Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 384

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Ách........ Bị thế tới hung hăng của Hoàng Phủ Tấn đụng vào làm đau vết thương ở vai phải khiến nàng kêu lên một tiếng.Thiên Thiên? Thấy Tiểu Thiên, mặt của Hoàng Phủ Tấn ngẩn ra, thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia lo lắng,“Nàng làm sao vậy? “Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn trong lúc này vô tình nhu hòa xuống, mà dạng thanh âm nhu hòa lại làm cho trong lòng Tiểu Thiên thêm khó chịu.Không phải nói hay lắm, muốn thả tay sao? Tại sao ở trước mặt nàng bày ra vẻ mặt như vậy?Buông lỏng vai tay phải, nàng sửa sang lại suy nghĩ, thật vất vả mới đem nước mắt trực trào ra nuốt trở về, khóe miệng nàng nặn ra một nụ cười nhạt, ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng lắc đầu một cái, nói “Không sao.”“Thiên Thiên......”“Hoàng tổ mẫu còn chưa tìm được sao?: Trước khi Hoàng Phủ Tấn định nói thêm, Tiểu Thiên liền nhanh chóng cắt đứt lời của hắn, nàng không muốn cùng Hoàng Phủ Tấn kể thêm một ít chuyện tình khiến cho nàng phải khó chịu.Nghe Tiểu Thiên nhắc tới chuyện của Hoàng tổ mẫu, Hoàng Phủ Tấn nhớ lại mục đích của chuyến đi này, cùng chuyện của Thiên Thiên hay là trước mắt để qua một bên đi, hiện tại quan trọng nhất chính là việc mất tích của Hoàng tổ mẫu.“Thiên Thiên, trẫm tìm nàng có chuyện!” Đưa tay đem Tiểu Thiên kéo đến gần, hành động của hắn khiến cho Tiểu Thiên bất mãn nhíu mày.Thoát ra khỏi tay của Hoàng Phủ Tấn, nàng nhàn nhạt mở miệng nói: “Chuyện gì?”Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tiểu Thiên, trong lòng Hoàng Phủ Tấn có cảm giác khó chịu, nhưng cũng không muốn so đo nhiều như vậy, đem tờ giấy cầm trong tay đưa cho nàng, “Giúp trẫm xem Tịch Huyễn Văn này đi, trẫm hoài nghi trong này nhất định có nhắc tới chuyện của Hoàng tổ mẫu!”Tiểu Thiên giương mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, nàng nghi ngờ nhận tờ giấy của Hoàng Phủ Tấn đưa tới,lúc mở ra, chữ viết trên tờ giấy khiến ặt nàng bỗng chốc trở nên tái nhợt.“Thiên Thiên, trên này nói cái gì? ? ?” Nhìn Tiểu Thiên trong nháy mắt chợt biến sắc, trái tim Hoàng Phủ Tấn thót lên tới cổ họng, đối với sự an nguy của Hoàng Thái Hậu càng thêm khẩn trương.“Đi!” Không trả lời vấn đề của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên khẩn trương kéo tay của Hoàng Phủ Tấn, nhanh chóng chạy theo hướng cửa cung, Hoàng Phủ Tấn cảm giác được bàn tay của nàng đang không ngừng toát mồ hôi lạnh.“Thiên Thiên, nàng mang trẫm đi đâu?”“Công Tước Sơn!”

Ách........ Bị thế tới hung hăng của Hoàng Phủ Tấn đụng vào làm đau vết thương ở vai phải khiến nàng kêu lên một tiếng.

Thiên Thiên? Thấy Tiểu Thiên, mặt của Hoàng Phủ Tấn ngẩn ra, thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia lo lắng,

“Nàng làm sao vậy? “

Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn trong lúc này vô tình nhu hòa xuống, mà dạng thanh âm nhu hòa lại làm cho trong lòng Tiểu Thiên thêm khó chịu.

Không phải nói hay lắm, muốn thả tay sao? Tại sao ở trước mặt nàng bày ra vẻ mặt như vậy?

Buông lỏng vai tay phải, nàng sửa sang lại suy nghĩ, thật vất vả mới đem nước mắt trực trào ra nuốt trở về, khóe miệng nàng nặn ra một nụ cười nhạt, ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng lắc đầu một cái, nói “Không sao.”

“Thiên Thiên......”

“Hoàng tổ mẫu còn chưa tìm được sao?: Trước khi Hoàng Phủ Tấn định nói thêm, Tiểu Thiên liền nhanh chóng cắt đứt lời của hắn, nàng không muốn cùng Hoàng Phủ Tấn kể thêm một ít chuyện tình khiến cho nàng phải khó chịu.

Nghe Tiểu Thiên nhắc tới chuyện của Hoàng tổ mẫu, Hoàng Phủ Tấn nhớ lại mục đích của chuyến đi này, cùng chuyện của Thiên Thiên hay là trước mắt để qua một bên đi, hiện tại quan trọng nhất chính là việc mất tích của Hoàng tổ mẫu.

“Thiên Thiên, trẫm tìm nàng có chuyện!” Đưa tay đem Tiểu Thiên kéo đến gần, hành động của hắn khiến cho Tiểu Thiên bất mãn nhíu mày.

Thoát ra khỏi tay của Hoàng Phủ Tấn, nàng nhàn nhạt mở miệng nói: “Chuyện gì?”

Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tiểu Thiên, trong lòng Hoàng Phủ Tấn có cảm giác khó chịu, nhưng cũng không muốn so đo nhiều như vậy, đem tờ giấy cầm trong tay đưa cho nàng, “Giúp trẫm xem Tịch Huyễn Văn này đi, trẫm hoài nghi trong này nhất định có nhắc tới chuyện của Hoàng tổ mẫu!”

Tiểu Thiên giương mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, nàng nghi ngờ nhận tờ giấy của Hoàng Phủ Tấn đưa tới,lúc mở ra, chữ viết trên tờ giấy khiến ặt nàng bỗng chốc trở nên tái nhợt.

“Thiên Thiên, trên này nói cái gì? ? ?” Nhìn Tiểu Thiên trong nháy mắt chợt biến sắc, trái tim Hoàng Phủ Tấn thót lên tới cổ họng, đối với sự an nguy của Hoàng Thái Hậu càng thêm khẩn trương.

“Đi!” Không trả lời vấn đề của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên khẩn trương kéo tay của Hoàng Phủ Tấn, nhanh chóng chạy theo hướng cửa cung, Hoàng Phủ Tấn cảm giác được bàn tay của nàng đang không ngừng toát mồ hôi lạnh.

“Thiên Thiên, nàng mang trẫm đi đâu?”

“Công Tước Sơn!”

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Ách........ Bị thế tới hung hăng của Hoàng Phủ Tấn đụng vào làm đau vết thương ở vai phải khiến nàng kêu lên một tiếng.Thiên Thiên? Thấy Tiểu Thiên, mặt của Hoàng Phủ Tấn ngẩn ra, thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia lo lắng,“Nàng làm sao vậy? “Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn trong lúc này vô tình nhu hòa xuống, mà dạng thanh âm nhu hòa lại làm cho trong lòng Tiểu Thiên thêm khó chịu.Không phải nói hay lắm, muốn thả tay sao? Tại sao ở trước mặt nàng bày ra vẻ mặt như vậy?Buông lỏng vai tay phải, nàng sửa sang lại suy nghĩ, thật vất vả mới đem nước mắt trực trào ra nuốt trở về, khóe miệng nàng nặn ra một nụ cười nhạt, ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng lắc đầu một cái, nói “Không sao.”“Thiên Thiên......”“Hoàng tổ mẫu còn chưa tìm được sao?: Trước khi Hoàng Phủ Tấn định nói thêm, Tiểu Thiên liền nhanh chóng cắt đứt lời của hắn, nàng không muốn cùng Hoàng Phủ Tấn kể thêm một ít chuyện tình khiến cho nàng phải khó chịu.Nghe Tiểu Thiên nhắc tới chuyện của Hoàng tổ mẫu, Hoàng Phủ Tấn nhớ lại mục đích của chuyến đi này, cùng chuyện của Thiên Thiên hay là trước mắt để qua một bên đi, hiện tại quan trọng nhất chính là việc mất tích của Hoàng tổ mẫu.“Thiên Thiên, trẫm tìm nàng có chuyện!” Đưa tay đem Tiểu Thiên kéo đến gần, hành động của hắn khiến cho Tiểu Thiên bất mãn nhíu mày.Thoát ra khỏi tay của Hoàng Phủ Tấn, nàng nhàn nhạt mở miệng nói: “Chuyện gì?”Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tiểu Thiên, trong lòng Hoàng Phủ Tấn có cảm giác khó chịu, nhưng cũng không muốn so đo nhiều như vậy, đem tờ giấy cầm trong tay đưa cho nàng, “Giúp trẫm xem Tịch Huyễn Văn này đi, trẫm hoài nghi trong này nhất định có nhắc tới chuyện của Hoàng tổ mẫu!”Tiểu Thiên giương mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, nàng nghi ngờ nhận tờ giấy của Hoàng Phủ Tấn đưa tới,lúc mở ra, chữ viết trên tờ giấy khiến ặt nàng bỗng chốc trở nên tái nhợt.“Thiên Thiên, trên này nói cái gì? ? ?” Nhìn Tiểu Thiên trong nháy mắt chợt biến sắc, trái tim Hoàng Phủ Tấn thót lên tới cổ họng, đối với sự an nguy của Hoàng Thái Hậu càng thêm khẩn trương.“Đi!” Không trả lời vấn đề của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên khẩn trương kéo tay của Hoàng Phủ Tấn, nhanh chóng chạy theo hướng cửa cung, Hoàng Phủ Tấn cảm giác được bàn tay của nàng đang không ngừng toát mồ hôi lạnh.“Thiên Thiên, nàng mang trẫm đi đâu?”“Công Tước Sơn!”

Chương 384