“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 444
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Ánh sáng từ từ sáng lên, ánh mắt nàng vừa cay lại đau nhói, giống như là bị vài túi bột tiêu đổ vào trong mắt, đau đến ch** n**c mắt.Nàng hồi tưởng ngày đó ở Công Tước sơn bị người đổ vào mắt lúc kia cũng cay cũng đau nhói, đau đến mức làm mối bận tâm của nàng xuất hiện lúc này chậm rãi lóe lên.Nửa. . . . . . Nửa tháng trước?Tiểu Thiên rốt cục nghĩ tới, bột thuốc rơi vào mắt nàng chính là Minh Hoa chi độc, kỳ độc của Tịch Huyễn quốc .Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nở nụ cười khổ, nếu như ngày đó nàng không mang Tấn đến Công Tước sơn, hoặc nói nàng không nhất thời cao hứng đi dạo kỹ viện mà biết Như Mộng, như vậy tất cả đều sẽ không phát sinh, tất cả đều sẽ tốt đẹp như vậy.Chẳng lẽ tất cả lại là vận mệnh an bài sao?Tấn vì nàng, bị thương hôn mê gần nửa tháng, mà nàng cũng đang bất tri bất giác trúng độc dược trí mạng mà không biết."A ~~" Tiểu Thiên đột nhiên nở nụ cười, cười đến là khổ sở.Phía đông, từ trên đường chân trời, mặt trời vào lúc này có vẻ chói mắt dị thường.Từ nay về sau, nàng còn có thể có bao nhiêu ngày có thể cùng Tấn ngắm mặt trời lặn.Từ dưới đất bò dậy, nàng xoa xoa khóe mắt, nàng không thể để cho Tấn biết nàng ngày giờ không nhiều, hoặc giả, Tấn thật sự sẽ tìm được Ám Dạ hoặc là giải dược cũng nói không chừng.Hít sâu một hơi, từ khóe miệng nàng ẩn một nụ cười.Nửa tháng? Còn có thời gian nửa tháng, nàng muốn cùng Tấn hảo hảo sống chung một chỗ, làm hoàng hậu của hắn, vợ của hắn.Ngự thư phòng ——"Tịch Huyễn quốc bên kia nói thế nào?" Hoàng Phủ Tấn đưa mắt, nhìn về phía đại sứ trước mặt hắn phái đến Tịch Huyễn quốc, Hộ bộ Thượng thư Tạ Hằng."Hồi hoàng thượng, Nhị hoàng tử đó nói. . . . . . Hắn nói. . . . . .""Đừng có dông dài rồi, nói nhanh một chút!" Hoàng Phủ Tấn không nhịn được rống lên, mặc dù Thiên Thiên mấy ngày nay thoạt nhìn tựa hồ cùng bình có gì khác biệt, nhưng hắn cũng biết, nếu không giải hết độc trong cơ thể nàng, nàng nhất định sẽ chết ."Hắn nói hắn không cần lãnh thổ, cũng không cần vàng bạc châu báu, dù là giang sơn ngài, hắn cũng không có hứng thú!"Tạ Hằng trả lời như vậy làm tâm Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn chìm đến đáy cốc.Hắn cái gì cũng không muốn? Giang sơn cũng không cần?"Vậy hắn rốt cuộc muốn cái gì?""Hắn. . . . . . Hắn nói muốn Hoàng hậu nương nương!"
Ánh sáng từ từ sáng lên, ánh mắt nàng vừa cay lại đau nhói, giống như là bị vài túi bột tiêu đổ vào trong mắt, đau đến ch** n**c mắt.
Nàng hồi tưởng ngày đó ở Công Tước sơn bị người đổ vào mắt lúc kia cũng cay cũng đau nhói, đau đến mức làm mối bận tâm của nàng xuất hiện lúc này chậm rãi lóe lên.
Nửa. . . . . . Nửa tháng trước?
Tiểu Thiên rốt cục nghĩ tới, bột thuốc rơi vào mắt nàng chính là Minh Hoa chi độc, kỳ độc của Tịch Huyễn quốc .
Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nở nụ cười khổ, nếu như ngày đó nàng không mang Tấn đến Công Tước sơn, hoặc nói nàng không nhất thời cao hứng đi dạo kỹ viện mà biết Như Mộng, như vậy tất cả đều sẽ không phát sinh, tất cả đều sẽ tốt đẹp như vậy.
Chẳng lẽ tất cả lại là vận mệnh an bài sao?
Tấn vì nàng, bị thương hôn mê gần nửa tháng, mà nàng cũng đang bất tri bất giác trúng độc dược trí mạng mà không biết.
"A ~~" Tiểu Thiên đột nhiên nở nụ cười, cười đến là khổ sở.
Phía đông, từ trên đường chân trời, mặt trời vào lúc này có vẻ chói mắt dị thường.
Từ nay về sau, nàng còn có thể có bao nhiêu ngày có thể cùng Tấn ngắm mặt trời lặn.
Từ dưới đất bò dậy, nàng xoa xoa khóe mắt, nàng không thể để cho Tấn biết nàng ngày giờ không nhiều, hoặc giả, Tấn thật sự sẽ tìm được Ám Dạ hoặc là giải dược cũng nói không chừng.
Hít sâu một hơi, từ khóe miệng nàng ẩn một nụ cười.
Nửa tháng? Còn có thời gian nửa tháng, nàng muốn cùng Tấn hảo hảo sống chung một chỗ, làm hoàng hậu của hắn, vợ của hắn.
Ngự thư phòng ——
"Tịch Huyễn quốc bên kia nói thế nào?" Hoàng Phủ Tấn đưa mắt, nhìn về phía đại sứ trước mặt hắn phái đến Tịch Huyễn quốc, Hộ bộ Thượng thư Tạ Hằng.
"Hồi hoàng thượng, Nhị hoàng tử đó nói. . . . . . Hắn nói. . . . . ."
"Đừng có dông dài rồi, nói nhanh một chút!" Hoàng Phủ Tấn không nhịn được rống lên, mặc dù Thiên Thiên mấy ngày nay thoạt nhìn tựa hồ cùng bình có gì khác biệt, nhưng hắn cũng biết, nếu không giải hết độc trong cơ thể nàng, nàng nhất định sẽ chết .
"Hắn nói hắn không cần lãnh thổ, cũng không cần vàng bạc châu báu, dù là giang sơn ngài, hắn cũng không có hứng thú!"
Tạ Hằng trả lời như vậy làm tâm Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn chìm đến đáy cốc.
Hắn cái gì cũng không muốn? Giang sơn cũng không cần?
"Vậy hắn rốt cuộc muốn cái gì?"
"Hắn. . . . . . Hắn nói muốn Hoàng hậu nương nương!"
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Ánh sáng từ từ sáng lên, ánh mắt nàng vừa cay lại đau nhói, giống như là bị vài túi bột tiêu đổ vào trong mắt, đau đến ch** n**c mắt.Nàng hồi tưởng ngày đó ở Công Tước sơn bị người đổ vào mắt lúc kia cũng cay cũng đau nhói, đau đến mức làm mối bận tâm của nàng xuất hiện lúc này chậm rãi lóe lên.Nửa. . . . . . Nửa tháng trước?Tiểu Thiên rốt cục nghĩ tới, bột thuốc rơi vào mắt nàng chính là Minh Hoa chi độc, kỳ độc của Tịch Huyễn quốc .Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nở nụ cười khổ, nếu như ngày đó nàng không mang Tấn đến Công Tước sơn, hoặc nói nàng không nhất thời cao hứng đi dạo kỹ viện mà biết Như Mộng, như vậy tất cả đều sẽ không phát sinh, tất cả đều sẽ tốt đẹp như vậy.Chẳng lẽ tất cả lại là vận mệnh an bài sao?Tấn vì nàng, bị thương hôn mê gần nửa tháng, mà nàng cũng đang bất tri bất giác trúng độc dược trí mạng mà không biết."A ~~" Tiểu Thiên đột nhiên nở nụ cười, cười đến là khổ sở.Phía đông, từ trên đường chân trời, mặt trời vào lúc này có vẻ chói mắt dị thường.Từ nay về sau, nàng còn có thể có bao nhiêu ngày có thể cùng Tấn ngắm mặt trời lặn.Từ dưới đất bò dậy, nàng xoa xoa khóe mắt, nàng không thể để cho Tấn biết nàng ngày giờ không nhiều, hoặc giả, Tấn thật sự sẽ tìm được Ám Dạ hoặc là giải dược cũng nói không chừng.Hít sâu một hơi, từ khóe miệng nàng ẩn một nụ cười.Nửa tháng? Còn có thời gian nửa tháng, nàng muốn cùng Tấn hảo hảo sống chung một chỗ, làm hoàng hậu của hắn, vợ của hắn.Ngự thư phòng ——"Tịch Huyễn quốc bên kia nói thế nào?" Hoàng Phủ Tấn đưa mắt, nhìn về phía đại sứ trước mặt hắn phái đến Tịch Huyễn quốc, Hộ bộ Thượng thư Tạ Hằng."Hồi hoàng thượng, Nhị hoàng tử đó nói. . . . . . Hắn nói. . . . . .""Đừng có dông dài rồi, nói nhanh một chút!" Hoàng Phủ Tấn không nhịn được rống lên, mặc dù Thiên Thiên mấy ngày nay thoạt nhìn tựa hồ cùng bình có gì khác biệt, nhưng hắn cũng biết, nếu không giải hết độc trong cơ thể nàng, nàng nhất định sẽ chết ."Hắn nói hắn không cần lãnh thổ, cũng không cần vàng bạc châu báu, dù là giang sơn ngài, hắn cũng không có hứng thú!"Tạ Hằng trả lời như vậy làm tâm Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn chìm đến đáy cốc.Hắn cái gì cũng không muốn? Giang sơn cũng không cần?"Vậy hắn rốt cuộc muốn cái gì?""Hắn. . . . . . Hắn nói muốn Hoàng hậu nương nương!"