Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 355

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, trong lòng nàng vẫn có chút không yên lòng về Hoàng Phủ Tấn, nhấc chân lên, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, “Hoàng tổ mẫu, Thiên Thiên cáo lui trước.”“Ừ, được, được, con đi đi.” Thái Hoàng Thái Hậu đối với Tiểu Thiên gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy nụ cười.Tiểu Thiên cũng không để ý đến nụ cười mập mờ rõ ràng trong mắt của Thái Hoàng Thái Hậu, nàng xoay người đi ra ngoài.Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn lúc rời đi đã làm cho tâm của nàng mơ hồ đau lòng.Mới ra Thanh Âm cung không được bao lâu, lúc nàng đi ngang qua điện Thần Võ nghe được mấy đại thần nói chuyện, “Trương đại nhân, gần đây có chỗ nào để đi không?“Ai, Tầm Hoan lâu cũng đóng, còn có chỗ nào để đi chứ, Như Mộng cô nương cũng không biết đi nơi nào.”“. . . . . .”“. . . . . .”“Như Mộng?” Tiểu Thiên bởi vì quan viên nhắc tới hai chữ Như Mộng mà ngừng lại, kể từ ngày Tầm Hoan lâu đóng cửa, nàng thiếu chút nữa liền quên mất Như Mộng.Không biết nàng trong khoảng thời gian này đi nơi nào.“Phải là gọi Mạn Yên đi.” Tiểu Thiên sắc mặt nặng nề tự nói .Thật ra thì nàng sớm đã hoài nghi tới thân phận Như Mộng , bởi vì ngày đó Hoàng Phủ Tấn ở tại phòng nàng ta bại lộ thân phận, biểu hiện của Như Mộng quá mức trấn định, hoàn toàn không giống như dân chúng bình thường nhìn thấy hoàng đế, vẻ mặt thản nhiên đó giống như đã biết thân phận của Hoàng Phủ Tấn và Đoạn Ngự vây.Nàng ngay cả liên tưởng đến, Như Mộng tồn tại khẳng định cùng Hoàng Phủ Tấn có liên quan. Chẳng qua là, lúc ấy nàng không có vạch trần Như Mộng, chỉ vì nàng nhìn thấy đau đớn trong mắt Như Mộng, nàng cảm giác, cảm thấy trên người Như Mộng mang theo chút bí mật, có lẽ có chút liên quan đến Hoàng Phủ Tấn.Nàng lúc ấy chẳng qua là suy đoán Như Mộng có lẽ là một nữ nhân mà Hoàng Phủ Tấn đã từng biết, mà làm hoàng đế Hoàng Phủ Tấn đã quên mất Như Mộng, hơn nữa đau đớn trong mắt Như Mộng để cho trong lòng Tiểu Thiên mang theo chút trắc ẩn. Cũng bởi vì như thế, mặc dù trong lòng nàng không thế nào thoải mái, nhưng vẫn nghĩ tới việc muốn cho Hoàng Phủ Tấn lập Như Mộng làm phi.Cho đến ngày đó, khi nàng lấy hoàng hậu thân phận đi tìm Như Mộng, thấy lá thư tiếng huyễn văn (PS: chính là Anh văn nữa, ha ha ) trên bàn, vừa bắt đầu, nàng cũng chỉ là tò mò liếc mắt một cái, nhưng nội dung phía trên lại làm cho nàng cả kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng, may nhờ nàng lúc ấy cố giả bộ trấn định, mới không bị Như Mộng nhìn ra, đoán chừng Như Mộng lúc ấy cũng khinh thường cho là không ai có thể xem hiểu những chữ Tịch Huyễn kia, mới có thể như thế quang minh chánh đại mà đem lá thư nầy bỏ lên trên bàn đi.

Bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, trong lòng nàng vẫn có chút không yên lòng về Hoàng Phủ Tấn, nhấc chân lên, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, “Hoàng tổ mẫu, Thiên Thiên cáo lui trước.”

“Ừ, được, được, con đi đi.” Thái Hoàng Thái Hậu đối với Tiểu Thiên gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy nụ cười.

Tiểu Thiên cũng không để ý đến nụ cười mập mờ rõ ràng trong mắt của Thái Hoàng Thái Hậu, nàng xoay người đi ra ngoài.

Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn lúc rời đi đã làm cho tâm của nàng mơ hồ đau lòng.

Mới ra Thanh Âm cung không được bao lâu, lúc nàng đi ngang qua điện Thần Võ nghe được mấy đại thần nói chuyện, “Trương đại nhân, gần đây có chỗ nào để đi không?

“Ai, Tầm Hoan lâu cũng đóng, còn có chỗ nào để đi chứ, Như Mộng cô nương cũng không biết đi nơi nào.”

“. . . . . .”

“. . . . . .”

“Như Mộng?” Tiểu Thiên bởi vì quan viên nhắc tới hai chữ Như Mộng mà ngừng lại, kể từ ngày Tầm Hoan lâu đóng cửa, nàng thiếu chút nữa liền quên mất Như Mộng.

Không biết nàng trong khoảng thời gian này đi nơi nào.

“Phải là gọi Mạn Yên đi.” Tiểu Thiên sắc mặt nặng nề tự nói .

Thật ra thì nàng sớm đã hoài nghi tới thân phận Như Mộng , bởi vì ngày đó Hoàng Phủ Tấn ở tại phòng nàng ta bại lộ thân phận, biểu hiện của Như Mộng quá mức trấn định, hoàn toàn không giống như dân chúng bình thường nhìn thấy hoàng đế, vẻ mặt thản nhiên đó giống như đã biết thân phận của Hoàng Phủ Tấn và Đoạn Ngự vây.

Nàng ngay cả liên tưởng đến, Như Mộng tồn tại khẳng định cùng Hoàng Phủ Tấn có liên quan. Chẳng qua là, lúc ấy nàng không có vạch trần Như Mộng, chỉ vì nàng nhìn thấy đau đớn trong mắt Như Mộng, nàng cảm giác, cảm thấy trên người Như Mộng mang theo chút bí mật, có lẽ có chút liên quan đến Hoàng Phủ Tấn.

Nàng lúc ấy chẳng qua là suy đoán Như Mộng có lẽ là một nữ nhân mà Hoàng Phủ Tấn đã từng biết, mà làm hoàng đế Hoàng Phủ Tấn đã quên mất Như Mộng, hơn nữa đau đớn trong mắt Như Mộng để cho trong lòng Tiểu Thiên mang theo chút trắc ẩn. Cũng bởi vì như thế, mặc dù trong lòng nàng không thế nào thoải mái, nhưng vẫn nghĩ tới việc muốn cho Hoàng Phủ Tấn lập Như Mộng làm phi.

Cho đến ngày đó, khi nàng lấy hoàng hậu thân phận đi tìm Như Mộng, thấy lá thư tiếng huyễn văn (PS: chính là Anh văn nữa, ha ha ) trên bàn, vừa bắt đầu, nàng cũng chỉ là tò mò liếc mắt một cái, nhưng nội dung phía trên lại làm cho nàng cả kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng, may nhờ nàng lúc ấy cố giả bộ trấn định, mới không bị Như Mộng nhìn ra, đoán chừng Như Mộng lúc ấy cũng khinh thường cho là không ai có thể xem hiểu những chữ Tịch Huyễn kia, mới có thể như thế quang minh chánh đại mà đem lá thư nầy bỏ lên trên bàn đi.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, trong lòng nàng vẫn có chút không yên lòng về Hoàng Phủ Tấn, nhấc chân lên, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, “Hoàng tổ mẫu, Thiên Thiên cáo lui trước.”“Ừ, được, được, con đi đi.” Thái Hoàng Thái Hậu đối với Tiểu Thiên gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy nụ cười.Tiểu Thiên cũng không để ý đến nụ cười mập mờ rõ ràng trong mắt của Thái Hoàng Thái Hậu, nàng xoay người đi ra ngoài.Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn lúc rời đi đã làm cho tâm của nàng mơ hồ đau lòng.Mới ra Thanh Âm cung không được bao lâu, lúc nàng đi ngang qua điện Thần Võ nghe được mấy đại thần nói chuyện, “Trương đại nhân, gần đây có chỗ nào để đi không?“Ai, Tầm Hoan lâu cũng đóng, còn có chỗ nào để đi chứ, Như Mộng cô nương cũng không biết đi nơi nào.”“. . . . . .”“. . . . . .”“Như Mộng?” Tiểu Thiên bởi vì quan viên nhắc tới hai chữ Như Mộng mà ngừng lại, kể từ ngày Tầm Hoan lâu đóng cửa, nàng thiếu chút nữa liền quên mất Như Mộng.Không biết nàng trong khoảng thời gian này đi nơi nào.“Phải là gọi Mạn Yên đi.” Tiểu Thiên sắc mặt nặng nề tự nói .Thật ra thì nàng sớm đã hoài nghi tới thân phận Như Mộng , bởi vì ngày đó Hoàng Phủ Tấn ở tại phòng nàng ta bại lộ thân phận, biểu hiện của Như Mộng quá mức trấn định, hoàn toàn không giống như dân chúng bình thường nhìn thấy hoàng đế, vẻ mặt thản nhiên đó giống như đã biết thân phận của Hoàng Phủ Tấn và Đoạn Ngự vây.Nàng ngay cả liên tưởng đến, Như Mộng tồn tại khẳng định cùng Hoàng Phủ Tấn có liên quan. Chẳng qua là, lúc ấy nàng không có vạch trần Như Mộng, chỉ vì nàng nhìn thấy đau đớn trong mắt Như Mộng, nàng cảm giác, cảm thấy trên người Như Mộng mang theo chút bí mật, có lẽ có chút liên quan đến Hoàng Phủ Tấn.Nàng lúc ấy chẳng qua là suy đoán Như Mộng có lẽ là một nữ nhân mà Hoàng Phủ Tấn đã từng biết, mà làm hoàng đế Hoàng Phủ Tấn đã quên mất Như Mộng, hơn nữa đau đớn trong mắt Như Mộng để cho trong lòng Tiểu Thiên mang theo chút trắc ẩn. Cũng bởi vì như thế, mặc dù trong lòng nàng không thế nào thoải mái, nhưng vẫn nghĩ tới việc muốn cho Hoàng Phủ Tấn lập Như Mộng làm phi.Cho đến ngày đó, khi nàng lấy hoàng hậu thân phận đi tìm Như Mộng, thấy lá thư tiếng huyễn văn (PS: chính là Anh văn nữa, ha ha ) trên bàn, vừa bắt đầu, nàng cũng chỉ là tò mò liếc mắt một cái, nhưng nội dung phía trên lại làm cho nàng cả kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng, may nhờ nàng lúc ấy cố giả bộ trấn định, mới không bị Như Mộng nhìn ra, đoán chừng Như Mộng lúc ấy cũng khinh thường cho là không ai có thể xem hiểu những chữ Tịch Huyễn kia, mới có thể như thế quang minh chánh đại mà đem lá thư nầy bỏ lên trên bàn đi.

Chương 355