“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 526
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Không cần." Đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, mặt hắn thoáng qua một tia mất tự nhiên, hắn hiểu được, đối với Hoàng Phủ Tấn, hắn không nên xuất hiện địch ý.Đối với thiên hạ và dân chúng mà nói, Hoàng Phủ Tấn là hoàng đế tốt, đối với hắn mà nói, Hoàng Phủ Tấn cũng không có lỗi gì với hắn, nhưng mà, hắn đối với Hoàng Phủ Tấn chính là không có hảo ý, có lẽ là bởi vì ——Hắn đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên ở trong ngực Hoàng Phủ Tấn, trong lòng thở dài, có lẽ là bởi vì nàng đi.Trong lòng thở dài, coi như hắn đối với Hoàng Phủ Tấn có địch ý thì như thế nào, coi như Hoàng Phủ Tấn khiến Thiên Thiên đau thương rất sâu thì như thế nào, chỉ cần trong lòng Thiên Thiên có Hoàng Phủ Tấn, như vậy hắn vĩnh viễn cũng không thể thay thế được nam nhân kia!Lắc đầu một cái, hắn tự tay đem Tiểu Thiên từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ôm ra ngoài."Làm gì?" Hoàng Phủ Tấn khẩn trương nắm cánh tay Ám Dạ, không buông tay, bây giờ đối với Hoàng phủ Tấn hắn mà nói, hắn không thể để cho bất kì kẻ nào mang Thiên Thiên đi, hắn đã không có cách nào chịu đựng được việc Thiên Thiên biến mất khỏi tầm mắt của hắn... Sợ hãi, cho dù là một khắc, hắn cũng không thể chịu đựng!"Ta nói rồi, ta sẽ đem Thiên Thiên chữa khỏi hoàn toàn rồi sau đó giao cho ngươi, nhưng bây giờ. . . . . ." Ám Dạ dừng lại một chút, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, "Hiện tại ta muốn mang Thiên Thiên đi!""Không thể!" Nghe Ám Dạ nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn không suy tính liền cự tuyệt, lực đạo trên tay theo bản năng nắm chặt, ánh mắt hắn nhìn Ám Dạ mang theo thỉnh cầu, "Ta không thể để cho Thiên Thiên lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của ta, thật không thể. Cầu xin ngươi. . . . . . Cầu xin ngươi đừng mang nàng đi."Hoàng Phủ Tấn khi nói ra những lời này cũng đã đem tự ái của một hoàng đế, một nam nhi hoàn toàn vứt lại phía sau.Điểm này, khiến Ám Dạ lại một lần nữa nhíu mày."Ngươi nghĩ ngươi cứu được Thiên Thiên sao?" Ám Dạ thình lình ném ra một câu nói, khiến Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, hắn hiểu được ý tứ của những lời này.Tay không tự chủ được buông lỏng ra.Nhưng vẫn mang theo ánh mắt sợ hãi khiến Ám Dạ không thể bỏ rơi, nhìn Hoàng Phủ Tấn trầm mặc một lúc lâu, giống như đang chuẩn bị ra một quyết định gì đó, hắn đối với Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm mở miệng nói: "Hoặc là. . . . . . Ngươi có thể đi theo cùng chúng ta."Hoàng Phủ Tấn vì những lời nói này của Ám Dạ mà tâm trạng hưng phấn, trong mắt hắn nhìn Ám Dạ mang theo vài phần cảm động cùng cảm kích, "Cám ơn, cám ơn ngươi!"
"Không cần." Đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, mặt hắn thoáng qua một tia mất tự nhiên, hắn hiểu được, đối với Hoàng Phủ Tấn, hắn không nên xuất hiện địch ý.
Đối với thiên hạ và dân chúng mà nói, Hoàng Phủ Tấn là hoàng đế tốt, đối với hắn mà nói, Hoàng Phủ Tấn cũng không có lỗi gì với hắn, nhưng mà, hắn đối với Hoàng Phủ Tấn chính là không có hảo ý, có lẽ là bởi vì ——
Hắn đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên ở trong ngực Hoàng Phủ Tấn, trong lòng thở dài, có lẽ là bởi vì nàng đi.
Trong lòng thở dài, coi như hắn đối với Hoàng Phủ Tấn có địch ý thì như thế nào, coi như Hoàng Phủ Tấn khiến Thiên Thiên đau thương rất sâu thì như thế nào, chỉ cần trong lòng Thiên Thiên có Hoàng Phủ Tấn, như vậy hắn vĩnh viễn cũng không thể thay thế được nam nhân kia!
Lắc đầu một cái, hắn tự tay đem Tiểu Thiên từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ôm ra ngoài.
"Làm gì?" Hoàng Phủ Tấn khẩn trương nắm cánh tay Ám Dạ, không buông tay, bây giờ đối với Hoàng phủ Tấn hắn mà nói, hắn không thể để cho bất kì kẻ nào mang Thiên Thiên đi, hắn đã không có cách nào chịu đựng được việc Thiên Thiên biến mất khỏi tầm mắt của hắn... Sợ hãi, cho dù là một khắc, hắn cũng không thể chịu đựng!
"Ta nói rồi, ta sẽ đem Thiên Thiên chữa khỏi hoàn toàn rồi sau đó giao cho ngươi, nhưng bây giờ. . . . . ." Ám Dạ dừng lại một chút, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, "Hiện tại ta muốn mang Thiên Thiên đi!"
"Không thể!" Nghe Ám Dạ nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn không suy tính liền cự tuyệt, lực đạo trên tay theo bản năng nắm chặt, ánh mắt hắn nhìn Ám Dạ mang theo thỉnh cầu, "Ta không thể để cho Thiên Thiên lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của ta, thật không thể. Cầu xin ngươi. . . . . . Cầu xin ngươi đừng mang nàng đi."
Hoàng Phủ Tấn khi nói ra những lời này cũng đã đem tự ái của một hoàng đế, một nam nhi hoàn toàn vứt lại phía sau.
Điểm này, khiến Ám Dạ lại một lần nữa nhíu mày.
"Ngươi nghĩ ngươi cứu được Thiên Thiên sao?" Ám Dạ thình lình ném ra một câu nói, khiến Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, hắn hiểu được ý tứ của những lời này.
Tay không tự chủ được buông lỏng ra.
Nhưng vẫn mang theo ánh mắt sợ hãi khiến Ám Dạ không thể bỏ rơi, nhìn Hoàng Phủ Tấn trầm mặc một lúc lâu, giống như đang chuẩn bị ra một quyết định gì đó, hắn đối với Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm mở miệng nói: "Hoặc là. . . . . . Ngươi có thể đi theo cùng chúng ta."
Hoàng Phủ Tấn vì những lời nói này của Ám Dạ mà tâm trạng hưng phấn, trong mắt hắn nhìn Ám Dạ mang theo vài phần cảm động cùng cảm kích, "Cám ơn, cám ơn ngươi!"
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Không cần." Đem tầm mắt chuyển sang nơi khác, mặt hắn thoáng qua một tia mất tự nhiên, hắn hiểu được, đối với Hoàng Phủ Tấn, hắn không nên xuất hiện địch ý.Đối với thiên hạ và dân chúng mà nói, Hoàng Phủ Tấn là hoàng đế tốt, đối với hắn mà nói, Hoàng Phủ Tấn cũng không có lỗi gì với hắn, nhưng mà, hắn đối với Hoàng Phủ Tấn chính là không có hảo ý, có lẽ là bởi vì ——Hắn đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên ở trong ngực Hoàng Phủ Tấn, trong lòng thở dài, có lẽ là bởi vì nàng đi.Trong lòng thở dài, coi như hắn đối với Hoàng Phủ Tấn có địch ý thì như thế nào, coi như Hoàng Phủ Tấn khiến Thiên Thiên đau thương rất sâu thì như thế nào, chỉ cần trong lòng Thiên Thiên có Hoàng Phủ Tấn, như vậy hắn vĩnh viễn cũng không thể thay thế được nam nhân kia!Lắc đầu một cái, hắn tự tay đem Tiểu Thiên từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn ôm ra ngoài."Làm gì?" Hoàng Phủ Tấn khẩn trương nắm cánh tay Ám Dạ, không buông tay, bây giờ đối với Hoàng phủ Tấn hắn mà nói, hắn không thể để cho bất kì kẻ nào mang Thiên Thiên đi, hắn đã không có cách nào chịu đựng được việc Thiên Thiên biến mất khỏi tầm mắt của hắn... Sợ hãi, cho dù là một khắc, hắn cũng không thể chịu đựng!"Ta nói rồi, ta sẽ đem Thiên Thiên chữa khỏi hoàn toàn rồi sau đó giao cho ngươi, nhưng bây giờ. . . . . ." Ám Dạ dừng lại một chút, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, "Hiện tại ta muốn mang Thiên Thiên đi!""Không thể!" Nghe Ám Dạ nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn không suy tính liền cự tuyệt, lực đạo trên tay theo bản năng nắm chặt, ánh mắt hắn nhìn Ám Dạ mang theo thỉnh cầu, "Ta không thể để cho Thiên Thiên lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của ta, thật không thể. Cầu xin ngươi. . . . . . Cầu xin ngươi đừng mang nàng đi."Hoàng Phủ Tấn khi nói ra những lời này cũng đã đem tự ái của một hoàng đế, một nam nhi hoàn toàn vứt lại phía sau.Điểm này, khiến Ám Dạ lại một lần nữa nhíu mày."Ngươi nghĩ ngươi cứu được Thiên Thiên sao?" Ám Dạ thình lình ném ra một câu nói, khiến Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa ngây ngẩn cả người, hắn hiểu được ý tứ của những lời này.Tay không tự chủ được buông lỏng ra.Nhưng vẫn mang theo ánh mắt sợ hãi khiến Ám Dạ không thể bỏ rơi, nhìn Hoàng Phủ Tấn trầm mặc một lúc lâu, giống như đang chuẩn bị ra một quyết định gì đó, hắn đối với Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm mở miệng nói: "Hoặc là. . . . . . Ngươi có thể đi theo cùng chúng ta."Hoàng Phủ Tấn vì những lời nói này của Ám Dạ mà tâm trạng hưng phấn, trong mắt hắn nhìn Ám Dạ mang theo vài phần cảm động cùng cảm kích, "Cám ơn, cám ơn ngươi!"