Tác giả:

“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…

Chương 523

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Tiểu Thiên đang do dự không biết nên nói gì thì đột nhiên bụng của nàng lại đau dữ dội, "Ách. . . . . .""Thiên Thiên!""Thiên Thiên!"Hoàng Phủ Tấn cùng Ám Dạ đồng thời sợ hãi kêu lên, Hoàng Phủ Tấn đẩy Ám Dạ ra, ôm lấy Thiên Thiên, khẩn trương không biết phải làm sao!Quên mất nên làm cái gì, hắn chỉ biết ôm Tiểu Thiên, gọi nàng, "Thiên Thiên, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi sao rồi, ngươi sao rồi, Thiên Thiên…..”Ám Dạ bị Hoàng Phủ Tấn đẩy qua một bên khiến lòng có chút tức giận nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Thiên, hắn cũng không muốn so đo với Hoàng Phủ Tấn.Lôi Hoàng Phủ Tấn ra khỏi người Tiểu Thiên, Ám Dạ không nói thêm gì, điểm vào huyệt Thiên Trung của Tiểu Thiên, để Tiểu Thiên tạm thời hôn mê bất tỉnh, hắn kéo Tiểu Thiên qua, chân mày cau lại.Không chú ý đến hành động của Ám Dạ, thấy hắn vô lễ kéo mình ra, lại thấy hắn nắm tay Tiểu Thiên, cơn ghen trong lòng Hoàng Phủ Tấn đang bị đè nén lại bùng lên.Níu lấy áo Ám Dạ, hắn mở miệng nói: "Ngươi làm cái gì ở đây? Nếu không muốn chết đừng đụng vàoThiên Thiên!"Ám Dạ nghiêng đầu, tay vẫn khoác lên cổ tay của Tiểu Thiên, nhìn Hoàng Phủ Tấn, lãnh đạm mở miệng nói: "Nếu như ngươi không muốn Thiên Thiên có chuyện, hãy bỏ tay của ngươi từ trên người ta ra đi."Nghe Ám Dạ nhắc tới Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn không tự chủ thả lỏng tay ra, lúc này hắn mới chú ý tới tay Ám Dạ vẫn đặt lên mạch của Tiểu Thiên, nhìn hắn thỉnh thoảng cau mày, tim của Hoàng Phủ Tấn liền thót lên tới cổ họng, trong mắt càng hiện đầy thần sắc khẩn trương.Đợi đến khi Ám Dạ buông tay ra, Hoàng Phủ Tấn cũng không nhẫn nại được nữa, khẩn trương nhìn về phía Ám Dạ, hắn sốt ruột hỏi: "Như thế nào, Thiên Thiên thế nào?"Sự khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn khiến Ám Dạ không cách nào bỏ qua, hắn biết Thiên Thiên bởi vì nam nhân này mà bị thương rất sâu, lúc này Hoàng Phủ Tấn thật khẩn trương muốn biết tình trạng của Thiên Thiên, giữa bọn họ rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân lại trở nên khổ sở như thế này?Vẻ mặt của Hoàng Phủ Tấn khiến Ám Dạ nhíu mày, " Độc Minh Hoa trên người nàng vẫn chưa hoàn toàn giải hết, hơn nữa đang có mang, thể chất của nàng rất kém!"

Tiểu Thiên đang do dự không biết nên nói gì thì đột nhiên bụng của nàng lại đau dữ dội, "Ách. . . . . ."

"Thiên Thiên!"

"Thiên Thiên!"

Hoàng Phủ Tấn cùng Ám Dạ đồng thời sợ hãi kêu lên, Hoàng Phủ Tấn đẩy Ám Dạ ra, ôm lấy Thiên Thiên, khẩn trương không biết phải làm sao!

Quên mất nên làm cái gì, hắn chỉ biết ôm Tiểu Thiên, gọi nàng, "Thiên Thiên, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi sao rồi, ngươi sao rồi, Thiên Thiên…..”

Ám Dạ bị Hoàng Phủ Tấn đẩy qua một bên khiến lòng có chút tức giận nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Thiên, hắn cũng không muốn so đo với Hoàng Phủ Tấn.

Lôi Hoàng Phủ Tấn ra khỏi người Tiểu Thiên, Ám Dạ không nói thêm gì, điểm vào huyệt Thiên Trung của Tiểu Thiên, để Tiểu Thiên tạm thời hôn mê bất tỉnh, hắn kéo Tiểu Thiên qua, chân mày cau lại.

Không chú ý đến hành động của Ám Dạ, thấy hắn vô lễ kéo mình ra, lại thấy hắn nắm tay Tiểu Thiên, cơn ghen trong lòng Hoàng Phủ Tấn đang bị đè nén lại bùng lên.

Níu lấy áo Ám Dạ, hắn mở miệng nói: "Ngươi làm cái gì ở đây? Nếu không muốn chết đừng đụng vàoThiên Thiên!"

Ám Dạ nghiêng đầu, tay vẫn khoác lên cổ tay của Tiểu Thiên, nhìn Hoàng Phủ Tấn, lãnh đạm mở miệng nói: "Nếu như ngươi không muốn Thiên Thiên có chuyện, hãy bỏ tay của ngươi từ trên người ta ra đi."

Nghe Ám Dạ nhắc tới Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn không tự chủ thả lỏng tay ra, lúc này hắn mới chú ý tới tay Ám Dạ vẫn đặt lên mạch của Tiểu Thiên, nhìn hắn thỉnh thoảng cau mày, tim của Hoàng Phủ Tấn liền thót lên tới cổ họng, trong mắt càng hiện đầy thần sắc khẩn trương.

Đợi đến khi Ám Dạ buông tay ra, Hoàng Phủ Tấn cũng không nhẫn nại được nữa, khẩn trương nhìn về phía Ám Dạ, hắn sốt ruột hỏi: "Như thế nào, Thiên Thiên thế nào?"

Sự khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn khiến Ám Dạ không cách nào bỏ qua, hắn biết Thiên Thiên bởi vì nam nhân này mà bị thương rất sâu, lúc này Hoàng Phủ Tấn thật khẩn trương muốn biết tình trạng của Thiên Thiên, giữa bọn họ rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân lại trở nên khổ sở như thế này?

Vẻ mặt của Hoàng Phủ Tấn khiến Ám Dạ nhíu mày, " Độc Minh Hoa trên người nàng vẫn chưa hoàn toàn giải hết, hơn nữa đang có mang, thể chất của nàng rất kém!"

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… Tiểu Thiên đang do dự không biết nên nói gì thì đột nhiên bụng của nàng lại đau dữ dội, "Ách. . . . . .""Thiên Thiên!""Thiên Thiên!"Hoàng Phủ Tấn cùng Ám Dạ đồng thời sợ hãi kêu lên, Hoàng Phủ Tấn đẩy Ám Dạ ra, ôm lấy Thiên Thiên, khẩn trương không biết phải làm sao!Quên mất nên làm cái gì, hắn chỉ biết ôm Tiểu Thiên, gọi nàng, "Thiên Thiên, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi sao rồi, ngươi sao rồi, Thiên Thiên…..”Ám Dạ bị Hoàng Phủ Tấn đẩy qua một bên khiến lòng có chút tức giận nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Thiên, hắn cũng không muốn so đo với Hoàng Phủ Tấn.Lôi Hoàng Phủ Tấn ra khỏi người Tiểu Thiên, Ám Dạ không nói thêm gì, điểm vào huyệt Thiên Trung của Tiểu Thiên, để Tiểu Thiên tạm thời hôn mê bất tỉnh, hắn kéo Tiểu Thiên qua, chân mày cau lại.Không chú ý đến hành động của Ám Dạ, thấy hắn vô lễ kéo mình ra, lại thấy hắn nắm tay Tiểu Thiên, cơn ghen trong lòng Hoàng Phủ Tấn đang bị đè nén lại bùng lên.Níu lấy áo Ám Dạ, hắn mở miệng nói: "Ngươi làm cái gì ở đây? Nếu không muốn chết đừng đụng vàoThiên Thiên!"Ám Dạ nghiêng đầu, tay vẫn khoác lên cổ tay của Tiểu Thiên, nhìn Hoàng Phủ Tấn, lãnh đạm mở miệng nói: "Nếu như ngươi không muốn Thiên Thiên có chuyện, hãy bỏ tay của ngươi từ trên người ta ra đi."Nghe Ám Dạ nhắc tới Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn không tự chủ thả lỏng tay ra, lúc này hắn mới chú ý tới tay Ám Dạ vẫn đặt lên mạch của Tiểu Thiên, nhìn hắn thỉnh thoảng cau mày, tim của Hoàng Phủ Tấn liền thót lên tới cổ họng, trong mắt càng hiện đầy thần sắc khẩn trương.Đợi đến khi Ám Dạ buông tay ra, Hoàng Phủ Tấn cũng không nhẫn nại được nữa, khẩn trương nhìn về phía Ám Dạ, hắn sốt ruột hỏi: "Như thế nào, Thiên Thiên thế nào?"Sự khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn khiến Ám Dạ không cách nào bỏ qua, hắn biết Thiên Thiên bởi vì nam nhân này mà bị thương rất sâu, lúc này Hoàng Phủ Tấn thật khẩn trương muốn biết tình trạng của Thiên Thiên, giữa bọn họ rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân lại trở nên khổ sở như thế này?Vẻ mặt của Hoàng Phủ Tấn khiến Ám Dạ nhíu mày, " Độc Minh Hoa trên người nàng vẫn chưa hoàn toàn giải hết, hơn nữa đang có mang, thể chất của nàng rất kém!"

Chương 523