Lăng vương phủ phủ vắng vẻ nhất góc tây bắc, một tòa tiểu viện nửa mở cửa, khói bếp lượn lờ, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng chém gọt cây chói tai. "Ca ——" Một tiếng rơi xuống, một bó củi cắt thành hai mảnh phơi thây trên mặt đất. Quân Lam Tuyết lau mồ hôi, liếc nhìn búa trong tay, lại nhìn thoáng qua cửa phòng bếp mở phân nửa, ánh mắt ngưng lại, nhẹ buông búa trong tay ném xuống đất. Năm ngày rồi. Năm ngày này, cô ngày ngày ở chỗ này chẻ củi quét sân. Không giải thích được xuyên qua đến triều đại không có ghi trong lịch sử này, từ thủ lĩnh thiên tài phân tích số liệu của Liên Hợp Quốc lắc mình một cái, thành nô tài hạ đẳng nhất Lăng vương phủ này. Không tệ, nô tài. Máy bay đáng chết, cả khoang nổ tung, đợi cô tỉnh lại lần nữa liền phát hiện mình ở thân thể này sống lại. Thân thể này ‘đời trước’ là một cô gái, trên người da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, sống sờ sờ chính là một thiên kim tiểu thư một gia đình giàu có không trải qua việc nặng…

Quyển 2 - Chương 177: Chương 58.5

Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản GiáoTác giả: Mặc Hướng Khinh TrầnTruyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngLăng vương phủ phủ vắng vẻ nhất góc tây bắc, một tòa tiểu viện nửa mở cửa, khói bếp lượn lờ, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng chém gọt cây chói tai. "Ca ——" Một tiếng rơi xuống, một bó củi cắt thành hai mảnh phơi thây trên mặt đất. Quân Lam Tuyết lau mồ hôi, liếc nhìn búa trong tay, lại nhìn thoáng qua cửa phòng bếp mở phân nửa, ánh mắt ngưng lại, nhẹ buông búa trong tay ném xuống đất. Năm ngày rồi. Năm ngày này, cô ngày ngày ở chỗ này chẻ củi quét sân. Không giải thích được xuyên qua đến triều đại không có ghi trong lịch sử này, từ thủ lĩnh thiên tài phân tích số liệu của Liên Hợp Quốc lắc mình một cái, thành nô tài hạ đẳng nhất Lăng vương phủ này. Không tệ, nô tài. Máy bay đáng chết, cả khoang nổ tung, đợi cô tỉnh lại lần nữa liền phát hiện mình ở thân thể này sống lại. Thân thể này ‘đời trước’ là một cô gái, trên người da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, sống sờ sờ chính là một thiên kim tiểu thư một gia đình giàu có không trải qua việc nặng… Quân Lam Tuyết vừa rời khỏi hành lang, liền phát giác mình bị theo dõi, hơn nữa người theo dõi nàng võ công rất cao, nàng quay lưng định cố gắng ẩn người vào trong một bụi rậm hoa cỏ, mượn núi giả cùng bụi rậm che giấu thân hình của mình, mới vừa cử động thân thể, người nọ sau lưng đột nhiên tăng tốc độ, thẳng hướng nàng mà đến.Ánh mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, xem ra là nàng vẫn còn xem thường người trong đế vương, nàng đã mơ hồ hiểu được vì sao Tô Lăng Trạch đã từng ẩn nhẫn như vậy, chỉ sợ là cũng phải đề phòng những thế lực không rõ nguồn gốc này đi.Chốc lát sau, đáy lòng Quân Lam Tuyết đã xoay chuyển hàng vạn ý nghĩ, trốn hay không trốn? Nếu trốn sợ rằng ngay lập tức sẽ king động đến mai phục xung quanh, không trốn, không lẽ lại trơ mắt nhìn đối phương công kích mình.Nàng mơ hồ nhướng mày, khẽ suy tư, khóe mắt liếc về một đầm nước ở bên cạnh, xem ra chỉ có thể nhờ vào cái đầm nước này.Đột nhiên nàng dừng buóc, Quân Lam Tuyết đi phía trước đột nhiên la lớn, dưới chân xiêu vẹo, 'ai nha' một tiếng, rơi thẳng vào hồ nước lạnh như băng."Á, cứu mạng a---- mau cứu ta---- cứu mạng!" Nàng hốt hoảng cầu cứu trong nước, nghe có vẻ cực kỳ yếu ớt.Tĩnh An công chúa vẫn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, bất kể nàng là thật hay giả, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nếu đã để cho nàng nghi ngờ, như vậy thì nàng ta cũng không cần sống nữa.Quân Lam Tuyết ở dưới nước càng một đuối sức, cũng vừa vặn nhìn thấy Tĩnh An công chúa.Đáy lòng khẽ trầm xuống, lại là Tĩnh An công chúa.Quân Lam Tuyết chợt nhớ lại, năm đó bị công chúa mua hung thủ bắt cóc nàng, chẳng lẽ, chính là Tĩnh An công chúa này.Một tia ý lạnh xẹt qua trong mắt, xem ra suy đoán của nàng không sai.Có oán báo oán, trong lòng Quân Lam Tuyết đã quyết định, sau đó để mặc thân thể từ từ chìm xuống đáy hồ, tiếng kêu cứu dần biến mất.Tĩnh An công chúa nhìn thấy người nọ từ từ chìm xuống đáy hồ, nàng đu đi tới bên hồ, cẩn thận quan sát một chút, nữ nhân kia vẫn không hề nổi lên, lúc này mới hài lòng hừ một tiếng, xoay người, chuẩn bị rời đi."Ào----"Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nước, Tĩnh An công chúa trong bụng cả kinh, dưới chân đột nhiên bị thứ gì đó bắt được, đột nhiên kéo nàng xuống nước hồ lạnh như băng.Quân Lam Tuyết sau một khắc kéo nàng xuống, lập tức khống chế hai tay của nàng ta, đem nàng ta đặt bên bờ, lạnh lùng hỏi: "Công Chúa điện h* th*n mến, ngươi vẫn còn nhớ rõ tiểu nô tài cải nam trang ở Lăng Vương phủ năm đó, Quân Lam Tuyết chứ?"Tĩnh An công chúa đang bị sặc nước hồ đột nhiên run lên, nhìn Quân Lam Tuyết tựa như gặp phải quỷ: "Ngươi, ngươi, tại sao lại là ngươi! Quân gia các người không phải đã chết hết rồi sao? Bệ hạ rõ ràng..."Còn chưa nói xong, nàng vội vàng ngậm miệng lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết.Nghe vậy, một tia sát ý lạnh lẽo xẹt qua trong mắt Quân Lam Tuyết: "Thì ra là, trong chuyện của Quân gia, còn có phần của ngươi."Trong mắt Tĩnh An công chúa có phần hốt hoảng: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó, ta không biết gì cả!""Không biết!" Quân Lam Tuyết cười lạnh: "Vậy tại sao ngươi lại biết người Quân gia của ta đều đã chết sạch?"" Bổn công chúa không có..." Tĩnh An công chúa cố gắng muốn thoát khỏi sự hiềm nghi, đang muốn giải thích, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng gọi."Công Chúa Điện Hạ?"Là tiếng của thái giám theo bên người nàng.Mắt Tĩnh An công chúa sáng lên, đang muốn lớn tiếng gọi.Mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, lập tức che miệng của nàng, kéo nàng chìm xuống hồ."Ưm!" Tĩnh An công chúa giãy giụa kịch liệt.Thoạt nhìn nàng nhu nhược, nhưng lại vô cũng hung hãn, thấy Quân Lam Tuyết kéo nàng từ từ chìm xuống hồ, nàng ta không giãy dụa nữa, trực tiếp tháo trâm cài đầu xuống, hung hăng đâm về hướng Quân Lam Tuyết! Khí lực hơn người.

Quân Lam Tuyết vừa rời khỏi hành lang, liền phát giác mình bị theo dõi, hơn nữa người theo dõi nàng võ công rất cao, nàng quay lưng định cố gắng ẩn người vào trong một bụi rậm hoa cỏ, mượn núi giả cùng bụi rậm che giấu thân hình của mình, mới vừa cử động thân thể, người nọ sau lưng đột nhiên tăng tốc độ, thẳng hướng nàng mà đến.

Ánh mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, xem ra là nàng vẫn còn xem thường người trong đế vương, nàng đã mơ hồ hiểu được vì sao Tô Lăng Trạch đã từng ẩn nhẫn như vậy, chỉ sợ là cũng phải đề phòng những thế lực không rõ nguồn gốc này đi.

Chốc lát sau, đáy lòng Quân Lam Tuyết đã xoay chuyển hàng vạn ý nghĩ, trốn hay không trốn? Nếu trốn sợ rằng ngay lập tức sẽ king động đến mai phục xung quanh, không trốn, không lẽ lại trơ mắt nhìn đối phương công kích mình.

Nàng mơ hồ nhướng mày, khẽ suy tư, khóe mắt liếc về một đầm nước ở bên cạnh, xem ra chỉ có thể nhờ vào cái đầm nước này.

Đột nhiên nàng dừng buóc, Quân Lam Tuyết đi phía trước đột nhiên la lớn, dưới chân xiêu vẹo, 'ai nha' một tiếng, rơi thẳng vào hồ nước lạnh như băng.

"Á, cứu mạng a---- mau cứu ta---- cứu mạng!" Nàng hốt hoảng cầu cứu trong nước, nghe có vẻ cực kỳ yếu ớt.

Tĩnh An công chúa vẫn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, bất kể nàng là thật hay giả, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nếu đã để cho nàng nghi ngờ, như vậy thì nàng ta cũng không cần sống nữa.

Quân Lam Tuyết ở dưới nước càng một đuối sức, cũng vừa vặn nhìn thấy Tĩnh An công chúa.

Đáy lòng khẽ trầm xuống, lại là Tĩnh An công chúa.

Quân Lam Tuyết chợt nhớ lại, năm đó bị công chúa mua hung thủ bắt cóc nàng, chẳng lẽ, chính là Tĩnh An công chúa này.

Một tia ý lạnh xẹt qua trong mắt, xem ra suy đoán của nàng không sai.

Có oán báo oán, trong lòng Quân Lam Tuyết đã quyết định, sau đó để mặc thân thể từ từ chìm xuống đáy hồ, tiếng kêu cứu dần biến mất.

Tĩnh An công chúa nhìn thấy người nọ từ từ chìm xuống đáy hồ, nàng đu đi tới bên hồ, cẩn thận quan sát một chút, nữ nhân kia vẫn không hề nổi lên, lúc này mới hài lòng hừ một tiếng, xoay người, chuẩn bị rời đi.

"Ào----"

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nước, Tĩnh An công chúa trong bụng cả kinh, dưới chân đột nhiên bị thứ gì đó bắt được, đột nhiên kéo nàng xuống nước hồ lạnh như băng.

Quân Lam Tuyết sau một khắc kéo nàng xuống, lập tức khống chế hai tay của nàng ta, đem nàng ta đặt bên bờ, lạnh lùng hỏi: "Công Chúa điện h* th*n mến, ngươi vẫn còn nhớ rõ tiểu nô tài cải nam trang ở Lăng Vương phủ năm đó, Quân Lam Tuyết chứ?"

Tĩnh An công chúa đang bị sặc nước hồ đột nhiên run lên, nhìn Quân Lam Tuyết tựa như gặp phải quỷ: "Ngươi, ngươi, tại sao lại là ngươi! Quân gia các người không phải đã chết hết rồi sao? Bệ hạ rõ ràng..."

Còn chưa nói xong, nàng vội vàng ngậm miệng lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết.

Nghe vậy, một tia sát ý lạnh lẽo xẹt qua trong mắt Quân Lam Tuyết: "Thì ra là, trong chuyện của Quân gia, còn có phần của ngươi."

Trong mắt Tĩnh An công chúa có phần hốt hoảng: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó, ta không biết gì cả!"

"Không biết!" Quân Lam Tuyết cười lạnh: "Vậy tại sao ngươi lại biết người Quân gia của ta đều đã chết sạch?"

" Bổn công chúa không có..." Tĩnh An công chúa cố gắng muốn thoát khỏi sự hiềm nghi, đang muốn giải thích, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng gọi.

"Công Chúa Điện Hạ?"

Là tiếng của thái giám theo bên người nàng.

Mắt Tĩnh An công chúa sáng lên, đang muốn lớn tiếng gọi.

Mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, lập tức che miệng của nàng, kéo nàng chìm xuống hồ.

"Ưm!" Tĩnh An công chúa giãy giụa kịch liệt.

Thoạt nhìn nàng nhu nhược, nhưng lại vô cũng hung hãn, thấy Quân Lam Tuyết kéo nàng từ từ chìm xuống hồ, nàng ta không giãy dụa nữa, trực tiếp tháo trâm cài đầu xuống, hung hăng đâm về hướng Quân Lam Tuyết! Khí lực hơn người.

Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản GiáoTác giả: Mặc Hướng Khinh TrầnTruyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngLăng vương phủ phủ vắng vẻ nhất góc tây bắc, một tòa tiểu viện nửa mở cửa, khói bếp lượn lờ, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng chém gọt cây chói tai. "Ca ——" Một tiếng rơi xuống, một bó củi cắt thành hai mảnh phơi thây trên mặt đất. Quân Lam Tuyết lau mồ hôi, liếc nhìn búa trong tay, lại nhìn thoáng qua cửa phòng bếp mở phân nửa, ánh mắt ngưng lại, nhẹ buông búa trong tay ném xuống đất. Năm ngày rồi. Năm ngày này, cô ngày ngày ở chỗ này chẻ củi quét sân. Không giải thích được xuyên qua đến triều đại không có ghi trong lịch sử này, từ thủ lĩnh thiên tài phân tích số liệu của Liên Hợp Quốc lắc mình một cái, thành nô tài hạ đẳng nhất Lăng vương phủ này. Không tệ, nô tài. Máy bay đáng chết, cả khoang nổ tung, đợi cô tỉnh lại lần nữa liền phát hiện mình ở thân thể này sống lại. Thân thể này ‘đời trước’ là một cô gái, trên người da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, sống sờ sờ chính là một thiên kim tiểu thư một gia đình giàu có không trải qua việc nặng… Quân Lam Tuyết vừa rời khỏi hành lang, liền phát giác mình bị theo dõi, hơn nữa người theo dõi nàng võ công rất cao, nàng quay lưng định cố gắng ẩn người vào trong một bụi rậm hoa cỏ, mượn núi giả cùng bụi rậm che giấu thân hình của mình, mới vừa cử động thân thể, người nọ sau lưng đột nhiên tăng tốc độ, thẳng hướng nàng mà đến.Ánh mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, xem ra là nàng vẫn còn xem thường người trong đế vương, nàng đã mơ hồ hiểu được vì sao Tô Lăng Trạch đã từng ẩn nhẫn như vậy, chỉ sợ là cũng phải đề phòng những thế lực không rõ nguồn gốc này đi.Chốc lát sau, đáy lòng Quân Lam Tuyết đã xoay chuyển hàng vạn ý nghĩ, trốn hay không trốn? Nếu trốn sợ rằng ngay lập tức sẽ king động đến mai phục xung quanh, không trốn, không lẽ lại trơ mắt nhìn đối phương công kích mình.Nàng mơ hồ nhướng mày, khẽ suy tư, khóe mắt liếc về một đầm nước ở bên cạnh, xem ra chỉ có thể nhờ vào cái đầm nước này.Đột nhiên nàng dừng buóc, Quân Lam Tuyết đi phía trước đột nhiên la lớn, dưới chân xiêu vẹo, 'ai nha' một tiếng, rơi thẳng vào hồ nước lạnh như băng."Á, cứu mạng a---- mau cứu ta---- cứu mạng!" Nàng hốt hoảng cầu cứu trong nước, nghe có vẻ cực kỳ yếu ớt.Tĩnh An công chúa vẫn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, bất kể nàng là thật hay giả, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nếu đã để cho nàng nghi ngờ, như vậy thì nàng ta cũng không cần sống nữa.Quân Lam Tuyết ở dưới nước càng một đuối sức, cũng vừa vặn nhìn thấy Tĩnh An công chúa.Đáy lòng khẽ trầm xuống, lại là Tĩnh An công chúa.Quân Lam Tuyết chợt nhớ lại, năm đó bị công chúa mua hung thủ bắt cóc nàng, chẳng lẽ, chính là Tĩnh An công chúa này.Một tia ý lạnh xẹt qua trong mắt, xem ra suy đoán của nàng không sai.Có oán báo oán, trong lòng Quân Lam Tuyết đã quyết định, sau đó để mặc thân thể từ từ chìm xuống đáy hồ, tiếng kêu cứu dần biến mất.Tĩnh An công chúa nhìn thấy người nọ từ từ chìm xuống đáy hồ, nàng đu đi tới bên hồ, cẩn thận quan sát một chút, nữ nhân kia vẫn không hề nổi lên, lúc này mới hài lòng hừ một tiếng, xoay người, chuẩn bị rời đi."Ào----"Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nước, Tĩnh An công chúa trong bụng cả kinh, dưới chân đột nhiên bị thứ gì đó bắt được, đột nhiên kéo nàng xuống nước hồ lạnh như băng.Quân Lam Tuyết sau một khắc kéo nàng xuống, lập tức khống chế hai tay của nàng ta, đem nàng ta đặt bên bờ, lạnh lùng hỏi: "Công Chúa điện h* th*n mến, ngươi vẫn còn nhớ rõ tiểu nô tài cải nam trang ở Lăng Vương phủ năm đó, Quân Lam Tuyết chứ?"Tĩnh An công chúa đang bị sặc nước hồ đột nhiên run lên, nhìn Quân Lam Tuyết tựa như gặp phải quỷ: "Ngươi, ngươi, tại sao lại là ngươi! Quân gia các người không phải đã chết hết rồi sao? Bệ hạ rõ ràng..."Còn chưa nói xong, nàng vội vàng ngậm miệng lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết.Nghe vậy, một tia sát ý lạnh lẽo xẹt qua trong mắt Quân Lam Tuyết: "Thì ra là, trong chuyện của Quân gia, còn có phần của ngươi."Trong mắt Tĩnh An công chúa có phần hốt hoảng: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó, ta không biết gì cả!""Không biết!" Quân Lam Tuyết cười lạnh: "Vậy tại sao ngươi lại biết người Quân gia của ta đều đã chết sạch?"" Bổn công chúa không có..." Tĩnh An công chúa cố gắng muốn thoát khỏi sự hiềm nghi, đang muốn giải thích, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng gọi."Công Chúa Điện Hạ?"Là tiếng của thái giám theo bên người nàng.Mắt Tĩnh An công chúa sáng lên, đang muốn lớn tiếng gọi.Mắt Quân Lam Tuyết trầm xuống, lập tức che miệng của nàng, kéo nàng chìm xuống hồ."Ưm!" Tĩnh An công chúa giãy giụa kịch liệt.Thoạt nhìn nàng nhu nhược, nhưng lại vô cũng hung hãn, thấy Quân Lam Tuyết kéo nàng từ từ chìm xuống hồ, nàng ta không giãy dụa nữa, trực tiếp tháo trâm cài đầu xuống, hung hăng đâm về hướng Quân Lam Tuyết! Khí lực hơn người.

Quyển 2 - Chương 177: Chương 58.5