“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 459
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Hít sâu một hơi, nàng xoa xoa khóe mắt, từ khóe miệng nâng lên một nụ cười thoải mái, cho dù là nửa tháng, nàng cũng muốn sống cho trọn vẹn cuộc đời này.Nàng muốn cho trong lòng của Tấn, vĩnh viễn giữ lại thời khắc vui vẻ nhất của nàng.Mới vừa nhảy vào ngự thư phòng, một màn kinh tâm động phách xảy ra, tất cả việc phát sinh trước mắt làm cho Tiểu Thiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người.Chỉ thấy Đoạn Ngự tiện tay rút thanh kiếm treo trên vách tường ra, đâm thẳng vào ngực Như Mộng, một dòng máu đỏ tươi trong nháy mắt tuôn ra, tung tóe lên toàn thân của Đoạn Ngự. Trên thanh kiếm kia, nhỏ giọt những giọt máu tươi của Như Mộng không ngừng trào ra .Chưa từng nghĩ tới Đoạn Ngự có thể không chút nào suy tính đem kiếm đâm vào ngực của nàng như vậy, hoặc giả, hắn vĩnh viễn cũng không biết, một kiếm này hắn đâm vào trên người nàng, đồng thời cũng đã đâm vào tận đáy lòng của nàng thật sâu.Nàng cúi đầu, nhìn vào ngực mình lần nữa. Đưa mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, đau đớn cùng tuyệt vọng trong mắt, nhìn nước mắt không ngừng tuôn ra từ mắt của Đoạn Ngự, ngay cả, nàng cũng không thể hiểu được những giọt nước mắt ấy tượng trưng cho cái gì."Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . . . . Từng có ta." Tay nắm thanh kiếm trước ngực, nước mắt của nàng đã tuôn ra khỏi hốc mắt, trong mắt mang theo rõ ràng tuyệt vọng, nàng nhìn Đoạn Ngự, quyết tuyệt rút thanh kiếm kia ra! Máu càng thêm tuôn trào ra khỏi ngực của nàng!Nàng đợi không được Đoạn Ngự mở miệng, thân thể đã mềm nhũn, té xuống."Mạn Yên!" Bỏ lại mọi thứ, Đoạn Ngự tiến lên, ôm choàng lấy thân thể Như Mộng, mỗi một giọt lệ hắn rơi xuống trên mặt Như Mộng , nóng bỏng nóng bỏng , hắn đem Như Mộng ôm vào lòng rất chặc, "Thật xin lỗi, Mạn Yên, thật xin lỗi! ! !"Tiểu Thiên nhìn tình cảnh như thế, hoàn toàn trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng!Lúc này Hoàng Phủ Tấn, bởi vì Như Mộng ngã xuống, trong mắt xuất hiện tuyệt vọng hoàn toàn, hắn giống như phát điên, níu lấy áo của Đoạn Ngự , kéo hắn đứng dậy “Tại sao ngươi lại muốn giết nàng! Tại sao muốn giết nàng! Nàng là hy vọng duy nhất của Thiên Thiên, tại sao! Tại sao ngươi muốn giết nàng! Tại sao!! ! Tại sao! ! ! Ngươi tên khốn kiếp này!" Hoàng Phủ Tấn tựa như phát điên, một quyền lại một quyền đánh vào bụng Đoạn Ngự , mà lúc này Đoạn Ngự, hoàn toàn không chống đỡ, chẳng qua khóe môi nhếch lên khổ sở cùng đau đớn khó nén.
Hít sâu một hơi, nàng xoa xoa khóe mắt, từ khóe miệng nâng lên một nụ cười thoải mái, cho dù là nửa tháng, nàng cũng muốn sống cho trọn vẹn cuộc đời này.
Nàng muốn cho trong lòng của Tấn, vĩnh viễn giữ lại thời khắc vui vẻ nhất của nàng.
Mới vừa nhảy vào ngự thư phòng, một màn kinh tâm động phách xảy ra, tất cả việc phát sinh trước mắt làm cho Tiểu Thiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Đoạn Ngự tiện tay rút thanh kiếm treo trên vách tường ra, đâm thẳng vào ngực Như Mộng, một dòng máu đỏ tươi trong nháy mắt tuôn ra, tung tóe lên toàn thân của Đoạn Ngự. Trên thanh kiếm kia, nhỏ giọt những giọt máu tươi của Như Mộng không ngừng trào ra .
Chưa từng nghĩ tới Đoạn Ngự có thể không chút nào suy tính đem kiếm đâm vào ngực của nàng như vậy, hoặc giả, hắn vĩnh viễn cũng không biết, một kiếm này hắn đâm vào trên người nàng, đồng thời cũng đã đâm vào tận đáy lòng của nàng thật sâu.
Nàng cúi đầu, nhìn vào ngực mình lần nữa. Đưa mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, đau đớn cùng tuyệt vọng trong mắt, nhìn nước mắt không ngừng tuôn ra từ mắt của Đoạn Ngự, ngay cả, nàng cũng không thể hiểu được những giọt nước mắt ấy tượng trưng cho cái gì.
"Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . . . . Từng có ta." Tay nắm thanh kiếm trước ngực, nước mắt của nàng đã tuôn ra khỏi hốc mắt, trong mắt mang theo rõ ràng tuyệt vọng, nàng nhìn Đoạn Ngự, quyết tuyệt rút thanh kiếm kia ra! Máu càng thêm tuôn trào ra khỏi ngực của nàng!
Nàng đợi không được Đoạn Ngự mở miệng, thân thể đã mềm nhũn, té xuống.
"Mạn Yên!" Bỏ lại mọi thứ, Đoạn Ngự tiến lên, ôm choàng lấy thân thể Như Mộng, mỗi một giọt lệ hắn rơi xuống trên mặt Như Mộng , nóng bỏng nóng bỏng , hắn đem Như Mộng ôm vào lòng rất chặc, "Thật xin lỗi, Mạn Yên, thật xin lỗi! ! !"
Tiểu Thiên nhìn tình cảnh như thế, hoàn toàn trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng!
Lúc này Hoàng Phủ Tấn, bởi vì Như Mộng ngã xuống, trong mắt xuất hiện tuyệt vọng hoàn toàn, hắn giống như phát điên, níu lấy áo của Đoạn Ngự , kéo hắn đứng dậy “Tại sao ngươi lại muốn giết nàng! Tại sao muốn giết nàng! Nàng là hy vọng duy nhất của Thiên Thiên, tại sao! Tại sao ngươi muốn giết nàng! Tại sao!! ! Tại sao! ! ! Ngươi tên khốn kiếp này!" Hoàng Phủ Tấn tựa như phát điên, một quyền lại một quyền đánh vào bụng Đoạn Ngự , mà lúc này Đoạn Ngự, hoàn toàn không chống đỡ, chẳng qua khóe môi nhếch lên khổ sở cùng đau đớn khó nén.
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Hít sâu một hơi, nàng xoa xoa khóe mắt, từ khóe miệng nâng lên một nụ cười thoải mái, cho dù là nửa tháng, nàng cũng muốn sống cho trọn vẹn cuộc đời này.Nàng muốn cho trong lòng của Tấn, vĩnh viễn giữ lại thời khắc vui vẻ nhất của nàng.Mới vừa nhảy vào ngự thư phòng, một màn kinh tâm động phách xảy ra, tất cả việc phát sinh trước mắt làm cho Tiểu Thiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người.Chỉ thấy Đoạn Ngự tiện tay rút thanh kiếm treo trên vách tường ra, đâm thẳng vào ngực Như Mộng, một dòng máu đỏ tươi trong nháy mắt tuôn ra, tung tóe lên toàn thân của Đoạn Ngự. Trên thanh kiếm kia, nhỏ giọt những giọt máu tươi của Như Mộng không ngừng trào ra .Chưa từng nghĩ tới Đoạn Ngự có thể không chút nào suy tính đem kiếm đâm vào ngực của nàng như vậy, hoặc giả, hắn vĩnh viễn cũng không biết, một kiếm này hắn đâm vào trên người nàng, đồng thời cũng đã đâm vào tận đáy lòng của nàng thật sâu.Nàng cúi đầu, nhìn vào ngực mình lần nữa. Đưa mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, đau đớn cùng tuyệt vọng trong mắt, nhìn nước mắt không ngừng tuôn ra từ mắt của Đoạn Ngự, ngay cả, nàng cũng không thể hiểu được những giọt nước mắt ấy tượng trưng cho cái gì."Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . . . . Từng có ta." Tay nắm thanh kiếm trước ngực, nước mắt của nàng đã tuôn ra khỏi hốc mắt, trong mắt mang theo rõ ràng tuyệt vọng, nàng nhìn Đoạn Ngự, quyết tuyệt rút thanh kiếm kia ra! Máu càng thêm tuôn trào ra khỏi ngực của nàng!Nàng đợi không được Đoạn Ngự mở miệng, thân thể đã mềm nhũn, té xuống."Mạn Yên!" Bỏ lại mọi thứ, Đoạn Ngự tiến lên, ôm choàng lấy thân thể Như Mộng, mỗi một giọt lệ hắn rơi xuống trên mặt Như Mộng , nóng bỏng nóng bỏng , hắn đem Như Mộng ôm vào lòng rất chặc, "Thật xin lỗi, Mạn Yên, thật xin lỗi! ! !"Tiểu Thiên nhìn tình cảnh như thế, hoàn toàn trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng!Lúc này Hoàng Phủ Tấn, bởi vì Như Mộng ngã xuống, trong mắt xuất hiện tuyệt vọng hoàn toàn, hắn giống như phát điên, níu lấy áo của Đoạn Ngự , kéo hắn đứng dậy “Tại sao ngươi lại muốn giết nàng! Tại sao muốn giết nàng! Nàng là hy vọng duy nhất của Thiên Thiên, tại sao! Tại sao ngươi muốn giết nàng! Tại sao!! ! Tại sao! ! ! Ngươi tên khốn kiếp này!" Hoàng Phủ Tấn tựa như phát điên, một quyền lại một quyền đánh vào bụng Đoạn Ngự , mà lúc này Đoạn Ngự, hoàn toàn không chống đỡ, chẳng qua khóe môi nhếch lên khổ sở cùng đau đớn khó nén.