Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 418

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Ừ, cám ơn nương tử!" Hoàng Phủ Tấn lúc này cao hứng giống như một đứa bé được nhận lấy thứ lễ vật quý giá nhất, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mặt Tiểu Thiên, nàng lại cúi đầu e thẹn một lần nữaMà câu "Nương tử" này của hắn lại làm cho khóe miệng Tiểu Thiên không tự chủ được cứ cong lên mãi .Không phải là hoàng hậu, là nương tử. Là cách gọi bình thường nhất giữa phu thê dân chúng bình thường. Đúng, bọn họ là vợ chồng, không phải là Đế hậu, chỉ là một đôi vợ chồng mà thôi.Nghĩ tới đây, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên càng sâu hơn.Bưng thuốc trên bàn lên, nàng đưa vào miệng mình, nho nhỏ uống một hớp liếc mắt nhìn, chung quanh, nhón chân lên, để sát vào khóe miệng Hoàng Phủ Tấn, đem thuốc đưa vào trong miệng của hắn.Trong mắt của nàng thủy chung mang theo nụ cười.Trong lúc nàng đang tính toán đem miệng thu hồi lại, Hoàng Phủ Tấn lại một thuận thế đem nàng kéo lại trong ngực, đầu lưỡi đưa vào trong miệng của nàng, mang theo trêu đùa nho nhỏ, nhẹ nhàng, mềm mại, làm cho Tiểu Thiên có một loại cảm giác * l**n t*nh m* .Tay không tự chủ được ôm lấy bả vai của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên chủ động đáp trả lại nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn .Hôn một lúc lâu, cho đến lúc cũng thở không nổi nữa, Hoàng Phủ Tấn mới mang theo vẻ quyến luyến thả Tiểu Thiên ra, hai người cũng thở hào hển."Thiên Thiên." Đôi mắt Hoàng Phủ Tấn mê ly, nâng cằm Tiểu Thiên lên, cười nói: "Thiên Thiên, lúc ta hôn mê, nghe được có người nói muốn cùng ta sinh đứa nhỏ, không biết lúc nào thì mới có thể đây?"Những lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên đỏ bừng mặt, nàng cúi đầu, mất tự nhiên mở miệng nói: "Người nào. . . . . . Người nào tốt như vậy, lại muốn sinh đứa trẻ cho hôn quân chàng vậy?"Tiểu Thiên đã hồng đến bên tai, ngượng ngùng làm cho nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm sâu một tầng, "Nàng nói xem là ai mà tốt như thế nhỉ?" Hoàng Phủ Tấn nâng cằm Tiểu Thiên lên lần nữa, ôn nhu nói: "Thiên Thiên, vì những lời này, ta đã dùng hết sức để tỉnh lại." Lời vừa rơi xuống, hắn đã hướng về phía đôi môi của Tiểu Thiên, lại hôn xuống một lần nữa.Trong lúc hai người đang hôn đến quên mình, một thanh âm non nớt vang lên bên tai bọn hắn, "Hoàng huynh, huynh đã tỉnh rồi." Thanh âm này mang theo chút hưng phấn.

"Ừ, cám ơn nương tử!" Hoàng Phủ Tấn lúc này cao hứng giống như một đứa bé được nhận lấy thứ lễ vật quý giá nhất, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mặt Tiểu Thiên, nàng lại cúi đầu e thẹn một lần nữa

Mà câu "Nương tử" này của hắn lại làm cho khóe miệng Tiểu Thiên không tự chủ được cứ cong lên mãi .

Không phải là hoàng hậu, là nương tử. Là cách gọi bình thường nhất giữa phu thê dân chúng bình thường. Đúng, bọn họ là vợ chồng, không phải là Đế hậu, chỉ là một đôi vợ chồng mà thôi.

Nghĩ tới đây, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên càng sâu hơn.

Bưng thuốc trên bàn lên, nàng đưa vào miệng mình, nho nhỏ uống một hớp liếc mắt nhìn, chung quanh, nhón chân lên, để sát vào khóe miệng Hoàng Phủ Tấn, đem thuốc đưa vào trong miệng của hắn.

Trong mắt của nàng thủy chung mang theo nụ cười.

Trong lúc nàng đang tính toán đem miệng thu hồi lại, Hoàng Phủ Tấn lại một thuận thế đem nàng kéo lại trong ngực, đầu lưỡi đưa vào trong miệng của nàng, mang theo trêu đùa nho nhỏ, nhẹ nhàng, mềm mại, làm cho Tiểu Thiên có một loại cảm giác * l**n t*nh m* .

Tay không tự chủ được ôm lấy bả vai của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên chủ động đáp trả lại nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn .

Hôn một lúc lâu, cho đến lúc cũng thở không nổi nữa, Hoàng Phủ Tấn mới mang theo vẻ quyến luyến thả Tiểu Thiên ra, hai người cũng thở hào hển.

"Thiên Thiên." Đôi mắt Hoàng Phủ Tấn mê ly, nâng cằm Tiểu Thiên lên, cười nói: "Thiên Thiên, lúc ta hôn mê, nghe được có người nói muốn cùng ta sinh đứa nhỏ, không biết lúc nào thì mới có thể đây?"

Những lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên đỏ bừng mặt, nàng cúi đầu, mất tự nhiên mở miệng nói: "Người nào. . . . . . Người nào tốt như vậy, lại muốn sinh đứa trẻ cho hôn quân chàng vậy?"

Tiểu Thiên đã hồng đến bên tai, ngượng ngùng làm cho nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm sâu một tầng, "Nàng nói xem là ai mà tốt như thế nhỉ?" Hoàng Phủ Tấn nâng cằm Tiểu Thiên lên lần nữa, ôn nhu nói: "Thiên Thiên, vì những lời này, ta đã dùng hết sức để tỉnh lại." Lời vừa rơi xuống, hắn đã hướng về phía đôi môi của Tiểu Thiên, lại hôn xuống một lần nữa.

Trong lúc hai người đang hôn đến quên mình, một thanh âm non nớt vang lên bên tai bọn hắn, "Hoàng huynh, huynh đã tỉnh rồi." Thanh âm này mang theo chút hưng phấn.

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Ừ, cám ơn nương tử!" Hoàng Phủ Tấn lúc này cao hứng giống như một đứa bé được nhận lấy thứ lễ vật quý giá nhất, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mặt Tiểu Thiên, nàng lại cúi đầu e thẹn một lần nữaMà câu "Nương tử" này của hắn lại làm cho khóe miệng Tiểu Thiên không tự chủ được cứ cong lên mãi .Không phải là hoàng hậu, là nương tử. Là cách gọi bình thường nhất giữa phu thê dân chúng bình thường. Đúng, bọn họ là vợ chồng, không phải là Đế hậu, chỉ là một đôi vợ chồng mà thôi.Nghĩ tới đây, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên càng sâu hơn.Bưng thuốc trên bàn lên, nàng đưa vào miệng mình, nho nhỏ uống một hớp liếc mắt nhìn, chung quanh, nhón chân lên, để sát vào khóe miệng Hoàng Phủ Tấn, đem thuốc đưa vào trong miệng của hắn.Trong mắt của nàng thủy chung mang theo nụ cười.Trong lúc nàng đang tính toán đem miệng thu hồi lại, Hoàng Phủ Tấn lại một thuận thế đem nàng kéo lại trong ngực, đầu lưỡi đưa vào trong miệng của nàng, mang theo trêu đùa nho nhỏ, nhẹ nhàng, mềm mại, làm cho Tiểu Thiên có một loại cảm giác * l**n t*nh m* .Tay không tự chủ được ôm lấy bả vai của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên chủ động đáp trả lại nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn .Hôn một lúc lâu, cho đến lúc cũng thở không nổi nữa, Hoàng Phủ Tấn mới mang theo vẻ quyến luyến thả Tiểu Thiên ra, hai người cũng thở hào hển."Thiên Thiên." Đôi mắt Hoàng Phủ Tấn mê ly, nâng cằm Tiểu Thiên lên, cười nói: "Thiên Thiên, lúc ta hôn mê, nghe được có người nói muốn cùng ta sinh đứa nhỏ, không biết lúc nào thì mới có thể đây?"Những lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên đỏ bừng mặt, nàng cúi đầu, mất tự nhiên mở miệng nói: "Người nào. . . . . . Người nào tốt như vậy, lại muốn sinh đứa trẻ cho hôn quân chàng vậy?"Tiểu Thiên đã hồng đến bên tai, ngượng ngùng làm cho nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm sâu một tầng, "Nàng nói xem là ai mà tốt như thế nhỉ?" Hoàng Phủ Tấn nâng cằm Tiểu Thiên lên lần nữa, ôn nhu nói: "Thiên Thiên, vì những lời này, ta đã dùng hết sức để tỉnh lại." Lời vừa rơi xuống, hắn đã hướng về phía đôi môi của Tiểu Thiên, lại hôn xuống một lần nữa.Trong lúc hai người đang hôn đến quên mình, một thanh âm non nớt vang lên bên tai bọn hắn, "Hoàng huynh, huynh đã tỉnh rồi." Thanh âm này mang theo chút hưng phấn.

Chương 418