“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 423
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, tựa vào nhau, trầm mặc hồi lâu.Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Tấn chân mày khóa chặt rốt cục cũng giãn ra, trong mắt thoáng qua một tia thoải mái.Nghiêng đầu, hướng về phía ngoài cửa hậu gọi Phúc Quý: "Phúc Quý, nghe chỉ, truyền chỉ Vũ Đại tướng quân đúng kỳ hạn lên đường đi Hạo Nguyệt, hiệp trợ kháng địch!"Thánh chỉ của Hoàng Phủ Tấn đã sớm bị Tiểu Thiên liệu đến. Khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên.Đúng vậy, nàng không nhìn lầm người, nàng không chọn lầm người.Hơi từ Hoàng Phủ Tấn trong ngực ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cái gì cũng không nói, chẳng qua là trong lòng đều đã hiểu."Thiên Thiên, hiện tại nàng có nên chiếu cố ta thật tốt không?" Đột nhiên, Hoàng Phủ Tấn trong mắt lóe lên một nụ cười giảo hoạt."Ừ?" Tiểu Thiên không hiểu ý tứ Hoàng Phủ Tấn, trên mặt mang một tia mờ mịt."Nàng không nghe đệ đệ ta nói, khi thương thế của ta tốt, chúng ta. . . . . ." Vừa nói, hắn xấu xa cười một tiếng, để sát vào bên tai của nàng, mang theo ý trêu đùa bên tai nàng thổi nhẹ, "Chỉ có thương thế của ta tốt, chúng ta mới có thể sinh đứa nhỏ nha."Những lời này của Hoàng Phủ Tấn làm Tiểu Thiên đỏ mặt đến tận tai, tiểu tử này lớn lên thật không đứng đắn làm nàng khó có thể đoán được, có lúc lạnh như băng làm cho người ta không dám đến gần, có lúc lại ngây thơ giống như tiểu hài tử, sẽ chơi xỏ lá nàng, còn có thể động một chút là trêu đùa nàng, thật ra thì. . . . . . Nói thật, nàng cũng không tính là nữ nhân "nghiêm chỉnh", nàng rất dễ dàng bị "câu dẫn" . Hắc hắcThẹn thùng cười một tiếng, nàng đưa tay ôm cánh tay Hoàng Phủ Tấn, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt cười xấu xa, "Hoàng thượng thân ái, ngài tựa hồ quên mất, rất lâu trước đây, ngài đã nói với ta, vĩnh viễn đừng nghĩ việc ta dung thân thể bẩn thỉu leo lên giường ngài. Cho nên. . . . . ." Nói đến đây, Tiểu Thiên cố làm vẻ vô tội với Hoàng Phủ Tấn trừng mắt nhìn, "Cho nên, ngượng ngùng, vì không muốn kháng chỉ, Thiên Thiên không dám lên giường ngài, muốn sanh con, tìm người khác đi đi."Nói xong, nàng nghiêng đầu, phách lối xoay người sang chỗ khác.Hừ! Chuyện nhỏ, nhưng là nàng thù rất dai, lúc ấy không có báo, hiện tại cần phải hảo hảo báo mối thù này!
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, tựa vào nhau, trầm mặc hồi lâu.
Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Tấn chân mày khóa chặt rốt cục cũng giãn ra, trong mắt thoáng qua một tia thoải mái.
Nghiêng đầu, hướng về phía ngoài cửa hậu gọi Phúc Quý: "Phúc Quý, nghe chỉ, truyền chỉ Vũ Đại tướng quân đúng kỳ hạn lên đường đi Hạo Nguyệt, hiệp trợ kháng địch!"
Thánh chỉ của Hoàng Phủ Tấn đã sớm bị Tiểu Thiên liệu đến. Khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên.
Đúng vậy, nàng không nhìn lầm người, nàng không chọn lầm người.
Hơi từ Hoàng Phủ Tấn trong ngực ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cái gì cũng không nói, chẳng qua là trong lòng đều đã hiểu.
"Thiên Thiên, hiện tại nàng có nên chiếu cố ta thật tốt không?" Đột nhiên, Hoàng Phủ Tấn trong mắt lóe lên một nụ cười giảo hoạt.
"Ừ?" Tiểu Thiên không hiểu ý tứ Hoàng Phủ Tấn, trên mặt mang một tia mờ mịt.
"Nàng không nghe đệ đệ ta nói, khi thương thế của ta tốt, chúng ta. . . . . ." Vừa nói, hắn xấu xa cười một tiếng, để sát vào bên tai của nàng, mang theo ý trêu đùa bên tai nàng thổi nhẹ, "Chỉ có thương thế của ta tốt, chúng ta mới có thể sinh đứa nhỏ nha."
Những lời này của Hoàng Phủ Tấn làm Tiểu Thiên đỏ mặt đến tận tai, tiểu tử này lớn lên thật không đứng đắn làm nàng khó có thể đoán được, có lúc lạnh như băng làm cho người ta không dám đến gần, có lúc lại ngây thơ giống như tiểu hài tử, sẽ chơi xỏ lá nàng, còn có thể động một chút là trêu đùa nàng, thật ra thì. . . . . . Nói thật, nàng cũng không tính là nữ nhân "nghiêm chỉnh", nàng rất dễ dàng bị "câu dẫn" . Hắc hắc
Thẹn thùng cười một tiếng, nàng đưa tay ôm cánh tay Hoàng Phủ Tấn, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt cười xấu xa, "Hoàng thượng thân ái, ngài tựa hồ quên mất, rất lâu trước đây, ngài đã nói với ta, vĩnh viễn đừng nghĩ việc ta dung thân thể bẩn thỉu leo lên giường ngài. Cho nên. . . . . ." Nói đến đây, Tiểu Thiên cố làm vẻ vô tội với Hoàng Phủ Tấn trừng mắt nhìn, "Cho nên, ngượng ngùng, vì không muốn kháng chỉ, Thiên Thiên không dám lên giường ngài, muốn sanh con, tìm người khác đi đi."
Nói xong, nàng nghiêng đầu, phách lối xoay người sang chỗ khác.
Hừ! Chuyện nhỏ, nhưng là nàng thù rất dai, lúc ấy không có báo, hiện tại cần phải hảo hảo báo mối thù này!
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, tựa vào nhau, trầm mặc hồi lâu.Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Tấn chân mày khóa chặt rốt cục cũng giãn ra, trong mắt thoáng qua một tia thoải mái.Nghiêng đầu, hướng về phía ngoài cửa hậu gọi Phúc Quý: "Phúc Quý, nghe chỉ, truyền chỉ Vũ Đại tướng quân đúng kỳ hạn lên đường đi Hạo Nguyệt, hiệp trợ kháng địch!"Thánh chỉ của Hoàng Phủ Tấn đã sớm bị Tiểu Thiên liệu đến. Khóe miệng của nàng khẽ nhếch lên.Đúng vậy, nàng không nhìn lầm người, nàng không chọn lầm người.Hơi từ Hoàng Phủ Tấn trong ngực ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cái gì cũng không nói, chẳng qua là trong lòng đều đã hiểu."Thiên Thiên, hiện tại nàng có nên chiếu cố ta thật tốt không?" Đột nhiên, Hoàng Phủ Tấn trong mắt lóe lên một nụ cười giảo hoạt."Ừ?" Tiểu Thiên không hiểu ý tứ Hoàng Phủ Tấn, trên mặt mang một tia mờ mịt."Nàng không nghe đệ đệ ta nói, khi thương thế của ta tốt, chúng ta. . . . . ." Vừa nói, hắn xấu xa cười một tiếng, để sát vào bên tai của nàng, mang theo ý trêu đùa bên tai nàng thổi nhẹ, "Chỉ có thương thế của ta tốt, chúng ta mới có thể sinh đứa nhỏ nha."Những lời này của Hoàng Phủ Tấn làm Tiểu Thiên đỏ mặt đến tận tai, tiểu tử này lớn lên thật không đứng đắn làm nàng khó có thể đoán được, có lúc lạnh như băng làm cho người ta không dám đến gần, có lúc lại ngây thơ giống như tiểu hài tử, sẽ chơi xỏ lá nàng, còn có thể động một chút là trêu đùa nàng, thật ra thì. . . . . . Nói thật, nàng cũng không tính là nữ nhân "nghiêm chỉnh", nàng rất dễ dàng bị "câu dẫn" . Hắc hắcThẹn thùng cười một tiếng, nàng đưa tay ôm cánh tay Hoàng Phủ Tấn, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt cười xấu xa, "Hoàng thượng thân ái, ngài tựa hồ quên mất, rất lâu trước đây, ngài đã nói với ta, vĩnh viễn đừng nghĩ việc ta dung thân thể bẩn thỉu leo lên giường ngài. Cho nên. . . . . ." Nói đến đây, Tiểu Thiên cố làm vẻ vô tội với Hoàng Phủ Tấn trừng mắt nhìn, "Cho nên, ngượng ngùng, vì không muốn kháng chỉ, Thiên Thiên không dám lên giường ngài, muốn sanh con, tìm người khác đi đi."Nói xong, nàng nghiêng đầu, phách lối xoay người sang chỗ khác.Hừ! Chuyện nhỏ, nhưng là nàng thù rất dai, lúc ấy không có báo, hiện tại cần phải hảo hảo báo mối thù này!