“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 362
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Hắn. . . . . . Hắn nói buông tay?" Nước mắt Tiểu Thiên đã rơi đầy trên mặt, cả người ngơ ngác ngồi ở trên ghế tự nói , đôi môi mang theo run rẩy khe khẽ."Tiểu thư. . . . . ." Đóa Nhi đi tới bên cạnh Tiểu Thiên, nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng Đóa Nhi cũng không chịu nổi, giữa hoàng thượng cùng tiểu thư tại sao lại không thể thuận lợi một chút nhỉ, mới vừa xem bọn hắn có chút tiến triển, sao lập tức lại, lại thành bộ dáng này."Hu hu huhắn nói buông tay, hắn nói buông tay. . . . . ." Tiểu Thiên khổ sở ôm Đóa Nhi lên tiếng khóc lớn lên, giống như là muốn phát tiết hết ra ngoài, nàng khóc so với lúc nãy còn lợi hại hơn chút.Hắn tại sao có thể như vậy, không nghe nàng nói xong đã như vậy bỏ lại nàng, tại sao có thể cứ như vậy dễ dàng nói với nàng buông tay, hắn tại sao không cho nàng một cơ hội giải thích. Mới vừa còn nói về sau chỉ thích một mình nàng, tại sao mới biết như vậy, tất cả liền thay đổi, chẳng lẽ yêu có thể nói dễ dàng như vậy, nói yêu liền yêu, nói không thương liền không yêu nữa sao?"Tiểu thư, người chớ nghĩ nhiều quá, hoàng thượng chỉ tức giận mà nói vậy thôi, tiểu thư đừng khóc có được hay không?" Đóa Nhi thanh âm cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, aitiểu thư cũng thật là đáng thương, từ nhỏ đã thích hoàng thượng, chờ thật vất vả mới được gả cho hoàng thượng, lại bị hoàng thượng vô duyên vô cớ đánh ba mươi đại bản ném vào lãnh cung,khiến nàng mất trí nhớ, tất cả liền thay đổi theo nhưng rồi lại lần nữa yêu hoàng thượng, những tưởng hoàng thượng yêu nàng,nhưng lại bị hoàng thượng vô tình bỏ lại, tại sao con đường tình cảm của tiểu thư lại gian nan như vậy ? có phải vì đối tượng là một quân vương hay không?"Đóa Nhi, ta yêu hắn, thật sự thương hắn, ta không bỏ được hắn, hắn tại sao có thể nói buông tay liền buông tay." Tiểu Thiên ôm Đóa Nhi, khóc đến đau đớn tâm can, nàng vẫn biết yêu một người sẽ rất đau khổ , nhất là yêu một đế vương, cho nên đối với hắn là lần nữa trốn tránh,nhưng đợi đến khi nàng không thể buông tay nữa, nàng lại bị đả thương, bị hiểu lầm mà không giải thích được, thậm chí ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không có."Tiểu thư. . . . . ." Đóa Nhi nhíu mày, nàng còn có thể nói được cái gì, không tính việc nàng chỉ là một người làm, chuyện của chủ nhân nàng không được xen vào, huống chi, người đem tiểu thư nhà nàng bỏ lại lại là một đế vương, nàng còn có thể nói gì, trách thì trách tiểu thư nàng số mệnh không tốt đi.
"Hắn. . . . . . Hắn nói buông tay?" Nước mắt Tiểu Thiên đã rơi đầy trên mặt, cả người ngơ ngác ngồi ở trên ghế tự nói , đôi môi mang theo run rẩy khe khẽ.
"Tiểu thư. . . . . ." Đóa Nhi đi tới bên cạnh Tiểu Thiên, nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng Đóa Nhi cũng không chịu nổi, giữa hoàng thượng cùng tiểu thư tại sao lại không thể thuận lợi một chút nhỉ, mới vừa xem bọn hắn có chút tiến triển, sao lập tức lại, lại thành bộ dáng này.
"Hu hu hu
hắn nói buông tay, hắn nói buông tay. . . . . ." Tiểu Thiên khổ sở ôm Đóa Nhi lên tiếng khóc lớn lên, giống như là muốn phát tiết hết ra ngoài, nàng khóc so với lúc nãy còn lợi hại hơn chút.
Hắn tại sao có thể như vậy, không nghe nàng nói xong đã như vậy bỏ lại nàng, tại sao có thể cứ như vậy dễ dàng nói với nàng buông tay, hắn tại sao không cho nàng một cơ hội giải thích. Mới vừa còn nói về sau chỉ thích một mình nàng, tại sao mới biết như vậy, tất cả liền thay đổi, chẳng lẽ yêu có thể nói dễ dàng như vậy, nói yêu liền yêu, nói không thương liền không yêu nữa sao?
"Tiểu thư, người chớ nghĩ nhiều quá, hoàng thượng chỉ tức giận mà nói vậy thôi, tiểu thư đừng khóc có được hay không?" Đóa Nhi thanh âm cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, ai
tiểu thư cũng thật là đáng thương, từ nhỏ đã thích hoàng thượng, chờ thật vất vả mới được gả cho hoàng thượng, lại bị hoàng thượng vô duyên vô cớ đánh ba mươi đại bản ném vào lãnh cung,khiến nàng mất trí nhớ, tất cả liền thay đổi theo nhưng rồi lại lần nữa yêu hoàng thượng, những tưởng hoàng thượng yêu nàng,nhưng lại bị hoàng thượng vô tình bỏ lại, tại sao con đường tình cảm của tiểu thư lại gian nan như vậy ? có phải vì đối tượng là một quân vương hay không?
"Đóa Nhi, ta yêu hắn, thật sự thương hắn, ta không bỏ được hắn, hắn tại sao có thể nói buông tay liền buông tay." Tiểu Thiên ôm Đóa Nhi, khóc đến đau đớn tâm can, nàng vẫn biết yêu một người sẽ rất đau khổ , nhất là yêu một đế vương, cho nên đối với hắn là lần nữa trốn tránh,nhưng đợi đến khi nàng không thể buông tay nữa, nàng lại bị đả thương, bị hiểu lầm mà không giải thích được, thậm chí ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không có.
"Tiểu thư. . . . . ." Đóa Nhi nhíu mày, nàng còn có thể nói được cái gì, không tính việc nàng chỉ là một người làm, chuyện của chủ nhân nàng không được xen vào, huống chi, người đem tiểu thư nhà nàng bỏ lại lại là một đế vương, nàng còn có thể nói gì, trách thì trách tiểu thư nàng số mệnh không tốt đi.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Hắn. . . . . . Hắn nói buông tay?" Nước mắt Tiểu Thiên đã rơi đầy trên mặt, cả người ngơ ngác ngồi ở trên ghế tự nói , đôi môi mang theo run rẩy khe khẽ."Tiểu thư. . . . . ." Đóa Nhi đi tới bên cạnh Tiểu Thiên, nhìn bộ dạng này của nàng, trong lòng Đóa Nhi cũng không chịu nổi, giữa hoàng thượng cùng tiểu thư tại sao lại không thể thuận lợi một chút nhỉ, mới vừa xem bọn hắn có chút tiến triển, sao lập tức lại, lại thành bộ dáng này."Hu hu huhắn nói buông tay, hắn nói buông tay. . . . . ." Tiểu Thiên khổ sở ôm Đóa Nhi lên tiếng khóc lớn lên, giống như là muốn phát tiết hết ra ngoài, nàng khóc so với lúc nãy còn lợi hại hơn chút.Hắn tại sao có thể như vậy, không nghe nàng nói xong đã như vậy bỏ lại nàng, tại sao có thể cứ như vậy dễ dàng nói với nàng buông tay, hắn tại sao không cho nàng một cơ hội giải thích. Mới vừa còn nói về sau chỉ thích một mình nàng, tại sao mới biết như vậy, tất cả liền thay đổi, chẳng lẽ yêu có thể nói dễ dàng như vậy, nói yêu liền yêu, nói không thương liền không yêu nữa sao?"Tiểu thư, người chớ nghĩ nhiều quá, hoàng thượng chỉ tức giận mà nói vậy thôi, tiểu thư đừng khóc có được hay không?" Đóa Nhi thanh âm cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, aitiểu thư cũng thật là đáng thương, từ nhỏ đã thích hoàng thượng, chờ thật vất vả mới được gả cho hoàng thượng, lại bị hoàng thượng vô duyên vô cớ đánh ba mươi đại bản ném vào lãnh cung,khiến nàng mất trí nhớ, tất cả liền thay đổi theo nhưng rồi lại lần nữa yêu hoàng thượng, những tưởng hoàng thượng yêu nàng,nhưng lại bị hoàng thượng vô tình bỏ lại, tại sao con đường tình cảm của tiểu thư lại gian nan như vậy ? có phải vì đối tượng là một quân vương hay không?"Đóa Nhi, ta yêu hắn, thật sự thương hắn, ta không bỏ được hắn, hắn tại sao có thể nói buông tay liền buông tay." Tiểu Thiên ôm Đóa Nhi, khóc đến đau đớn tâm can, nàng vẫn biết yêu một người sẽ rất đau khổ , nhất là yêu một đế vương, cho nên đối với hắn là lần nữa trốn tránh,nhưng đợi đến khi nàng không thể buông tay nữa, nàng lại bị đả thương, bị hiểu lầm mà không giải thích được, thậm chí ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không có."Tiểu thư. . . . . ." Đóa Nhi nhíu mày, nàng còn có thể nói được cái gì, không tính việc nàng chỉ là một người làm, chuyện của chủ nhân nàng không được xen vào, huống chi, người đem tiểu thư nhà nàng bỏ lại lại là một đế vương, nàng còn có thể nói gì, trách thì trách tiểu thư nàng số mệnh không tốt đi.