“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 520
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Rốt cuộc nàng có vị trí gì trong lòng hắn, nàng nghĩ mãi mà không nghĩ ra. Tại sao lần này hắn lại đến tìm nàng? Chẳng lẽ là muốn nàng tin tưởng hắn rằng nàng là người phụ nữ duy nhất hắn yêu, hắn đến tìm nàng là vì không muốn từ bỏ nàng sao?Vậy ở trong cung điện ngày đó, hắn nói những lời kia là có ý gì đây? Nếu như ngày đó nàng không ra ngoài, không nghe được những lời nói kia, nàng sẽ không xuất cung, không gặp được Ám Dạ, không phải là đến chết nàng vẫn còn tin rằng hắn thật yêu nàng, cả đời này hắn chỉ cầm tay của một mình nàng sao?Không sai, hắn nói rất đúng, hắn là hoàng đế, có biết bao là cung tần mĩ nữ. Nàng chưa bao giờ hoài nghi điều này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi hắn giờ đây còn đang ở một xã hội trọng nam khinh nữ.Nhưng…. Nếu như vậy, tại sao chỉ vì nàng mang thai mà hắn lại có bộ dạng này? Chỉ cần hắn đồng ý là sẽ có biết bao nữ nhân đồng ý vì hắn mà không tiếc mạng, hắn lại muốn làm phụ hoàng, chỉ e là không hề đơn giản, tại sao hắn phải phá bỏ hình tượng mà rơi nước mắt?Chẳng lẽ lại là vì nàng mang thai mà hắn cao hứng đến vậy sao? Trong lòng Tiểu Thiên nảy ra một suy nghĩ!Ngọt ngào, nhưng cũng rất đau!"Này. . . . . . Đứa bé này không. . . . . . Không phải là của ngươi." Một lúc lâu sau, nàng khó khăn phun ra mấy chữ này, có cảm giác rằng Hoàng Phủ Tấn bỗng cứng đơ người.Nàng cười, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt khổ sở cùng châm chọc." Nàng. . . . . . Nàng nói cái gì?" Hoàng Phủ Tấn không dám tin buông nàng ra, mặt hơi tái nhợt đi."Ta nói, đứa nhỏ này không phải là của ngươi!" Lần này, Tiểu Thiên trả lời bình tĩnh, nàng hướng Hoàng Phủ Tấn mở to hai mắt, bình thản nói."Thiên Thiên, nàng cho rằng trẫm sẽ tin?"Vốn tưởng rằng Hoàng Phủ Tấn nhất định sẽ giận dữ tát nàng một cái, sau đó sẽ tức miệng mắng nàng là loại đàn bà hư đốn, cũng không có nghĩ rằng hắn sẽ tỉnh táo theo sát nàng nói ra một câu nói như vậy.Để cho nàng trong lúc nhất thời không cách nào cãi lại."Ngươi tin không tin không quan trọng, quan trọng là, ta đã nói!" Lấy can đảm, hướng tới Hoàng Phủ Tấn, bụng dưới đau nhức cũng không giảm bớt, ngược lại khiến nàng càng thêm khó chịu .
Rốt cuộc nàng có vị trí gì trong lòng hắn, nàng nghĩ mãi mà không nghĩ ra. Tại sao lần này hắn lại đến tìm nàng? Chẳng lẽ là muốn nàng tin tưởng hắn rằng nàng là người phụ nữ duy nhất hắn yêu, hắn đến tìm nàng là vì không muốn từ bỏ nàng sao?
Vậy ở trong cung điện ngày đó, hắn nói những lời kia là có ý gì đây? Nếu như ngày đó nàng không ra ngoài, không nghe được những lời nói kia, nàng sẽ không xuất cung, không gặp được Ám Dạ, không phải là đến chết nàng vẫn còn tin rằng hắn thật yêu nàng, cả đời này hắn chỉ cầm tay của một mình nàng sao?
Không sai, hắn nói rất đúng, hắn là hoàng đế, có biết bao là cung tần mĩ nữ. Nàng chưa bao giờ hoài nghi điều này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi hắn giờ đây còn đang ở một xã hội trọng nam khinh nữ.
Nhưng…. Nếu như vậy, tại sao chỉ vì nàng mang thai mà hắn lại có bộ dạng này? Chỉ cần hắn đồng ý là sẽ có biết bao nữ nhân đồng ý vì hắn mà không tiếc mạng, hắn lại muốn làm phụ hoàng, chỉ e là không hề đơn giản, tại sao hắn phải phá bỏ hình tượng mà rơi nước mắt?
Chẳng lẽ lại là vì nàng mang thai mà hắn cao hứng đến vậy sao? Trong lòng Tiểu Thiên nảy ra một suy nghĩ!
Ngọt ngào, nhưng cũng rất đau!
"Này. . . . . . Đứa bé này không. . . . . . Không phải là của ngươi." Một lúc lâu sau, nàng khó khăn phun ra mấy chữ này, có cảm giác rằng Hoàng Phủ Tấn bỗng cứng đơ người.
Nàng cười, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt khổ sở cùng châm chọc.
" Nàng. . . . . . Nàng nói cái gì?" Hoàng Phủ Tấn không dám tin buông nàng ra, mặt hơi tái nhợt đi.
"Ta nói, đứa nhỏ này không phải là của ngươi!" Lần này, Tiểu Thiên trả lời bình tĩnh, nàng hướng Hoàng Phủ Tấn mở to hai mắt, bình thản nói.
"Thiên Thiên, nàng cho rằng trẫm sẽ tin?"
Vốn tưởng rằng Hoàng Phủ Tấn nhất định sẽ giận dữ tát nàng một cái, sau đó sẽ tức miệng mắng nàng là loại đàn bà hư đốn, cũng không có nghĩ rằng hắn sẽ tỉnh táo theo sát nàng nói ra một câu nói như vậy.
Để cho nàng trong lúc nhất thời không cách nào cãi lại.
"Ngươi tin không tin không quan trọng, quan trọng là, ta đã nói!" Lấy can đảm, hướng tới Hoàng Phủ Tấn, bụng dưới đau nhức cũng không giảm bớt, ngược lại khiến nàng càng thêm khó chịu .
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Rốt cuộc nàng có vị trí gì trong lòng hắn, nàng nghĩ mãi mà không nghĩ ra. Tại sao lần này hắn lại đến tìm nàng? Chẳng lẽ là muốn nàng tin tưởng hắn rằng nàng là người phụ nữ duy nhất hắn yêu, hắn đến tìm nàng là vì không muốn từ bỏ nàng sao?Vậy ở trong cung điện ngày đó, hắn nói những lời kia là có ý gì đây? Nếu như ngày đó nàng không ra ngoài, không nghe được những lời nói kia, nàng sẽ không xuất cung, không gặp được Ám Dạ, không phải là đến chết nàng vẫn còn tin rằng hắn thật yêu nàng, cả đời này hắn chỉ cầm tay của một mình nàng sao?Không sai, hắn nói rất đúng, hắn là hoàng đế, có biết bao là cung tần mĩ nữ. Nàng chưa bao giờ hoài nghi điều này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi hắn giờ đây còn đang ở một xã hội trọng nam khinh nữ.Nhưng…. Nếu như vậy, tại sao chỉ vì nàng mang thai mà hắn lại có bộ dạng này? Chỉ cần hắn đồng ý là sẽ có biết bao nữ nhân đồng ý vì hắn mà không tiếc mạng, hắn lại muốn làm phụ hoàng, chỉ e là không hề đơn giản, tại sao hắn phải phá bỏ hình tượng mà rơi nước mắt?Chẳng lẽ lại là vì nàng mang thai mà hắn cao hứng đến vậy sao? Trong lòng Tiểu Thiên nảy ra một suy nghĩ!Ngọt ngào, nhưng cũng rất đau!"Này. . . . . . Đứa bé này không. . . . . . Không phải là của ngươi." Một lúc lâu sau, nàng khó khăn phun ra mấy chữ này, có cảm giác rằng Hoàng Phủ Tấn bỗng cứng đơ người.Nàng cười, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt khổ sở cùng châm chọc." Nàng. . . . . . Nàng nói cái gì?" Hoàng Phủ Tấn không dám tin buông nàng ra, mặt hơi tái nhợt đi."Ta nói, đứa nhỏ này không phải là của ngươi!" Lần này, Tiểu Thiên trả lời bình tĩnh, nàng hướng Hoàng Phủ Tấn mở to hai mắt, bình thản nói."Thiên Thiên, nàng cho rằng trẫm sẽ tin?"Vốn tưởng rằng Hoàng Phủ Tấn nhất định sẽ giận dữ tát nàng một cái, sau đó sẽ tức miệng mắng nàng là loại đàn bà hư đốn, cũng không có nghĩ rằng hắn sẽ tỉnh táo theo sát nàng nói ra một câu nói như vậy.Để cho nàng trong lúc nhất thời không cách nào cãi lại."Ngươi tin không tin không quan trọng, quan trọng là, ta đã nói!" Lấy can đảm, hướng tới Hoàng Phủ Tấn, bụng dưới đau nhức cũng không giảm bớt, ngược lại khiến nàng càng thêm khó chịu .