“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể…
Chương 560
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Tấn. . . . . ." Lần này Hoàng Phủ Tấn thâm tình thú nhận làm cho trong lòng Tiểu Thiên cảm thấy ấm áp, mặc dù trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nhưng khóe miệng nàng lại hiện lên một nụ cười, cuộc đời này có người chồng như thế nàng không cầu cái gì hơn nữa.Nước mắt không ngừng trào tuôn ra khỏi hốc mắt, nàng lại một lần nữa không kìm lòng được nhào vào lòng Hoàng Phủ Tấn: "Thì ra ta đây xui xẻo, gả ột tên hoàng đế ngốc còn phải theo ngươi cả đời , thì ra ta cũng ngốc . Ô!Tiểu Thiên đau lòng ôm Hoàng Phủ Tấn, khóc thỏa thê.Nhìn Tiểu Thiên ở trong lòng đem mình ôm thật chắc, cảm giác thật chân thực, khắc sâu vào trong lòng.Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia cảm kích, đúng vậy, Thiên Thiên của hắn đã chân chân chính chính trở lại. Bọn họ sẽ không còn phải đau lòng, sẽ không còn phải chia lìa.Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng buông nàng ra, nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, cười cưng chìu, "Nàng ngu ngốc, ta cũng ngu ngốc, cho nên vừa đúng một đôi.”Lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên bật cười, nàng cố làm ra vẻ không vui nhìn Hoàng Phủ Tấn, nói: "Ta vốn không ngu ngốc , là gả cho cái tên hoàng đế đần nhà người nên mới lây đần, đều là bị ngươi cho lây bệnh , ngươi cần phải phụ trách ta cả đời,bởi vì ta ngốc như vậy ngoại trừ tên đần nhà ngươi chắc chắn không ai cần ta.""Như vậy là tốt nhất để người khác không cùng ta tranh đoạt. Ta làm Thiên Thiên ngốc như vậy ta sẽ đem Thiên Thiên phụ trách cả đời, nuôi Thiên Thiên cả đời." Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, cho dù là cười giỡn, cũng nghe được ra trong lời nói khó nén thâm tình.Tựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn , Tiểu Thiên khóe miệng nâng lên một nụ cười hạnh phúc, trong mắt không còn có đau đớn."Thiên Thiên!" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa vang lên bên tai nàng, mang theo nhàn nhạt mùi vị nghiêm túc."Ừ?" Từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên mê mang nhìn Hoàng Phủ Tấn trước mặt đột nhiên nghiêm túc .Thấy Hoàng Phủ Tấn kéo tay của nàng, thâm tình trong tròng mắt lộ ra lời thề suốt đời này không thay đổi , "Cả đời này ta chỉ dắt tay của nàng, những lời này ta chỉ nói qua với một mình nàng, đời này cũng chỉ sẽ nói cùng một mình nàng, cũng chỉ thực hiện đối với một mình nàng."Lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho trong lòng Tiểu Thiên dâng lên cảm giác quý trọng. Nàng nâng lên khóe miệng, đối với Hoàng Phủ Tấn trịnh trọng gật đầu một cái "Ừ, ta biết."Nếu hắn không nói, nàng cũng biết, cả đời này, hắn chỉ biết dắt tay của nàng, suốt đời này không thay đổi!
"Tấn. . . . . ." Lần này Hoàng Phủ Tấn thâm tình thú nhận làm cho trong lòng Tiểu Thiên cảm thấy ấm áp, mặc dù trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nhưng khóe miệng nàng lại hiện lên một nụ cười, cuộc đời này có người chồng như thế nàng không cầu cái gì hơn nữa.
Nước mắt không ngừng trào tuôn ra khỏi hốc mắt, nàng lại một lần nữa không kìm lòng được nhào vào lòng Hoàng Phủ Tấn: "Thì ra ta đây xui xẻo, gả ột tên hoàng đế ngốc còn phải theo ngươi cả đời , thì ra ta cũng ngốc . Ô!
Tiểu Thiên đau lòng ôm Hoàng Phủ Tấn, khóc thỏa thê.
Nhìn Tiểu Thiên ở trong lòng đem mình ôm thật chắc, cảm giác thật chân thực, khắc sâu vào trong lòng.Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia cảm kích, đúng vậy, Thiên Thiên của hắn đã chân chân chính chính trở lại. Bọn họ sẽ không còn phải đau lòng, sẽ không còn phải chia lìa.
Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng buông nàng ra, nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, cười cưng chìu, "Nàng ngu ngốc, ta cũng ngu ngốc, cho nên vừa đúng một đôi.”
Lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên bật cười, nàng cố làm ra vẻ không vui nhìn Hoàng Phủ Tấn, nói: "Ta vốn không ngu ngốc , là gả cho cái tên hoàng đế đần nhà người nên mới lây đần, đều là bị ngươi cho lây bệnh , ngươi cần phải phụ trách ta cả đời,bởi vì ta ngốc như vậy ngoại trừ tên đần nhà ngươi chắc chắn không ai cần ta."
"Như vậy là tốt nhất để người khác không cùng ta tranh đoạt. Ta làm Thiên Thiên ngốc như vậy ta sẽ đem Thiên Thiên phụ trách cả đời, nuôi Thiên Thiên cả đời." Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, cho dù là cười giỡn, cũng nghe được ra trong lời nói khó nén thâm tình.
Tựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn , Tiểu Thiên khóe miệng nâng lên một nụ cười hạnh phúc, trong mắt không còn có đau đớn.
"Thiên Thiên!" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa vang lên bên tai nàng, mang theo nhàn nhạt mùi vị nghiêm túc.
"Ừ?" Từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên mê mang nhìn Hoàng Phủ Tấn trước mặt đột nhiên nghiêm túc .
Thấy Hoàng Phủ Tấn kéo tay của nàng, thâm tình trong tròng mắt lộ ra lời thề suốt đời này không thay đổi , "Cả đời này ta chỉ dắt tay của nàng, những lời này ta chỉ nói qua với một mình nàng, đời này cũng chỉ sẽ nói cùng một mình nàng, cũng chỉ thực hiện đối với một mình nàng."
Lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho trong lòng Tiểu Thiên dâng lên cảm giác quý trọng. Nàng nâng lên khóe miệng, đối với Hoàng Phủ Tấn trịnh trọng gật đầu một cái "Ừ, ta biết."
Nếu hắn không nói, nàng cũng biết, cả đời này, hắn chỉ biết dắt tay của nàng, suốt đời này không thay đổi!
Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc SủngTác giả: Sửu Tiểu ÁpTruyện Ngôn Tình“Chết rồi, bi thảm rồi, chậm rồi, cản không nổi phi cơ rồi’’. Tiểu Thiên kéo một bao hành lý lớn từ trên lầu chạy xuống, cũng tự trách mình, nằm mãi trong ổ chăn không chịu đứng lên, sau hẳn mười lăm phút mới bằng lòng chui ra khỏi chăn. “Thiên Thiên, con đừng cứ mỗi lần đều chạy như vậy có được hay không?” Mẹ Dương Lan của nàng thấy Tiểu Thiên dường như từ trên lầu nhảy xuống, không chịu được liền trách cứ. “Hắc mẹ, chạy càng khoẻ mạnh mà’’. Tiểu Thiên kéo hành lý, vừa đổi giày, vừa sử dụng giọng điệu mà gần đây người ta thường dùng, mở miệng nói với mẹ nàng. “Mẹ, con cần phải đuổi theo phi cơ gấp, bây giờ không thể nói chuyện được rồi”. Kéo hành lý, Tiểu Thiên hướng về phía mẹ mình phất phất tay. “Cẩn thận một chút !” . “Biết rồi mà, mẹ’’. Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Thiên biến mất trước tầm mắt của Dương Lan. Nhìn bóng con khuất ngoài cửa lớn, Dương Lan bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Người cũng đã lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ như một đứa trẻ, thật không biết nó làm sao có thể… "Tấn. . . . . ." Lần này Hoàng Phủ Tấn thâm tình thú nhận làm cho trong lòng Tiểu Thiên cảm thấy ấm áp, mặc dù trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nhưng khóe miệng nàng lại hiện lên một nụ cười, cuộc đời này có người chồng như thế nàng không cầu cái gì hơn nữa.Nước mắt không ngừng trào tuôn ra khỏi hốc mắt, nàng lại một lần nữa không kìm lòng được nhào vào lòng Hoàng Phủ Tấn: "Thì ra ta đây xui xẻo, gả ột tên hoàng đế ngốc còn phải theo ngươi cả đời , thì ra ta cũng ngốc . Ô!Tiểu Thiên đau lòng ôm Hoàng Phủ Tấn, khóc thỏa thê.Nhìn Tiểu Thiên ở trong lòng đem mình ôm thật chắc, cảm giác thật chân thực, khắc sâu vào trong lòng.Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia cảm kích, đúng vậy, Thiên Thiên của hắn đã chân chân chính chính trở lại. Bọn họ sẽ không còn phải đau lòng, sẽ không còn phải chia lìa.Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng buông nàng ra, nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, cười cưng chìu, "Nàng ngu ngốc, ta cũng ngu ngốc, cho nên vừa đúng một đôi.”Lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên bật cười, nàng cố làm ra vẻ không vui nhìn Hoàng Phủ Tấn, nói: "Ta vốn không ngu ngốc , là gả cho cái tên hoàng đế đần nhà người nên mới lây đần, đều là bị ngươi cho lây bệnh , ngươi cần phải phụ trách ta cả đời,bởi vì ta ngốc như vậy ngoại trừ tên đần nhà ngươi chắc chắn không ai cần ta.""Như vậy là tốt nhất để người khác không cùng ta tranh đoạt. Ta làm Thiên Thiên ngốc như vậy ta sẽ đem Thiên Thiên phụ trách cả đời, nuôi Thiên Thiên cả đời." Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, cho dù là cười giỡn, cũng nghe được ra trong lời nói khó nén thâm tình.Tựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn , Tiểu Thiên khóe miệng nâng lên một nụ cười hạnh phúc, trong mắt không còn có đau đớn."Thiên Thiên!" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa vang lên bên tai nàng, mang theo nhàn nhạt mùi vị nghiêm túc."Ừ?" Từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên mê mang nhìn Hoàng Phủ Tấn trước mặt đột nhiên nghiêm túc .Thấy Hoàng Phủ Tấn kéo tay của nàng, thâm tình trong tròng mắt lộ ra lời thề suốt đời này không thay đổi , "Cả đời này ta chỉ dắt tay của nàng, những lời này ta chỉ nói qua với một mình nàng, đời này cũng chỉ sẽ nói cùng một mình nàng, cũng chỉ thực hiện đối với một mình nàng."Lời này của Hoàng Phủ Tấn làm cho trong lòng Tiểu Thiên dâng lên cảm giác quý trọng. Nàng nâng lên khóe miệng, đối với Hoàng Phủ Tấn trịnh trọng gật đầu một cái "Ừ, ta biết."Nếu hắn không nói, nàng cũng biết, cả đời này, hắn chỉ biết dắt tay của nàng, suốt đời này không thay đổi!