Bước qua cánh cửa vào trong một căn nhà , một ngôi nhà đẹp!! Thật sự đẹp lắm , nhưng càng đẹp bao nhiêu thì sự cô quạnh càng nhiều bấy nhiêu.Sự cô quạnh ấy như sẵn sằng bao phủ bao phủ, xâm chiếm bất cứ ai bước vào trong. Từng lớp bụi , màng nhện phủ đầy trên mặt bàn, ghế , khung cửa sổ , trên mặt tủ… và phủ đầy toàn bộ nghóc nghách trong nhà. Như một căn nhà hoang , không được ai quét dọn, không ai chăm chút. Trong phòng ngủ của căn nhà ấy có một người con gái cuộn mình trong chăn co mình trong một góc của giường . Đầu tóc rối bời, khuôn mặt xanh xao, toàn thân trắng bệch khô khốc thiếu sức sống.Đôi mắt sưng húp vô hồn,ánh nhìn xa săm không định hướng, cuồng thâm trên mắt rất đậm không biết đã bao nhiêu ngày cô gái này chưa ngủ và đã khóc bao đêm. Tại sao một cô gái ở tuổi ăn tuổi chơi vô lo vô nghĩ mà giờ đây lại nằm góc như xác sống, tất cả cũng vì vụ tai nạn kinh hoàng ấy.Vụ tai nạn ấy đã cướp mất cha mẹ và người em ruột thương yêu của nó.Mỗi đêm nó lại thầm oán , sao ông trời quá…
Chương 36
Yêu Thần Tượng! Tôi Không DámTác giả: nkoclinhtapviettruyenTruyện Ngôn TìnhBước qua cánh cửa vào trong một căn nhà , một ngôi nhà đẹp!! Thật sự đẹp lắm , nhưng càng đẹp bao nhiêu thì sự cô quạnh càng nhiều bấy nhiêu.Sự cô quạnh ấy như sẵn sằng bao phủ bao phủ, xâm chiếm bất cứ ai bước vào trong. Từng lớp bụi , màng nhện phủ đầy trên mặt bàn, ghế , khung cửa sổ , trên mặt tủ… và phủ đầy toàn bộ nghóc nghách trong nhà. Như một căn nhà hoang , không được ai quét dọn, không ai chăm chút. Trong phòng ngủ của căn nhà ấy có một người con gái cuộn mình trong chăn co mình trong một góc của giường . Đầu tóc rối bời, khuôn mặt xanh xao, toàn thân trắng bệch khô khốc thiếu sức sống.Đôi mắt sưng húp vô hồn,ánh nhìn xa săm không định hướng, cuồng thâm trên mắt rất đậm không biết đã bao nhiêu ngày cô gái này chưa ngủ và đã khóc bao đêm. Tại sao một cô gái ở tuổi ăn tuổi chơi vô lo vô nghĩ mà giờ đây lại nằm góc như xác sống, tất cả cũng vì vụ tai nạn kinh hoàng ấy.Vụ tai nạn ấy đã cướp mất cha mẹ và người em ruột thương yêu của nó.Mỗi đêm nó lại thầm oán , sao ông trời quá… Ydaa đời còn đẹp tao mới bước l*n đ*nh sự ngiệp chưa có ý định về hưu sớm để lên tây thiên đâu nên cho tao cáo lần này –Thiên gật gù đẩy nhẹ tay Nam ra .- Thôi bớt chọc nhau đê –Khánh-À gọi cho Băng đi tranh thủ tụ hợp đủ với lại đang rảnh.-Linh-Muộn rồi-Khôi-Con bé còn thức á . Tầm giờ này chị cũng hay điện cho nó hỏi thăm-Ém –Nam-Thôi gọi đi, ghen tức gì nữa.-LinhKhôi lấy cái ipad ra, vào LINE chế độ gọi video .-Nǐ hǎo (Xin chào)- Nam, Linh,Khánh ,Khôi, Thiên -Nĩ hão, hjhj –Nó - Sao hôm nay 5 anh chị lại có nhã hứng gọi cho em vậy . Thiệt hông biết có chuyện gì đây –Nó - Hổng có gì định chào hỏi em gái một tiếng thôi mà –Nam -Hổng dám hổng dám –Nó - Dạo này sao rồi –Khôi -Vẫn bình thường thôi ạ -Nó -Còn mấy anh mới fanmeet xong mà .Thế nào rồi-Nó - HƠ hơ đại thành công luôn, hú hú hú – 3 chàng bắt đầu lại màn hò hét y như trong phòng chờ -Mấy đứa này im coi anh còn chút thể diện phải giữ hộ anh chứ,ồn quá đi mất thôi.-Khánh - Chị Linh ơi, hôm qua em thấy anh Khánh đi với chị ca sĩ nào á, trông xinh cực lại mặc đồ hơi bị s*x* luôn chị có biết không?- Thiên nói vu vơ trúng ai thì trúng. Cả đám lăn ra cười trừ Khánh đang toát mồ hôi hột và Linh mỉm cười nói: -Chị không biết nữa để tí chị về hỏi anh Khánh lại xem đã, xem em ca sĩ ấy là em nào. Anh Khánh nhỉ -Linh - Hai anh chị gọi điện cho em để em thấy cảnh vợ chồng đánh nhau à – Nó vừa nhịn cười vừa nói vẻ giận hờn. - Nào có đâu nhỉ - Khánh vừa nhìn Linh vừa nói cười. Linh bơ không nói gì. -À mà MV mình quay anh sửa xong ồi đó mấy đứa-Khánh -Đâu rồi coi đi anh.. coi lẹ đi ...đâu anh, lôi ra coi liền, hóng lâu rồi, nhanh mở đi, chờ miết, mãi mới thấy,... –Đứa này chen đứa kia nói chặn họng nhau để mình cok quyền phát ngôn. -Yên. Anh gửi cho mỗi đứa một cái rồi.Tự coi đê-Khánh -Không thích. Coi chung đê –Nó -Chuẩn rồi- Linh giờ lại lấy cái iPad khác đưa cho Khánh.Khánh mở MV lên mọi người hướng vào ipad trên tay Khánh và phải mang thêm cái nhiệm vụ cao cả là quay cái ipad của mình hướng làm sao vào cái ipad của Linh để nó nhìn cho rõ. Họ vừa coi vừa nhớ lại những kỉ niệm bên nhau, người xem người chỉ, cười đùa. những cảnh buồn cười lúc bị rược đuổi, vui lúc được ăn thành quả mình trộm được ,hạnh phúc lúc bày tiệc đùa nghịch trên sân thượng, hài hước khi bày ra những trò chơi khăm nhau, hay là những giọt mồ hôi để vẽ lại tường cho cụ.Kèm thêm cảnh 4 người bọn nó nhảy . Mọi thứ được tái hiện cắt ghép khéo léo tạo nên một câu chuyện ngắn về tình bạn .Không cầu kì, đơn giản nhưng lại chân thực. Để đến khi kết thúc ai cũng nở một nụ cười trên môi. -------------------------------------------------------------------------- Sau khi chở bà Cao đến buổi party, Văn Khánh cũng quay về luôn không nắn lại lâu quay về con đường đó, mong được gặp lại được hình bóng ai đó. Từ lúc gặp nó xong đặc biệt là khi thấy Băng cười tuy chỉ là nụ cười xã giao nhưng nó đã kiến Khánh không thể nào quên được. Hình ảnh cứ quẩn quanh trong đầu không rời ra được, nhưng hình như đã gặp nó ở đó ở đâu rồi.Khó nhớ quá. Mà bé đó tên băng học trường mình thì phải.Lạ thật trường mình có bé dễ thương như vậy mà mình không biết, biết vậy hỏi lớp rồi. Thích nỗi gì chắc cũng kiếm cưa thử mới biết được (cười). ------------------------------------------------------------------ Buổi sáng trong lành, không tiếng xe cộ, không tiếng người, yên lành.Hít thật sâu tận hưởng bầu không khí ấy.Đưa tay xem đồng hồ mới 6h đi từ từ tận hưởng vậy. Cho tay vào túi áo tận hưởng sự ấm áp trong thời tiết se lạnh.Đúng vậy,Hôm nay không lạnh lắm hơi se se, ra khỏi nhà mà mặc thêm chiếc áo ấm thì cảm giác thật tuyệt mà có thêm người để ôm đằng sau thì khỏi bàn. Miên man với dòng suy nghĩ một bàn tay lạnh tiến tới và bịt mắt nó: -Đố biết ai –Vương Anh thì thầm vào tai nó. -Anh ANh – Nó đưa tay lên giữ bàn tay đang bịt chặt mắt nó. -Hừ Anh Anh là thế nào ? Anh được rồi –VA -Vậy Anh nghĩa là tên anh hay là anh của em ý …trời ..không biết diễn tả nữa, chết mất-Nó -Hì đương nhiên Anh là Anh của em rồi, ngốc.-VA ngõ nhẹ vào đầu nó. -Anh à, cho em hỏi –Nó -Um –VA Nó ngước đầu lên nhìn VA – Em đang mơ à VA hôn nhẹ lên trán nó – Cảm thấy gì không? Đơ hình, gật đầu lia lịa. Vậy không phải là mơ đâu.hihi –VA xoa đầu nó. -Vậy người con gái mà anh thầm thương bao lâu nay thì sao-Nó- Chỉ có em ngốc mới không nhận ra thôi –Dứt lời VA nắm tay nó rồi nhét vào túi áo mình rồi cứ thế kéo nó đi.( Đổi Face thành LINE nha bà con do bên TQ không được sài face ạ.)
Ydaa đời còn đẹp tao mới bước l*n đ*nh sự ngiệp chưa có ý định về hưu sớm để lên tây thiên đâu nên cho tao cáo lần này –Thiên gật gù đẩy nhẹ tay Nam ra .
- Thôi bớt chọc nhau đê –Khánh
-À gọi cho Băng đi tranh thủ tụ hợp đủ với lại đang rảnh.-Linh
-Muộn rồi-Khôi
-Con bé còn thức á . Tầm giờ này chị cũng hay điện cho nó hỏi thăm
-Ém –Nam
-Thôi gọi đi, ghen tức gì nữa.-Linh
Khôi lấy cái ipad ra, vào LINE chế độ gọi video .
-Nǐ hǎo (Xin chào)- Nam, Linh,Khánh ,Khôi, Thiên
-Nĩ hão, hjhj –Nó
- Sao hôm nay 5 anh chị lại có nhã hứng gọi cho em vậy . Thiệt hông biết có chuyện gì đây –Nó
- Hổng có gì định chào hỏi em gái một tiếng thôi mà –Nam
-Hổng dám hổng dám –Nó
- Dạo này sao rồi –Khôi
-Vẫn bình thường thôi ạ -Nó
-Còn mấy anh mới fanmeet xong mà .Thế nào rồi-Nó
- HƠ hơ đại thành công luôn, hú hú hú – 3 chàng bắt đầu lại màn hò hét y như trong phòng chờ
-Mấy đứa này im coi anh còn chút thể diện phải giữ hộ anh chứ,ồn quá đi mất thôi.-Khánh
- Chị Linh ơi, hôm qua em thấy anh Khánh đi với chị ca sĩ nào á, trông xinh cực lại mặc đồ hơi bị s*x* luôn chị có biết không?- Thiên nói vu vơ trúng ai thì trúng.
Cả đám lăn ra cười trừ Khánh đang toát mồ hôi hột và Linh mỉm cười nói:
-Chị không biết nữa để tí chị về hỏi anh Khánh lại xem đã, xem em ca sĩ ấy là em nào. Anh Khánh nhỉ -Linh
- Hai anh chị gọi điện cho em để em thấy cảnh vợ chồng đánh nhau à – Nó vừa nhịn cười vừa nói vẻ giận hờn.
- Nào có đâu nhỉ - Khánh vừa nhìn Linh vừa nói cười.
Linh bơ không nói gì.
-À mà MV mình quay anh sửa xong ồi đó mấy đứa-Khánh
-Đâu rồi coi đi anh.. coi lẹ đi ...đâu anh, lôi ra coi liền, hóng lâu rồi, nhanh mở đi, chờ miết, mãi mới thấy,... –Đứa này chen đứa kia nói chặn họng nhau để mình cok quyền phát ngôn.
-Yên. Anh gửi cho mỗi đứa một cái rồi.Tự coi đê-Khánh
-Không thích. Coi chung đê –Nó
-Chuẩn rồi-
Linh giờ lại lấy cái iPad khác đưa cho Khánh.Khánh mở MV lên mọi người hướng vào ipad trên tay Khánh và phải mang thêm cái nhiệm vụ cao cả là quay cái ipad của mình hướng làm sao vào cái ipad của Linh để nó nhìn cho rõ. Họ vừa coi vừa nhớ lại những kỉ niệm bên nhau, người xem người chỉ, cười đùa. những cảnh buồn cười lúc bị rược đuổi, vui lúc được ăn thành quả mình trộm được ,hạnh phúc lúc bày tiệc đùa nghịch trên sân thượng, hài hước khi bày ra những trò chơi khăm nhau, hay là những giọt mồ hôi để vẽ lại tường cho cụ.Kèm thêm cảnh 4 người bọn nó nhảy . Mọi thứ được tái hiện cắt ghép khéo léo tạo nên một câu chuyện ngắn về tình bạn .Không cầu kì, đơn giản nhưng lại chân thực. Để đến khi kết thúc ai cũng nở một nụ cười trên môi.
--------------------------------------------------------------------------
Sau khi chở bà Cao đến buổi party, Văn Khánh cũng quay về luôn không nắn lại lâu quay về con đường đó, mong được gặp lại được hình bóng ai đó. Từ lúc gặp nó xong đặc biệt là khi thấy Băng cười tuy chỉ là nụ cười xã giao nhưng nó đã kiến Khánh không thể nào quên được. Hình ảnh cứ quẩn quanh trong đầu không rời ra được, nhưng hình như đã gặp nó ở đó ở đâu rồi.Khó nhớ quá. Mà bé đó tên băng học trường mình thì phải.Lạ thật trường mình có bé dễ thương như vậy mà mình không biết, biết vậy hỏi lớp rồi. Thích nỗi gì chắc cũng kiếm cưa thử mới biết được (cười).
------------------------------------------------------------------
Buổi sáng trong lành, không tiếng xe cộ, không tiếng người, yên lành.Hít thật sâu tận hưởng bầu không khí ấy.Đưa tay xem đồng hồ mới 6h đi từ từ tận hưởng vậy. Cho tay vào túi áo tận hưởng sự ấm áp trong thời tiết se lạnh.Đúng vậy,Hôm nay không lạnh lắm hơi se se, ra khỏi nhà mà mặc thêm chiếc áo ấm thì cảm giác thật tuyệt mà có thêm người để ôm đằng sau thì khỏi bàn. Miên man với dòng suy nghĩ một bàn tay lạnh tiến tới và bịt mắt nó:
-Đố biết ai –Vương Anh thì thầm vào tai nó.
-Anh ANh – Nó đưa tay lên giữ bàn tay đang bịt chặt mắt nó.
-Hừ Anh Anh là thế nào ? Anh được rồi –VA
-Vậy Anh nghĩa là tên anh hay là anh của em ý …trời ..không biết diễn tả nữa, chết mất-Nó
-Hì đương nhiên Anh là Anh của em rồi, ngốc.-VA ngõ nhẹ vào đầu nó.
-Anh à, cho em hỏi –Nó
-Um –VA
Nó ngước đầu lên nhìn VA – Em đang mơ à
VA hôn nhẹ lên trán nó – Cảm thấy gì không?
Đơ hình, gật đầu lia lịa. Vậy không phải là mơ đâu.hihi –VA xoa đầu nó.
-Vậy người con gái mà anh thầm thương bao lâu nay thì sao-Nó
- Chỉ có em ngốc mới không nhận ra thôi –Dứt lời VA nắm tay nó rồi nhét vào túi áo mình rồi cứ thế kéo nó đi.
( Đổi Face thành LINE nha bà con do bên TQ không được sài face ạ.)
Yêu Thần Tượng! Tôi Không DámTác giả: nkoclinhtapviettruyenTruyện Ngôn TìnhBước qua cánh cửa vào trong một căn nhà , một ngôi nhà đẹp!! Thật sự đẹp lắm , nhưng càng đẹp bao nhiêu thì sự cô quạnh càng nhiều bấy nhiêu.Sự cô quạnh ấy như sẵn sằng bao phủ bao phủ, xâm chiếm bất cứ ai bước vào trong. Từng lớp bụi , màng nhện phủ đầy trên mặt bàn, ghế , khung cửa sổ , trên mặt tủ… và phủ đầy toàn bộ nghóc nghách trong nhà. Như một căn nhà hoang , không được ai quét dọn, không ai chăm chút. Trong phòng ngủ của căn nhà ấy có một người con gái cuộn mình trong chăn co mình trong một góc của giường . Đầu tóc rối bời, khuôn mặt xanh xao, toàn thân trắng bệch khô khốc thiếu sức sống.Đôi mắt sưng húp vô hồn,ánh nhìn xa săm không định hướng, cuồng thâm trên mắt rất đậm không biết đã bao nhiêu ngày cô gái này chưa ngủ và đã khóc bao đêm. Tại sao một cô gái ở tuổi ăn tuổi chơi vô lo vô nghĩ mà giờ đây lại nằm góc như xác sống, tất cả cũng vì vụ tai nạn kinh hoàng ấy.Vụ tai nạn ấy đã cướp mất cha mẹ và người em ruột thương yêu của nó.Mỗi đêm nó lại thầm oán , sao ông trời quá… Ydaa đời còn đẹp tao mới bước l*n đ*nh sự ngiệp chưa có ý định về hưu sớm để lên tây thiên đâu nên cho tao cáo lần này –Thiên gật gù đẩy nhẹ tay Nam ra .- Thôi bớt chọc nhau đê –Khánh-À gọi cho Băng đi tranh thủ tụ hợp đủ với lại đang rảnh.-Linh-Muộn rồi-Khôi-Con bé còn thức á . Tầm giờ này chị cũng hay điện cho nó hỏi thăm-Ém –Nam-Thôi gọi đi, ghen tức gì nữa.-LinhKhôi lấy cái ipad ra, vào LINE chế độ gọi video .-Nǐ hǎo (Xin chào)- Nam, Linh,Khánh ,Khôi, Thiên -Nĩ hão, hjhj –Nó - Sao hôm nay 5 anh chị lại có nhã hứng gọi cho em vậy . Thiệt hông biết có chuyện gì đây –Nó - Hổng có gì định chào hỏi em gái một tiếng thôi mà –Nam -Hổng dám hổng dám –Nó - Dạo này sao rồi –Khôi -Vẫn bình thường thôi ạ -Nó -Còn mấy anh mới fanmeet xong mà .Thế nào rồi-Nó - HƠ hơ đại thành công luôn, hú hú hú – 3 chàng bắt đầu lại màn hò hét y như trong phòng chờ -Mấy đứa này im coi anh còn chút thể diện phải giữ hộ anh chứ,ồn quá đi mất thôi.-Khánh - Chị Linh ơi, hôm qua em thấy anh Khánh đi với chị ca sĩ nào á, trông xinh cực lại mặc đồ hơi bị s*x* luôn chị có biết không?- Thiên nói vu vơ trúng ai thì trúng. Cả đám lăn ra cười trừ Khánh đang toát mồ hôi hột và Linh mỉm cười nói: -Chị không biết nữa để tí chị về hỏi anh Khánh lại xem đã, xem em ca sĩ ấy là em nào. Anh Khánh nhỉ -Linh - Hai anh chị gọi điện cho em để em thấy cảnh vợ chồng đánh nhau à – Nó vừa nhịn cười vừa nói vẻ giận hờn. - Nào có đâu nhỉ - Khánh vừa nhìn Linh vừa nói cười. Linh bơ không nói gì. -À mà MV mình quay anh sửa xong ồi đó mấy đứa-Khánh -Đâu rồi coi đi anh.. coi lẹ đi ...đâu anh, lôi ra coi liền, hóng lâu rồi, nhanh mở đi, chờ miết, mãi mới thấy,... –Đứa này chen đứa kia nói chặn họng nhau để mình cok quyền phát ngôn. -Yên. Anh gửi cho mỗi đứa một cái rồi.Tự coi đê-Khánh -Không thích. Coi chung đê –Nó -Chuẩn rồi- Linh giờ lại lấy cái iPad khác đưa cho Khánh.Khánh mở MV lên mọi người hướng vào ipad trên tay Khánh và phải mang thêm cái nhiệm vụ cao cả là quay cái ipad của mình hướng làm sao vào cái ipad của Linh để nó nhìn cho rõ. Họ vừa coi vừa nhớ lại những kỉ niệm bên nhau, người xem người chỉ, cười đùa. những cảnh buồn cười lúc bị rược đuổi, vui lúc được ăn thành quả mình trộm được ,hạnh phúc lúc bày tiệc đùa nghịch trên sân thượng, hài hước khi bày ra những trò chơi khăm nhau, hay là những giọt mồ hôi để vẽ lại tường cho cụ.Kèm thêm cảnh 4 người bọn nó nhảy . Mọi thứ được tái hiện cắt ghép khéo léo tạo nên một câu chuyện ngắn về tình bạn .Không cầu kì, đơn giản nhưng lại chân thực. Để đến khi kết thúc ai cũng nở một nụ cười trên môi. -------------------------------------------------------------------------- Sau khi chở bà Cao đến buổi party, Văn Khánh cũng quay về luôn không nắn lại lâu quay về con đường đó, mong được gặp lại được hình bóng ai đó. Từ lúc gặp nó xong đặc biệt là khi thấy Băng cười tuy chỉ là nụ cười xã giao nhưng nó đã kiến Khánh không thể nào quên được. Hình ảnh cứ quẩn quanh trong đầu không rời ra được, nhưng hình như đã gặp nó ở đó ở đâu rồi.Khó nhớ quá. Mà bé đó tên băng học trường mình thì phải.Lạ thật trường mình có bé dễ thương như vậy mà mình không biết, biết vậy hỏi lớp rồi. Thích nỗi gì chắc cũng kiếm cưa thử mới biết được (cười). ------------------------------------------------------------------ Buổi sáng trong lành, không tiếng xe cộ, không tiếng người, yên lành.Hít thật sâu tận hưởng bầu không khí ấy.Đưa tay xem đồng hồ mới 6h đi từ từ tận hưởng vậy. Cho tay vào túi áo tận hưởng sự ấm áp trong thời tiết se lạnh.Đúng vậy,Hôm nay không lạnh lắm hơi se se, ra khỏi nhà mà mặc thêm chiếc áo ấm thì cảm giác thật tuyệt mà có thêm người để ôm đằng sau thì khỏi bàn. Miên man với dòng suy nghĩ một bàn tay lạnh tiến tới và bịt mắt nó: -Đố biết ai –Vương Anh thì thầm vào tai nó. -Anh ANh – Nó đưa tay lên giữ bàn tay đang bịt chặt mắt nó. -Hừ Anh Anh là thế nào ? Anh được rồi –VA -Vậy Anh nghĩa là tên anh hay là anh của em ý …trời ..không biết diễn tả nữa, chết mất-Nó -Hì đương nhiên Anh là Anh của em rồi, ngốc.-VA ngõ nhẹ vào đầu nó. -Anh à, cho em hỏi –Nó -Um –VA Nó ngước đầu lên nhìn VA – Em đang mơ à VA hôn nhẹ lên trán nó – Cảm thấy gì không? Đơ hình, gật đầu lia lịa. Vậy không phải là mơ đâu.hihi –VA xoa đầu nó. -Vậy người con gái mà anh thầm thương bao lâu nay thì sao-Nó- Chỉ có em ngốc mới không nhận ra thôi –Dứt lời VA nắm tay nó rồi nhét vào túi áo mình rồi cứ thế kéo nó đi.( Đổi Face thành LINE nha bà con do bên TQ không được sài face ạ.)