“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 455
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Hắn yêu nàng, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ mà vẫn cố tỏ ra vui vẻ.Sau nửa tháng này đây, hắn làm sao đối mặt với việc Thiên Thiên thật sự muốn rời khỏi hắn?Vì viên giải dược kia, hắn có thể ích kỷ, hắn có thể không để ý đến dân chúng trong thiên hạ, chắng tay đem giang sơn hoán đổi cho Sài Qúy, nhưng hắn lại không muốn. Vì muốn tìm Ám Dạ, hắn xuất động binh mã khắp thiên hạ, nhưng không có chút tăm hơi. Mỗi lần hắn đều bồi hồi trong tuyệt vọng, nhưng là Thiên Thiên…..Hắn có thể nào nhẫn tâm để cho nàng cứ như vậy ngồi ở chỗ đó chờ chết.Nhìn Hoàng Phủ Tấn trong mắt đau đớn, Đoại Ngự không biết nói gì để an ủi hắnĐang lúc này, Phúc Qúy bộ dạng khẩn trương từ bên ngoài chạy vào, không còn để ý tới lễ nghi, nhảy vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nói: “Hoàng Thượng, Như Mộng nói muốn gặp ngài, nàng ta có Minh Hoa giải dược!”Những lời này làm cho Hoàng Phủ Tấn có tia hi vọng, trong mắt của hắn khó ức chế lóe ra tia hưng phấn!"Mau đưa nàng mang tới!"“Dạ. nô tài đi ngay!” Phúc Qúy xoay người, lẫn nữa bằng tốc độ nhanh nhất hướng tới nhà tù chạy đi.Xem ra, lần này, Hoàng hậu nương nương được cứu rồi.Chẳng qua chỉ có Đoạn Ngự hiểu Như Mộng muốn gặp Hoàng Phủ Tấn là bởi yêu cầu của nàng.Tấn, ngươi không biết, thứ Mạn Yên nàng muốn là mạng của ngươi a!Đoạn Ngự nhìn Hoàng Phủ Tấn, trong lòng mang theo chút bất đắc dĩ.Rất nhanh, Phúc Qúy liền dẫn Như Mộng tới, Như Mộng thấy Đoạn Ngự ở nơi đó, cước bộ theo bản năng mà dừng lại một chút, nhưng cũng không kéo dài bao lâu, nàng lần nữa nhấc chân lên đi vào.Hoàng Phủ Tấn thấy Như Mộng xuất hiện, cũng không nói dư thừa, trực tiếp lôi nàng tới, hiện tại ngoại trừ viên giải dược kia, hắn cái gì đều không quan tâm."Đem giải dược cho trẫm, trẫm có thể thả mọi người!"Những lời này của Hoàng Phủ Tấn đúng như dự liệu của Như Mộng, theo bản năng nàng nhìn Đoạn Ngự một cái, đem tầm mắt chuyện sang Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng lạnh lùng lắc đầu nói: “Đừng nóng vội, yêu cầu của ta còn chưa có nói ra”Đã sớm biết Như Mộng sẽ không đáp ứng dễ dàng như vậy, Hoàng Phủ Tấn cũng không nói thêm gì, chẳng qua là nhìn Như Mộng, mở miệng nói: "Được rồi, ngươi muốn cái gì?"
Hắn yêu nàng, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ mà vẫn cố tỏ ra vui vẻ.
Sau nửa tháng này đây, hắn làm sao đối mặt với việc Thiên Thiên thật sự muốn rời khỏi hắn?
Vì viên giải dược kia, hắn có thể ích kỷ, hắn có thể không để ý đến dân chúng trong thiên hạ, chắng tay đem giang sơn hoán đổi cho Sài Qúy, nhưng hắn lại không muốn. Vì muốn tìm Ám Dạ, hắn xuất động binh mã khắp thiên hạ, nhưng không có chút tăm hơi. Mỗi lần hắn đều bồi hồi trong tuyệt vọng, nhưng là Thiên Thiên…..
Hắn có thể nào nhẫn tâm để cho nàng cứ như vậy ngồi ở chỗ đó chờ chết.
Nhìn Hoàng Phủ Tấn trong mắt đau đớn, Đoại Ngự không biết nói gì để an ủi hắn
Đang lúc này, Phúc Qúy bộ dạng khẩn trương từ bên ngoài chạy vào, không còn để ý tới lễ nghi, nhảy vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nói: “Hoàng Thượng, Như Mộng nói muốn gặp ngài, nàng ta có Minh Hoa giải dược!”
Những lời này làm cho Hoàng Phủ Tấn có tia hi vọng, trong mắt của hắn khó ức chế lóe ra tia hưng phấn!
"Mau đưa nàng mang tới!"
“Dạ. nô tài đi ngay!” Phúc Qúy xoay người, lẫn nữa bằng tốc độ nhanh nhất hướng tới nhà tù chạy đi.
Xem ra, lần này, Hoàng hậu nương nương được cứu rồi.
Chẳng qua chỉ có Đoạn Ngự hiểu Như Mộng muốn gặp Hoàng Phủ Tấn là bởi yêu cầu của nàng.
Tấn, ngươi không biết, thứ Mạn Yên nàng muốn là mạng của ngươi a!
Đoạn Ngự nhìn Hoàng Phủ Tấn, trong lòng mang theo chút bất đắc dĩ.
Rất nhanh, Phúc Qúy liền dẫn Như Mộng tới, Như Mộng thấy Đoạn Ngự ở nơi đó, cước bộ theo bản năng mà dừng lại một chút, nhưng cũng không kéo dài bao lâu, nàng lần nữa nhấc chân lên đi vào.
Hoàng Phủ Tấn thấy Như Mộng xuất hiện, cũng không nói dư thừa, trực tiếp lôi nàng tới, hiện tại ngoại trừ viên giải dược kia, hắn cái gì đều không quan tâm.
"Đem giải dược cho trẫm, trẫm có thể thả mọi người!"
Những lời này của Hoàng Phủ Tấn đúng như dự liệu của Như Mộng, theo bản năng nàng nhìn Đoạn Ngự một cái, đem tầm mắt chuyện sang Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng lạnh lùng lắc đầu nói: “Đừng nóng vội, yêu cầu của ta còn chưa có nói ra”
Đã sớm biết Như Mộng sẽ không đáp ứng dễ dàng như vậy, Hoàng Phủ Tấn cũng không nói thêm gì, chẳng qua là nhìn Như Mộng, mở miệng nói: "Được rồi, ngươi muốn cái gì?"
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Hắn yêu nàng, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ mà vẫn cố tỏ ra vui vẻ.Sau nửa tháng này đây, hắn làm sao đối mặt với việc Thiên Thiên thật sự muốn rời khỏi hắn?Vì viên giải dược kia, hắn có thể ích kỷ, hắn có thể không để ý đến dân chúng trong thiên hạ, chắng tay đem giang sơn hoán đổi cho Sài Qúy, nhưng hắn lại không muốn. Vì muốn tìm Ám Dạ, hắn xuất động binh mã khắp thiên hạ, nhưng không có chút tăm hơi. Mỗi lần hắn đều bồi hồi trong tuyệt vọng, nhưng là Thiên Thiên…..Hắn có thể nào nhẫn tâm để cho nàng cứ như vậy ngồi ở chỗ đó chờ chết.Nhìn Hoàng Phủ Tấn trong mắt đau đớn, Đoại Ngự không biết nói gì để an ủi hắnĐang lúc này, Phúc Qúy bộ dạng khẩn trương từ bên ngoài chạy vào, không còn để ý tới lễ nghi, nhảy vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nói: “Hoàng Thượng, Như Mộng nói muốn gặp ngài, nàng ta có Minh Hoa giải dược!”Những lời này làm cho Hoàng Phủ Tấn có tia hi vọng, trong mắt của hắn khó ức chế lóe ra tia hưng phấn!"Mau đưa nàng mang tới!"“Dạ. nô tài đi ngay!” Phúc Qúy xoay người, lẫn nữa bằng tốc độ nhanh nhất hướng tới nhà tù chạy đi.Xem ra, lần này, Hoàng hậu nương nương được cứu rồi.Chẳng qua chỉ có Đoạn Ngự hiểu Như Mộng muốn gặp Hoàng Phủ Tấn là bởi yêu cầu của nàng.Tấn, ngươi không biết, thứ Mạn Yên nàng muốn là mạng của ngươi a!Đoạn Ngự nhìn Hoàng Phủ Tấn, trong lòng mang theo chút bất đắc dĩ.Rất nhanh, Phúc Qúy liền dẫn Như Mộng tới, Như Mộng thấy Đoạn Ngự ở nơi đó, cước bộ theo bản năng mà dừng lại một chút, nhưng cũng không kéo dài bao lâu, nàng lần nữa nhấc chân lên đi vào.Hoàng Phủ Tấn thấy Như Mộng xuất hiện, cũng không nói dư thừa, trực tiếp lôi nàng tới, hiện tại ngoại trừ viên giải dược kia, hắn cái gì đều không quan tâm."Đem giải dược cho trẫm, trẫm có thể thả mọi người!"Những lời này của Hoàng Phủ Tấn đúng như dự liệu của Như Mộng, theo bản năng nàng nhìn Đoạn Ngự một cái, đem tầm mắt chuyện sang Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng lạnh lùng lắc đầu nói: “Đừng nóng vội, yêu cầu của ta còn chưa có nói ra”Đã sớm biết Như Mộng sẽ không đáp ứng dễ dàng như vậy, Hoàng Phủ Tấn cũng không nói thêm gì, chẳng qua là nhìn Như Mộng, mở miệng nói: "Được rồi, ngươi muốn cái gì?"