“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 430
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Mà động tác nàng như thế làm cho Hoàng Phủ Tấn dưới tác dụng của rượu đã sớm say đến không cách nào thanh tĩnh càng thêm dục hỏa đốt người."Nữ nhân, đã không thể chờ đợi muốn mời trẫm đến như vậy sao? Trẫm thành toàn ngươi!" Nói xong, nụ hôn của hắn đi theo rơi xuống, động tác trên tay thô bạo không có một tia thương tiếc, đưa tay hướng dưới người nàng tìm kiếm, đau đến mức nàng khóc ra thành tiếng."Hoàng thượng, van cầu ngài, ta không muốn a!" Nàng khóc, trong mắt mang theo khủng hoảng, đây là lần đầu tiên của nàng a! Tại sao nàng phải trao lần đầu tiên của mình cho hắn duới tình huống như thế này?"Không muốn?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng nét khinh bỉ cùng châm chọc, "Nữ nhân các ngươi không phải là thích nhất như vậy sao?"Vừa nói, hắn thô bạo xâm nhập vào thân thể Niếp Tiểu Thiên đau đến mức nàng lớn tiếng kêu lên.Sự đau đớn đã để cho nàng hiểu, từ đó nàng không còn là thân xử nữ.Đáy lòng của nàng nhiều phần tuyệt vọng, trái tim nàng đối với hắn thầm cho phép cuộc đời này không phải là hắn không thì sẽ không lấy chồng. Nhưng, nàng biết hắn là đế vương, nàng đối với hắn mà nói, chẳng qua là một hạt cát nhỏ trong biển đời mênh mông. Hắn không thấy được nàng, giữa bọn họ vĩnh viễn cũng không thể có điểm giao nhau.Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.Tâm cho hắn, thân cũng cho hắn, cuộc đời này nàng còn có cái gì có thể tiếc nuối sao?Đã như vậy, nàng sẽ để cho lần đầu tiên trở nên càng thêm hoàn mỹ. Cho dù, khi hắn thanh tĩnh, hắn cũng không nhớ ra được nàng nữa!Mang đôi mắt đẫm lệ, nàng nhìn về hướng Hoàng Phủ Tấn, nàng nhìn thấy thống khổ trong mắt hắn, tuyệt vọng thật sâu trong mắt hắn làm lòng của nàng đau nhói.Loại bỏ ngượng ngùng, nàng cố gắng nghênh hợp hắn, phối hợp tất cả động tác của hắn.Nàng vốn là cô gái ngoan, tối nay hãy để cho nàng phóng túng lần duy nhất đi. Trước mặt chính là người mình yêu, nàng sợ người đàn ông này vĩnh viễn cũng không nhớ nổi nàng.Một lần lại một lần điên cuồng kết hợp, để cho hai người cũng mệt mỏi đầu đầy mồ hôi. Hoàng Phủ Tấn ở trên người Niếp Tiểu Thiên một lần lại một lần phát tiết hết đáy lòng thống khổ, dần dần ngủ thiếp đi. Mà nằm ở bên cạnh hắn tay Niếp Tiểu Thiên nắm chặt chiếc váy bị xé nát kia, nước mắt không ngừng rơi.Nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn nằm ở bên người nàng, chân mày hắn thủy chung nhíu chặt. Cho dù là ngủ thiếp đi, chân mày hắn cũng không hề thư giãn ra.Khóe miệng của nàng lộ ra nhàn nhạt khổ sở, "Hoàng thượng, ngài phải bảo trọng!"Chống thân thể đau nhức, nàng từ bên người Hoàng Phủ Tấn ngồi dậy, đôi tay nhỏ bé run rẩy đem xiêm y mặc vào.h* th*n đau đớn để cho động tác của nàng không dám quá mạnh, nhẹ nhàng đi xuống giường. Trên giường kia máu đỏ chói mắt để cho nước mắt nàng không ngừng trào ra ngoài. Lần đầu tiên nàng lại cho đi là duới tình huống như thế này.
Mà động tác nàng như thế làm cho Hoàng Phủ Tấn dưới tác dụng của rượu đã sớm say đến không cách nào thanh tĩnh càng thêm dục hỏa đốt người.
"Nữ nhân, đã không thể chờ đợi muốn mời trẫm đến như vậy sao? Trẫm thành toàn ngươi!" Nói xong, nụ hôn của hắn đi theo rơi xuống, động tác trên tay thô bạo không có một tia thương tiếc, đưa tay hướng dưới người nàng tìm kiếm, đau đến mức nàng khóc ra thành tiếng.
"Hoàng thượng, van cầu ngài, ta không muốn a!" Nàng khóc, trong mắt mang theo khủng hoảng, đây là lần đầu tiên của nàng a! Tại sao nàng phải trao lần đầu tiên của mình cho hắn duới tình huống như thế này?
"Không muốn?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng nét khinh bỉ cùng châm chọc, "Nữ nhân các ngươi không phải là thích nhất như vậy sao?"
Vừa nói, hắn thô bạo xâm nhập vào thân thể Niếp Tiểu Thiên đau đến mức nàng lớn tiếng kêu lên.
Sự đau đớn đã để cho nàng hiểu, từ đó nàng không còn là thân xử nữ.
Đáy lòng của nàng nhiều phần tuyệt vọng, trái tim nàng đối với hắn thầm cho phép cuộc đời này không phải là hắn không thì sẽ không lấy chồng. Nhưng, nàng biết hắn là đế vương, nàng đối với hắn mà nói, chẳng qua là một hạt cát nhỏ trong biển đời mênh mông. Hắn không thấy được nàng, giữa bọn họ vĩnh viễn cũng không thể có điểm giao nhau.
Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.
Tâm cho hắn, thân cũng cho hắn, cuộc đời này nàng còn có cái gì có thể tiếc nuối sao?
Đã như vậy, nàng sẽ để cho lần đầu tiên trở nên càng thêm hoàn mỹ. Cho dù, khi hắn thanh tĩnh, hắn cũng không nhớ ra được nàng nữa!
Mang đôi mắt đẫm lệ, nàng nhìn về hướng Hoàng Phủ Tấn, nàng nhìn thấy thống khổ trong mắt hắn, tuyệt vọng thật sâu trong mắt hắn làm lòng của nàng đau nhói.
Loại bỏ ngượng ngùng, nàng cố gắng nghênh hợp hắn, phối hợp tất cả động tác của hắn.
Nàng vốn là cô gái ngoan, tối nay hãy để cho nàng phóng túng lần duy nhất đi. Trước mặt chính là người mình yêu, nàng sợ người đàn ông này vĩnh viễn cũng không nhớ nổi nàng.
Một lần lại một lần điên cuồng kết hợp, để cho hai người cũng mệt mỏi đầu đầy mồ hôi. Hoàng Phủ Tấn ở trên người Niếp Tiểu Thiên một lần lại một lần phát tiết hết đáy lòng thống khổ, dần dần ngủ thiếp đi. Mà nằm ở bên cạnh hắn tay Niếp Tiểu Thiên nắm chặt chiếc váy bị xé nát kia, nước mắt không ngừng rơi.
Nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn nằm ở bên người nàng, chân mày hắn thủy chung nhíu chặt. Cho dù là ngủ thiếp đi, chân mày hắn cũng không hề thư giãn ra.
Khóe miệng của nàng lộ ra nhàn nhạt khổ sở, "Hoàng thượng, ngài phải bảo trọng!"
Chống thân thể đau nhức, nàng từ bên người Hoàng Phủ Tấn ngồi dậy, đôi tay nhỏ bé run rẩy đem xiêm y mặc vào.
h* th*n đau đớn để cho động tác của nàng không dám quá mạnh, nhẹ nhàng đi xuống giường. Trên giường kia máu đỏ chói mắt để cho nước mắt nàng không ngừng trào ra ngoài. Lần đầu tiên nàng lại cho đi là duới tình huống như thế này.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Mà động tác nàng như thế làm cho Hoàng Phủ Tấn dưới tác dụng của rượu đã sớm say đến không cách nào thanh tĩnh càng thêm dục hỏa đốt người."Nữ nhân, đã không thể chờ đợi muốn mời trẫm đến như vậy sao? Trẫm thành toàn ngươi!" Nói xong, nụ hôn của hắn đi theo rơi xuống, động tác trên tay thô bạo không có một tia thương tiếc, đưa tay hướng dưới người nàng tìm kiếm, đau đến mức nàng khóc ra thành tiếng."Hoàng thượng, van cầu ngài, ta không muốn a!" Nàng khóc, trong mắt mang theo khủng hoảng, đây là lần đầu tiên của nàng a! Tại sao nàng phải trao lần đầu tiên của mình cho hắn duới tình huống như thế này?"Không muốn?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng nét khinh bỉ cùng châm chọc, "Nữ nhân các ngươi không phải là thích nhất như vậy sao?"Vừa nói, hắn thô bạo xâm nhập vào thân thể Niếp Tiểu Thiên đau đến mức nàng lớn tiếng kêu lên.Sự đau đớn đã để cho nàng hiểu, từ đó nàng không còn là thân xử nữ.Đáy lòng của nàng nhiều phần tuyệt vọng, trái tim nàng đối với hắn thầm cho phép cuộc đời này không phải là hắn không thì sẽ không lấy chồng. Nhưng, nàng biết hắn là đế vương, nàng đối với hắn mà nói, chẳng qua là một hạt cát nhỏ trong biển đời mênh mông. Hắn không thấy được nàng, giữa bọn họ vĩnh viễn cũng không thể có điểm giao nhau.Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.Tâm cho hắn, thân cũng cho hắn, cuộc đời này nàng còn có cái gì có thể tiếc nuối sao?Đã như vậy, nàng sẽ để cho lần đầu tiên trở nên càng thêm hoàn mỹ. Cho dù, khi hắn thanh tĩnh, hắn cũng không nhớ ra được nàng nữa!Mang đôi mắt đẫm lệ, nàng nhìn về hướng Hoàng Phủ Tấn, nàng nhìn thấy thống khổ trong mắt hắn, tuyệt vọng thật sâu trong mắt hắn làm lòng của nàng đau nhói.Loại bỏ ngượng ngùng, nàng cố gắng nghênh hợp hắn, phối hợp tất cả động tác của hắn.Nàng vốn là cô gái ngoan, tối nay hãy để cho nàng phóng túng lần duy nhất đi. Trước mặt chính là người mình yêu, nàng sợ người đàn ông này vĩnh viễn cũng không nhớ nổi nàng.Một lần lại một lần điên cuồng kết hợp, để cho hai người cũng mệt mỏi đầu đầy mồ hôi. Hoàng Phủ Tấn ở trên người Niếp Tiểu Thiên một lần lại một lần phát tiết hết đáy lòng thống khổ, dần dần ngủ thiếp đi. Mà nằm ở bên cạnh hắn tay Niếp Tiểu Thiên nắm chặt chiếc váy bị xé nát kia, nước mắt không ngừng rơi.Nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn nằm ở bên người nàng, chân mày hắn thủy chung nhíu chặt. Cho dù là ngủ thiếp đi, chân mày hắn cũng không hề thư giãn ra.Khóe miệng của nàng lộ ra nhàn nhạt khổ sở, "Hoàng thượng, ngài phải bảo trọng!"Chống thân thể đau nhức, nàng từ bên người Hoàng Phủ Tấn ngồi dậy, đôi tay nhỏ bé run rẩy đem xiêm y mặc vào.h* th*n đau đớn để cho động tác của nàng không dám quá mạnh, nhẹ nhàng đi xuống giường. Trên giường kia máu đỏ chói mắt để cho nước mắt nàng không ngừng trào ra ngoài. Lần đầu tiên nàng lại cho đi là duới tình huống như thế này.