Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 426

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Tấn. . . . . .”Cuối cùng nước mắt Tiểu Thiên vẫn không thể khống chế được mà chảy xuống.Cả đời này, ta chỉ dắt tay của nàng!Nếu không phải vì yêu quá sâu, ai lại có thể đưa ra lời hứa hẹn như vậy? Nếu không phải yêu đến sâu đậm, ai dám cam kết như vậy chứ?“Thật là ngốc, nàng không phải là đã hứa với ta về sau đều không khóc sao?” Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo ôn nhu cười yếu ớt, đưa tay lau đi nước mắt trong khóe mắt c*̉a nàng.“Không phải bởi do người ta là quá cảm động sao.” Tiểu Thiên đưa tay áo lên lau nước mắt của mình, chớp cặp mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn.“Được được, là quá cảm động!” Hoàng Phủ Tấn lần nữa đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực.Tiểu Thiên đem mặt chôn trong ngực Hoàng Phủ Tấn, hàm hồ nói nói: “Nói lời ngon tiếng ngọt như vậy! Chàng có phảiddax cùng rất nhiều cô gái vaayjddax rồi hay không?”“Không có, chỉ có mình nàng! Hiện tại chính là nàng, về sau cũng chỉ có mình nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể có cơ hội thay thế được nàng.” Hoàng Phủ Tấn cúi người, hôn lên đôi môi xinh kia, trong mắt tràn đầy thâm tình.Cả đời này, ta chỉ dắt tay của nàng, cả đời này. Bởi vì có nàng là đã đủ rồi.Đúng vậy, chỉ cần cả đời này, cũng đã đủ!Tiểu Thiên cười thản nhiên , nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm thụ nụ hôn Hoàng Phủ Tấn cho nàng tâm mang đến rung động cùng cảm xúc!Hai tay leo lên bả vai Hoàng Phủ Tấn, nàng không lưu loát đáp trả lại nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn hôn, cười chảy ra nước mắt.Yêu tới trình độ nào mới đáng giá thật rơi lệ, hoặc giả trình độ như vậy đã đủ rồi.Đột nhiên, nàng cảm giác được thân thể của mình chợt nhẹ, mê hoặc mở mắt ra thì nàng mới nhìn đến mình bị Hoàng Phủ Tấn từ trên đất bế lên.“Tấn, chàng. . . . . .”“Thiên Thiên, lần này, không cho phép nàng đẩy ta ra.” Hoàng Phủ Tấn cúi người nhìn nàng, ôn nhu nói.Mà lời của hắn khiến Tiểu Thiên nghĩ tới ngày đó ở Vũ Phượng Cung, bọn họ thiếu chút nữa liền kết hợp rồi, chỉ vì ——Chỉ vì nàng kia không khỏi đau lòng ở trong lúc vô tình chiếm cứ toàn thân của nàng, để cho nàng đem hắn hung hăng đẩy ra, nghĩ đến một ít lần, hắn nhịn được khổ cực như vậy, trong lòng của nàng mang theo chút đau lòng.Nàng hiểu, muốn một người đàn ông cứng rắn chịu đựng dục hỏa là một việc khó khăn, mà hắn đối với nàng không làm loạn, không có cưỡng bách nàng!

“Tấn. . . . . .”

Cuối cùng nước mắt Tiểu Thiên vẫn không thể khống chế được mà chảy xuống.

Cả đời này, ta chỉ dắt tay của nàng!

Nếu không phải vì yêu quá sâu, ai lại có thể đưa ra lời hứa hẹn như vậy? Nếu không phải yêu đến sâu đậm, ai dám cam kết như vậy chứ?

“Thật là ngốc, nàng không phải là đã hứa với ta về sau đều không khóc sao?” Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo ôn nhu cười yếu ớt, đưa tay lau đi nước mắt trong khóe mắt c*̉a nàng.

“Không phải bởi do người ta là quá cảm động sao.” Tiểu Thiên đưa tay áo lên lau nước mắt của mình, chớp cặp mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn.

“Được được, là quá cảm động!” Hoàng Phủ Tấn lần nữa đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực.

Tiểu Thiên đem mặt chôn trong ngực Hoàng Phủ Tấn, hàm hồ nói nói: “Nói lời ngon tiếng ngọt như vậy! Chàng có phảiddax cùng rất nhiều cô gái vaayjddax rồi hay không?”

“Không có, chỉ có mình nàng! Hiện tại chính là nàng, về sau cũng chỉ có mình nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể có cơ hội thay thế được nàng.” Hoàng Phủ Tấn cúi người, hôn lên đôi môi xinh kia, trong mắt tràn đầy thâm tình.

Cả đời này, ta chỉ dắt tay của nàng, cả đời này. Bởi vì có nàng là đã đủ rồi.

Đúng vậy, chỉ cần cả đời này, cũng đã đủ!

Tiểu Thiên cười thản nhiên , nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm thụ nụ hôn Hoàng Phủ Tấn cho nàng tâm mang đến rung động cùng cảm xúc!

Hai tay leo lên bả vai Hoàng Phủ Tấn, nàng không lưu loát đáp trả lại nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn hôn, cười chảy ra nước mắt.

Yêu tới trình độ nào mới đáng giá thật rơi lệ, hoặc giả trình độ như vậy đã đủ rồi.

Đột nhiên, nàng cảm giác được thân thể của mình chợt nhẹ, mê hoặc mở mắt ra thì nàng mới nhìn đến mình bị Hoàng Phủ Tấn từ trên đất bế lên.

“Tấn, chàng. . . . . .”

“Thiên Thiên, lần này, không cho phép nàng đẩy ta ra.” Hoàng Phủ Tấn cúi người nhìn nàng, ôn nhu nói.

Mà lời của hắn khiến Tiểu Thiên nghĩ tới ngày đó ở Vũ Phượng Cung, bọn họ thiếu chút nữa liền kết hợp rồi, chỉ vì ——

Chỉ vì nàng kia không khỏi đau lòng ở trong lúc vô tình chiếm cứ toàn thân của nàng, để cho nàng đem hắn hung hăng đẩy ra, nghĩ đến một ít lần, hắn nhịn được khổ cực như vậy, trong lòng của nàng mang theo chút đau lòng.

Nàng hiểu, muốn một người đàn ông cứng rắn chịu đựng dục hỏa là một việc khó khăn, mà hắn đối với nàng không làm loạn, không có cưỡng bách nàng!

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… “Tấn. . . . . .”Cuối cùng nước mắt Tiểu Thiên vẫn không thể khống chế được mà chảy xuống.Cả đời này, ta chỉ dắt tay của nàng!Nếu không phải vì yêu quá sâu, ai lại có thể đưa ra lời hứa hẹn như vậy? Nếu không phải yêu đến sâu đậm, ai dám cam kết như vậy chứ?“Thật là ngốc, nàng không phải là đã hứa với ta về sau đều không khóc sao?” Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo ôn nhu cười yếu ớt, đưa tay lau đi nước mắt trong khóe mắt c*̉a nàng.“Không phải bởi do người ta là quá cảm động sao.” Tiểu Thiên đưa tay áo lên lau nước mắt của mình, chớp cặp mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn.“Được được, là quá cảm động!” Hoàng Phủ Tấn lần nữa đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực.Tiểu Thiên đem mặt chôn trong ngực Hoàng Phủ Tấn, hàm hồ nói nói: “Nói lời ngon tiếng ngọt như vậy! Chàng có phảiddax cùng rất nhiều cô gái vaayjddax rồi hay không?”“Không có, chỉ có mình nàng! Hiện tại chính là nàng, về sau cũng chỉ có mình nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể có cơ hội thay thế được nàng.” Hoàng Phủ Tấn cúi người, hôn lên đôi môi xinh kia, trong mắt tràn đầy thâm tình.Cả đời này, ta chỉ dắt tay của nàng, cả đời này. Bởi vì có nàng là đã đủ rồi.Đúng vậy, chỉ cần cả đời này, cũng đã đủ!Tiểu Thiên cười thản nhiên , nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm thụ nụ hôn Hoàng Phủ Tấn cho nàng tâm mang đến rung động cùng cảm xúc!Hai tay leo lên bả vai Hoàng Phủ Tấn, nàng không lưu loát đáp trả lại nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn hôn, cười chảy ra nước mắt.Yêu tới trình độ nào mới đáng giá thật rơi lệ, hoặc giả trình độ như vậy đã đủ rồi.Đột nhiên, nàng cảm giác được thân thể của mình chợt nhẹ, mê hoặc mở mắt ra thì nàng mới nhìn đến mình bị Hoàng Phủ Tấn từ trên đất bế lên.“Tấn, chàng. . . . . .”“Thiên Thiên, lần này, không cho phép nàng đẩy ta ra.” Hoàng Phủ Tấn cúi người nhìn nàng, ôn nhu nói.Mà lời của hắn khiến Tiểu Thiên nghĩ tới ngày đó ở Vũ Phượng Cung, bọn họ thiếu chút nữa liền kết hợp rồi, chỉ vì ——Chỉ vì nàng kia không khỏi đau lòng ở trong lúc vô tình chiếm cứ toàn thân của nàng, để cho nàng đem hắn hung hăng đẩy ra, nghĩ đến một ít lần, hắn nhịn được khổ cực như vậy, trong lòng của nàng mang theo chút đau lòng.Nàng hiểu, muốn một người đàn ông cứng rắn chịu đựng dục hỏa là một việc khó khăn, mà hắn đối với nàng không làm loạn, không có cưỡng bách nàng!

Chương 426