệt Khê trầm xuống, tuyệt vọng."Ngươi thật không có ý định giúp ta?" Nguyệt Khê còn ôm tia hi vọng cuối cùng, mở miệng hỏi."Trẫm cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới phải khởi binh giúp ngươi." Nhiệt độ trong mắt Hoàng Phủ Tấn thủy chung không có tăng lên, "Ngươi có phải muốn tiếp tục tại nơi đợi, vậy thì đợi đi, nhưng ta không muốn làm dơ Thanh Âm cung này, nơi hoàng tổ mẫu ở chịu không được ngươi mang nam nhân đi vào!""Tấn nhi!" Lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu thanh âm đúng lúc vang lên, tuy nói đây tất cả đều là Nguyệt Khê đáng đời, nhưng dù sao nàng vẫn mẫu thân, là mẹ ruột Tấn nhi, bị con trai làm nhục, còn quả thật có điểm nói không được."Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn quay đầu nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, khẽ gật đầu, ánh mắt cũng nhu hòa xuống."Tấn nhi, làm sao ngươi có thể nói như vậy chứ?!" Thái Hoàng Thái Hậu khẩu khí mang theo vài phần trách cứ.

Hoàng Phủ Tấn nhìn nét mặt là lạ thế nào của nàng. Hắn không phải là vội vàng sinh nhi tử sao? Hôm nay nghĩ như thế nào tìm đến nàng?

Hiện tại nàng không thèm nghĩ những thứ này nữa, quan trọng nhất giờ chính là rời đi ra ngoài phạm vi tầm mắt Hoàng Phủ Tấn mới được.

Nàng cúi đầu, bước nhanh vòng qua Hoàng Phủ Tấn bên cạnh, tính toán rời đi.

"Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay giữ nàng lại tay cánh tay.

"Hoàng thượng còn có việc sao?"

"Trẫm. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn đang muốn nói chuyện, lại bị thanh âm của Nguyệt Khê phía sau cắt đứt.

"Tấn nhi, ngươi. . . . . ."

"Trẫm nói qua bao nhiêu lần, nếu còn gọi không có tôn ti nữa, trẫm liền hái đầu ngươi xuống!" Hoàng Phủ Tấn thanh âm lạnh như băng cắt đứt lời nói tiếp theo của Nguyệt Khê.

"Tấn. . . . . . Tấn nhi. . . . . ."

"Ngươi nghe rõ trẫm, trẫm đến bây giờ còn để cho ngươi ở lại trong cung, hoàn toàn là không muốn làm phật lòng hoàng tổ mẫu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu như không phải là có hoàng tổ mẫu, ngươi ngay cả vào cung cửa cũng không có tư cách." Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Nguyệt Khê, khóe miệng châm chọc giương lên, "Muốn mượn binh phải không? Được."

Hoàng Phủ Tấn những lời này để cho Nguyệt Khê mắt sáng lên, "Thật?"

"Chờ Hạo Nguyệt bị đạp bằng, trẫm sẽ phái binh dọn dẹp tàn cuộc , ngươi yên tâm đi." Hoàng Phủ Tấn lời quyết tuyệt như thế khiến cho lòng Nguyệt Khê trầm xuống, tuyệt vọng.

"Ngươi thật không có ý định giúp ta?" Nguyệt Khê còn ôm tia hi vọng cuối cùng, mở miệng hỏi.

"Trẫm cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới phải khởi binh giúp ngươi." Nhiệt độ trong mắt Hoàng Phủ Tấn thủy chung không có tăng lên, "Ngươi có phải muốn tiếp tục tại nơi đợi, vậy thì đợi đi, nhưng ta không muốn làm dơ Thanh Âm cung này, nơi hoàng tổ mẫu ở chịu không được ngươi mang nam nhân đi vào!"

"Tấn nhi!" Lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu thanh âm đúng lúc vang lên, tuy nói đây tất cả đều là Nguyệt Khê đáng đời, nhưng dù sao nàng vẫn mẫu thân, là mẹ ruột Tấn nhi, bị con trai làm nhục, còn quả thật có điểm nói không được.

"Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn quay đầu nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, khẽ gật đầu, ánh mắt cũng nhu hòa xuống.

"Tấn nhi, làm sao ngươi có thể nói như vậy chứ?!" Thái Hoàng Thái Hậu khẩu khí mang theo vài phần trách cứ.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Hoàng Phủ Tấn nhìn nét mặt là lạ thế nào của nàng. Hắn không phải là vội vàng sinh nhi tử sao? Hôm nay nghĩ như thế nào tìm đến nàng?Hiện tại nàng không thèm nghĩ những thứ này nữa, quan trọng nhất giờ chính là rời đi ra ngoài phạm vi tầm mắt Hoàng Phủ Tấn mới được.Nàng cúi đầu, bước nhanh vòng qua Hoàng Phủ Tấn bên cạnh, tính toán rời đi."Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay giữ nàng lại tay cánh tay."Hoàng thượng còn có việc sao?""Trẫm. . . . . ." Hoàng Phủ Tấn đang muốn nói chuyện, lại bị thanh âm của Nguyệt Khê phía sau cắt đứt."Tấn nhi, ngươi. . . . . .""Trẫm nói qua bao nhiêu lần, nếu còn gọi không có tôn ti nữa, trẫm liền hái đầu ngươi xuống!" Hoàng Phủ Tấn thanh âm lạnh như băng cắt đứt lời nói tiếp theo của Nguyệt Khê."Tấn. . . . . . Tấn nhi. . . . . .""Ngươi nghe rõ trẫm, trẫm đến bây giờ còn để cho ngươi ở lại trong cung, hoàn toàn là không muốn làm phật lòng hoàng tổ mẫu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu như không phải là có hoàng tổ mẫu, ngươi ngay cả vào cung cửa cũng không có tư cách." Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Nguyệt Khê, khóe miệng châm chọc giương lên, "Muốn mượn binh phải không? Được."Hoàng Phủ Tấn những lời này để cho Nguyệt Khê mắt sáng lên, "Thật?""Chờ Hạo Nguyệt bị đạp bằng, trẫm sẽ phái binh dọn dẹp tàn cuộc , ngươi yên tâm đi." Hoàng Phủ Tấn lời quyết tuyệt như thế khiến cho lòng Nguyệt Khê trầm xuống, tuyệt vọng."Ngươi thật không có ý định giúp ta?" Nguyệt Khê còn ôm tia hi vọng cuối cùng, mở miệng hỏi."Trẫm cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới phải khởi binh giúp ngươi." Nhiệt độ trong mắt Hoàng Phủ Tấn thủy chung không có tăng lên, "Ngươi có phải muốn tiếp tục tại nơi đợi, vậy thì đợi đi, nhưng ta không muốn làm dơ Thanh Âm cung này, nơi hoàng tổ mẫu ở chịu không được ngươi mang nam nhân đi vào!""Tấn nhi!" Lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu thanh âm đúng lúc vang lên, tuy nói đây tất cả đều là Nguyệt Khê đáng đời, nhưng dù sao nàng vẫn mẫu thân, là mẹ ruột Tấn nhi, bị con trai làm nhục, còn quả thật có điểm nói không được."Hoàng tổ mẫu!" Hoàng Phủ Tấn quay đầu nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, khẽ gật đầu, ánh mắt cũng nhu hòa xuống."Tấn nhi, làm sao ngươi có thể nói như vậy chứ?!" Thái Hoàng Thái Hậu khẩu khí mang theo vài phần trách cứ.

Chương 353