Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 401

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Thái Hoàng Thái Hậu mắt lạnh liếc Nguyệt Khê một cái, mở miệng nói: "Ai gia hiện tại không muốn cùng với ngươi nói hơn một câu, thu thập hành lý xong ngươi lập tức chạy trở về quốc gia chính ngươi đi, nếu để cho Ai gia gặp lại ngươi, tối nay vẫn còn ở trong cung...Thì ngày mai Ai gia liền lấy đầu ngươi cùng tiểu hoàng đế kia đi tế tổ tông!""Thái. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu, con. . . . . .""Lập tức cút ra ngoài!""Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu quỳ xuống, bộ dạng tự cho là đúng trước kia, lúc này trong mắt Nguyệt Khê Thái hậu, trừ kia rõ ràng hèn mọn ra, còn mang theo vài phần khẩn cầu, "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết bởi vì chính mình ích kỷ đã hại Tấn nhi, Nguyệt Khê cầu xin ngài để cho Nguyệt Khê đi thăm Tấn nhi một chút có được hay không, sau khi thăm xong, Nguyệt Khê liền rời đi!""Muốn đi thăm Tấn nhi?" Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng nhướng mày, giống như Nguyệt Khê lúc này đang nói chuyện gì buồn cười, đột nhiên, ánh mắt của bà lạnh lẽo, nhìn thẳng Nguyệt Khê tiếp tục nói: "Thế nào? Dựa vào ngươi ở trước mặt Ai gia còn giả bộ đáng thương, đến gần Tấn nhi, trực tiếp giết hắn sao? Ai gia hiện tại vẫn là rất không yên tâm về ngươi.""Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết sai lầm rồi, van cầu ngài để cho Nguyệt Khê thăm Tấn Nhi một chút có được hay không, Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê quỳ gối ở cửa, muốn đi vào lại sợ, chỉ là một sức lực dập đầu, trán mang theo nhàn nhạt máu ứ đọng.Lạc Thủy ở một bên nhìn, cũng không nhịn được dâng lên lòng trắc ẩn, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu không chút nào dao động, giận đến mức đứng bật dậy, "Ngươi muốn dập đầu phải không? Tốt, Ai gia sẽ để cho ngươi dập đầu, ngươi ở nơi này vẫn dập đầu đến khi Ai gia hô ngừng mới thôi, nếu như ngươi dám dừng lại, Ai gia sẽ để cho tiểu hoàng đế chôn cùng với ngươi dù sao mẫu hậu như ngươi cũng không yên lòng về hắn, Ai gia sẽ đại phát từ bi, để cho hắn sau khi chết cũng đi theo mẫu hậu nhà ngươi!""Thái. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê không hề nghĩ qua Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên lại trở nên tuyệt tình như vậy, bà vẫn là người từ bi người thiện lương, làm sao lại sẽ nói với bà ta những lời như vậy"Ngươi yên tâm, ngươi muốn dập đầu chết, Ai gia sẽ giúp đỡ nhặt xác cho ngươi." Thái Hoàng Thái Hậu khóe miệng lạnh lùng khẽ cong, "Lạc Thủy, con ở nơi này nhìn bà ta, nếu dám dừng lại, liền chặt toàn bộ tay chân bà ta!"Nói xong, Thái Hoàng Thái Hậu vung tay áo, sãi bước rời khỏi đại điện, chỉ để lại Vũ Lạc Thủy vẻ mặt kinh ngạc cùng với Nguyệt Khê Thái hậu bị dọa đến trên mặt không có một chút tia huyết sắc !

Thái Hoàng Thái Hậu mắt lạnh liếc Nguyệt Khê một cái, mở miệng nói: "Ai gia hiện tại không muốn cùng với ngươi nói hơn một câu, thu thập hành lý xong ngươi lập tức chạy trở về quốc gia chính ngươi đi, nếu để cho Ai gia gặp lại ngươi, tối nay vẫn còn ở trong cung...Thì ngày mai Ai gia liền lấy đầu ngươi cùng tiểu hoàng đế kia đi tế tổ tông!"

"Thái. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu, con. . . . . ."

"Lập tức cút ra ngoài!"

"Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu quỳ xuống, bộ dạng tự cho là đúng trước kia, lúc này trong mắt Nguyệt Khê Thái hậu, trừ kia rõ ràng hèn mọn ra, còn mang theo vài phần khẩn cầu, "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết bởi vì chính mình ích kỷ đã hại Tấn nhi, Nguyệt Khê cầu xin ngài để cho Nguyệt Khê đi thăm Tấn nhi một chút có được hay không, sau khi thăm xong, Nguyệt Khê liền rời đi!"

"Muốn đi thăm Tấn nhi?" Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng nhướng mày, giống như Nguyệt Khê lúc này đang nói chuyện gì buồn cười, đột nhiên, ánh mắt của bà lạnh lẽo, nhìn thẳng Nguyệt Khê tiếp tục nói: "Thế nào? Dựa vào ngươi ở trước mặt Ai gia còn giả bộ đáng thương, đến gần Tấn nhi, trực tiếp giết hắn sao? Ai gia hiện tại vẫn là rất không yên tâm về ngươi."

"Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết sai lầm rồi, van cầu ngài để cho Nguyệt Khê thăm Tấn Nhi một chút có được hay không, Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê quỳ gối ở cửa, muốn đi vào lại sợ, chỉ là một sức lực dập đầu, trán mang theo nhàn nhạt máu ứ đọng.

Lạc Thủy ở một bên nhìn, cũng không nhịn được dâng lên lòng trắc ẩn, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu không chút nào dao động, giận đến mức đứng bật dậy, "Ngươi muốn dập đầu phải không? Tốt, Ai gia sẽ để cho ngươi dập đầu, ngươi ở nơi này vẫn dập đầu đến khi Ai gia hô ngừng mới thôi, nếu như ngươi dám dừng lại, Ai gia sẽ để cho tiểu hoàng đế chôn cùng với ngươi dù sao mẫu hậu như ngươi cũng không yên lòng về hắn, Ai gia sẽ đại phát từ bi, để cho hắn sau khi chết cũng đi theo mẫu hậu nhà ngươi!"

"Thái. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê không hề nghĩ qua Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên lại trở nên tuyệt tình như vậy, bà vẫn là người từ bi người thiện lương, làm sao lại sẽ nói với bà ta những lời như vậy

"Ngươi yên tâm, ngươi muốn dập đầu chết, Ai gia sẽ giúp đỡ nhặt xác cho ngươi." Thái Hoàng Thái Hậu khóe miệng lạnh lùng khẽ cong, "Lạc Thủy, con ở nơi này nhìn bà ta, nếu dám dừng lại, liền chặt toàn bộ tay chân bà ta!"

Nói xong, Thái Hoàng Thái Hậu vung tay áo, sãi bước rời khỏi đại điện, chỉ để lại Vũ Lạc Thủy vẻ mặt kinh ngạc cùng với Nguyệt Khê Thái hậu bị dọa đến trên mặt không có một chút tia huyết sắc !

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Thái Hoàng Thái Hậu mắt lạnh liếc Nguyệt Khê một cái, mở miệng nói: "Ai gia hiện tại không muốn cùng với ngươi nói hơn một câu, thu thập hành lý xong ngươi lập tức chạy trở về quốc gia chính ngươi đi, nếu để cho Ai gia gặp lại ngươi, tối nay vẫn còn ở trong cung...Thì ngày mai Ai gia liền lấy đầu ngươi cùng tiểu hoàng đế kia đi tế tổ tông!""Thái. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu, con. . . . . .""Lập tức cút ra ngoài!""Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu quỳ xuống, bộ dạng tự cho là đúng trước kia, lúc này trong mắt Nguyệt Khê Thái hậu, trừ kia rõ ràng hèn mọn ra, còn mang theo vài phần khẩn cầu, "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết bởi vì chính mình ích kỷ đã hại Tấn nhi, Nguyệt Khê cầu xin ngài để cho Nguyệt Khê đi thăm Tấn nhi một chút có được hay không, sau khi thăm xong, Nguyệt Khê liền rời đi!""Muốn đi thăm Tấn nhi?" Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng nhướng mày, giống như Nguyệt Khê lúc này đang nói chuyện gì buồn cười, đột nhiên, ánh mắt của bà lạnh lẽo, nhìn thẳng Nguyệt Khê tiếp tục nói: "Thế nào? Dựa vào ngươi ở trước mặt Ai gia còn giả bộ đáng thương, đến gần Tấn nhi, trực tiếp giết hắn sao? Ai gia hiện tại vẫn là rất không yên tâm về ngươi.""Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết sai lầm rồi, van cầu ngài để cho Nguyệt Khê thăm Tấn Nhi một chút có được hay không, Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê quỳ gối ở cửa, muốn đi vào lại sợ, chỉ là một sức lực dập đầu, trán mang theo nhàn nhạt máu ứ đọng.Lạc Thủy ở một bên nhìn, cũng không nhịn được dâng lên lòng trắc ẩn, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu không chút nào dao động, giận đến mức đứng bật dậy, "Ngươi muốn dập đầu phải không? Tốt, Ai gia sẽ để cho ngươi dập đầu, ngươi ở nơi này vẫn dập đầu đến khi Ai gia hô ngừng mới thôi, nếu như ngươi dám dừng lại, Ai gia sẽ để cho tiểu hoàng đế chôn cùng với ngươi dù sao mẫu hậu như ngươi cũng không yên lòng về hắn, Ai gia sẽ đại phát từ bi, để cho hắn sau khi chết cũng đi theo mẫu hậu nhà ngươi!""Thái. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê không hề nghĩ qua Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên lại trở nên tuyệt tình như vậy, bà vẫn là người từ bi người thiện lương, làm sao lại sẽ nói với bà ta những lời như vậy"Ngươi yên tâm, ngươi muốn dập đầu chết, Ai gia sẽ giúp đỡ nhặt xác cho ngươi." Thái Hoàng Thái Hậu khóe miệng lạnh lùng khẽ cong, "Lạc Thủy, con ở nơi này nhìn bà ta, nếu dám dừng lại, liền chặt toàn bộ tay chân bà ta!"Nói xong, Thái Hoàng Thái Hậu vung tay áo, sãi bước rời khỏi đại điện, chỉ để lại Vũ Lạc Thủy vẻ mặt kinh ngạc cùng với Nguyệt Khê Thái hậu bị dọa đến trên mặt không có một chút tia huyết sắc !

Chương 401