Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 403

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Không thể!" Không đợi Nguyệt Khê nói xong, Lạc Thủy liền vô tình cắt ngang, đi tới trước mặt Nguyệt Khê, nàng lãnh đạm mở miệng nói: "Thái hậu, bà biết việc làm lần này đã quan hệ đến tánh mạng hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu đến bây giờ chưa giết bà, là bởi vì lão nhân gia từ bi. Trước kia Thái Hoàng Thái Hậu cũng từng giúp bà khuyên hoàng thượng, bây giờ bà lại làm chuyện như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu còn có thể giúp bà đi khuyên hoàng thượng nữa sao? Bà quên điều này đi, lại không nói Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không giúp bà, bà càng đừng nghĩ tới ta sẽ giúp bà đi khuyên Thái Hoàng Thái Hậu. Bà bây giờ liền tự cầu phúc đi, hi vọng dân chúng Hạo Nguyệt sẽ không vì vậy mà hận bà! Nhanh lên thu thập xong đồ trở về chính quốc gia các người đi, ta không tiễn.""Lạc Thủy cô nương. . . . . .""Tiễn khách!" thanh âm Lạc Thủy vang lên, cũng không hề nhìn lại Nguyệt Khê một cái, liền xoay người hướng hậu viện đi tới.Hậu viện ——"Lạc Thủy, con đã đến rồi." Nghe được tiếng bước chân quen thuộc sau lưng, Thái Hoàng Thái Hậu không quay đầu lại, nhấp một ngụm trà, nghẹ giọng hỏi."Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!" Lạc Thủy đi tới bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, lẳng lặng đứng chờ đợi Thái Hoàng Thái Hậu lên tiếng."Ừ!" Lại một lần nữa nâng tách trà lên nhấp một hớp, Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục hỏi: "Con để cho Nguyệt Khê đi?"Nghe Thái Hoàng Thái Hậu hỏi như vậy, Lạc Thủy có vẻ có chút kinh ngạc, "Thái Hoàng Thái Hậu, ngài. . . . . ."Trong mắt Lạc Thủy lộ vẻ kinh ngạc nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, lại chợt cảm thấy buồn cười. Thái Hoàng Thái Hậu đưa tay vỗ vỗ đầu Lạc Thủy, cười nói: "Con ở bên cạnh Ai gia lâu như vậy, Ai gia còn không hiểu rõ con sao? Nhìn bà ta đáng thương như vậy, con không đành lòng có đúng hay không?""Thái Hoàng Thái Hậu, con. . . . . ." Lạc Thủy c*n m** d*** cúi đầu, thật ra thì nàng biết mình có chút tự chủ trương, nhưng, Nguyệt Khê Thái hậu thật là đáng thương ." Được rồi, đừngcau mày, Ai gia biết con không đành lòng, mới để cho con đứng ở nơi đó ."Những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu làm ặt Lạc Thủy cảm thấy mơ hồ, "Thái Hoàng Thái Hậu ý con người là?..."Thái Hoàng Thái Hậu vẻ mặt lạnh nhạt từ trên ghế ngồi đứng lên, nhìn về phía Lạc Thủy, "Con cho rằng Ai gia thật sự tàn nhẫn như vậy để cho bà ta dập đầu chết ở nơi đó sao?"

"Không thể!" Không đợi Nguyệt Khê nói xong, Lạc Thủy liền vô tình cắt ngang, đi tới trước mặt Nguyệt Khê, nàng lãnh đạm mở miệng nói: "Thái hậu, bà biết việc làm lần này đã quan hệ đến tánh mạng hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu đến bây giờ chưa giết bà, là bởi vì lão nhân gia từ bi. Trước kia Thái Hoàng Thái Hậu cũng từng giúp bà khuyên hoàng thượng, bây giờ bà lại làm chuyện như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu còn có thể giúp bà đi khuyên hoàng thượng nữa sao? Bà quên điều này đi, lại không nói Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không giúp bà, bà càng đừng nghĩ tới ta sẽ giúp bà đi khuyên Thái Hoàng Thái Hậu. Bà bây giờ liền tự cầu phúc đi, hi vọng dân chúng Hạo Nguyệt sẽ không vì vậy mà hận bà! Nhanh lên thu thập xong đồ trở về chính quốc gia các người đi, ta không tiễn."

"Lạc Thủy cô nương. . . . . ."

"Tiễn khách!" thanh âm Lạc Thủy vang lên, cũng không hề nhìn lại Nguyệt Khê một cái, liền xoay người hướng hậu viện đi tới.

Hậu viện ——

"Lạc Thủy, con đã đến rồi." Nghe được tiếng bước chân quen thuộc sau lưng, Thái Hoàng Thái Hậu không quay đầu lại, nhấp một ngụm trà, nghẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!" Lạc Thủy đi tới bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, lẳng lặng đứng chờ đợi Thái Hoàng Thái Hậu lên tiếng.

"Ừ!" Lại một lần nữa nâng tách trà lên nhấp một hớp, Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục hỏi: "Con để cho Nguyệt Khê đi?"

Nghe Thái Hoàng Thái Hậu hỏi như vậy, Lạc Thủy có vẻ có chút kinh ngạc, "Thái Hoàng Thái Hậu, ngài. . . . . ."

Trong mắt Lạc Thủy lộ vẻ kinh ngạc nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, lại chợt cảm thấy buồn cười. Thái Hoàng Thái Hậu đưa tay vỗ vỗ đầu Lạc Thủy, cười nói: "Con ở bên cạnh Ai gia lâu như vậy, Ai gia còn không hiểu rõ con sao? Nhìn bà ta đáng thương như vậy, con không đành lòng có đúng hay không?"

"Thái Hoàng Thái Hậu, con. . . . . ." Lạc Thủy c*n m** d*** cúi đầu, thật ra thì nàng biết mình có chút tự chủ trương, nhưng, Nguyệt Khê Thái hậu thật là đáng thương .

" Được rồi, đừngcau mày, Ai gia biết con không đành lòng, mới để cho con đứng ở nơi đó ."

Những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu làm ặt Lạc Thủy cảm thấy mơ hồ, "Thái Hoàng Thái Hậu ý con người là?..."

Thái Hoàng Thái Hậu vẻ mặt lạnh nhạt từ trên ghế ngồi đứng lên, nhìn về phía Lạc Thủy, "Con cho rằng Ai gia thật sự tàn nhẫn như vậy để cho bà ta dập đầu chết ở nơi đó sao?"

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Không thể!" Không đợi Nguyệt Khê nói xong, Lạc Thủy liền vô tình cắt ngang, đi tới trước mặt Nguyệt Khê, nàng lãnh đạm mở miệng nói: "Thái hậu, bà biết việc làm lần này đã quan hệ đến tánh mạng hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu đến bây giờ chưa giết bà, là bởi vì lão nhân gia từ bi. Trước kia Thái Hoàng Thái Hậu cũng từng giúp bà khuyên hoàng thượng, bây giờ bà lại làm chuyện như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu còn có thể giúp bà đi khuyên hoàng thượng nữa sao? Bà quên điều này đi, lại không nói Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không giúp bà, bà càng đừng nghĩ tới ta sẽ giúp bà đi khuyên Thái Hoàng Thái Hậu. Bà bây giờ liền tự cầu phúc đi, hi vọng dân chúng Hạo Nguyệt sẽ không vì vậy mà hận bà! Nhanh lên thu thập xong đồ trở về chính quốc gia các người đi, ta không tiễn.""Lạc Thủy cô nương. . . . . .""Tiễn khách!" thanh âm Lạc Thủy vang lên, cũng không hề nhìn lại Nguyệt Khê một cái, liền xoay người hướng hậu viện đi tới.Hậu viện ——"Lạc Thủy, con đã đến rồi." Nghe được tiếng bước chân quen thuộc sau lưng, Thái Hoàng Thái Hậu không quay đầu lại, nhấp một ngụm trà, nghẹ giọng hỏi."Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!" Lạc Thủy đi tới bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, lẳng lặng đứng chờ đợi Thái Hoàng Thái Hậu lên tiếng."Ừ!" Lại một lần nữa nâng tách trà lên nhấp một hớp, Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục hỏi: "Con để cho Nguyệt Khê đi?"Nghe Thái Hoàng Thái Hậu hỏi như vậy, Lạc Thủy có vẻ có chút kinh ngạc, "Thái Hoàng Thái Hậu, ngài. . . . . ."Trong mắt Lạc Thủy lộ vẻ kinh ngạc nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, lại chợt cảm thấy buồn cười. Thái Hoàng Thái Hậu đưa tay vỗ vỗ đầu Lạc Thủy, cười nói: "Con ở bên cạnh Ai gia lâu như vậy, Ai gia còn không hiểu rõ con sao? Nhìn bà ta đáng thương như vậy, con không đành lòng có đúng hay không?""Thái Hoàng Thái Hậu, con. . . . . ." Lạc Thủy c*n m** d*** cúi đầu, thật ra thì nàng biết mình có chút tự chủ trương, nhưng, Nguyệt Khê Thái hậu thật là đáng thương ." Được rồi, đừngcau mày, Ai gia biết con không đành lòng, mới để cho con đứng ở nơi đó ."Những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu làm ặt Lạc Thủy cảm thấy mơ hồ, "Thái Hoàng Thái Hậu ý con người là?..."Thái Hoàng Thái Hậu vẻ mặt lạnh nhạt từ trên ghế ngồi đứng lên, nhìn về phía Lạc Thủy, "Con cho rằng Ai gia thật sự tàn nhẫn như vậy để cho bà ta dập đầu chết ở nơi đó sao?"

Chương 403