Vào 6 năm trước: Nắng mờ nhạt, ngày tàn hứa hẹn một cảm giác ghê gớm nhất. Căn nhà bỏ hoang bấy lâu giờ như một đống đổ nát chẳng được quan tâm, nó… mang cả tiếng trẻ con khóc lên khẩn khoảng: “ Chú, chú cho cháu gặp mẹ đi……” Cô bé chưa nói hết câu thì tên kia gầm lên: “ Ngậm mồm, mày còn léo nhéo nữa là tao cho mày gặp chó sói bây giờ.” Đó chỉ là một đứa trẻ con với cái giọng độc ác khiến nó run lên bần bật, đôi tay xoa xoa thu lại, bé gái giấu bàn tay xước rướm máu đấy đi. O O O Rồi 13 năm sau: “Dịch Thiếu…ca này khó hơn tôi nghĩ.” Thư ký Trương gập tập tài liệu, anh đứng nhìn Dịch Phong Thần đầy ái ngại. … “ Vãn Mộc Ninh, cô ấy nhập viện, vết thương ở tay có khả năng liệt là rất cao” “ Phong Kỳ không tha cho tôi nếu tôi cứu cô ta, tôi cũng không muốn.” Dịch Phong Thần lặng lẽ nhếch môi, mặt Trương Lâm méo đi, chẳng thể nói được gì, trước giờ Dịch thiếu chưa từng từ bất kì một ca bệnh khó, đặc biệt lần này còn là cơ hội hiếm. Vãn Mộc Ninh bị tổn thương tay nhờ một vụ…kích…
Chương 4
Bí Mật Thiếu Gia Chủ NhàTác giả: Mộc NhiTruyện Ngôn Tình Vào 6 năm trước: Nắng mờ nhạt, ngày tàn hứa hẹn một cảm giác ghê gớm nhất. Căn nhà bỏ hoang bấy lâu giờ như một đống đổ nát chẳng được quan tâm, nó… mang cả tiếng trẻ con khóc lên khẩn khoảng: “ Chú, chú cho cháu gặp mẹ đi……” Cô bé chưa nói hết câu thì tên kia gầm lên: “ Ngậm mồm, mày còn léo nhéo nữa là tao cho mày gặp chó sói bây giờ.” Đó chỉ là một đứa trẻ con với cái giọng độc ác khiến nó run lên bần bật, đôi tay xoa xoa thu lại, bé gái giấu bàn tay xước rướm máu đấy đi. O O O Rồi 13 năm sau: “Dịch Thiếu…ca này khó hơn tôi nghĩ.” Thư ký Trương gập tập tài liệu, anh đứng nhìn Dịch Phong Thần đầy ái ngại. … “ Vãn Mộc Ninh, cô ấy nhập viện, vết thương ở tay có khả năng liệt là rất cao” “ Phong Kỳ không tha cho tôi nếu tôi cứu cô ta, tôi cũng không muốn.” Dịch Phong Thần lặng lẽ nhếch môi, mặt Trương Lâm méo đi, chẳng thể nói được gì, trước giờ Dịch thiếu chưa từng từ bất kì một ca bệnh khó, đặc biệt lần này còn là cơ hội hiếm. Vãn Mộc Ninh bị tổn thương tay nhờ một vụ…kích… Hôm nay chính là lúc Mộc Ninh phải ra viện, đôi tay cầm mọi thứ đã vững hơn, đúng là người có nhóm máu hiếm bao giờ khả năng phục hồi cũng nhanh y như người sói trong thần thoại. Mộc Ninh đang được tập vận lí trị liệu lần cuối, cô vui vẻ chăm chú nhìn Dịch Phong Thần:“Anh Phong Thần, quen biết Phong Kỳ lâu rồi mà giờ mới được gặp anh đấy.” Phong Thần chậm rãi điều chế thuốc chuẩn bị tiêm cho cô: “ Vậy giờ có diễm phúc rồi đấy thôi.”“ Anh Phong Thần này, nếu em hợp tác với Phong Kỳ thì có phải ở chung nhà với anh không?”“ Ừ. Ngồi im đi.” Phong Thần nhíu mày, anh đưa kim tiêm tới nhẹ nhàng, mũi kim vào ven, Mộc Ninh chỉ cười trừ, đúng là tiêm nhiều mà cô vẫn chưa thích nghi được.“ Luyện viết chưa?”Phong Thần chợt hỏi“ Luyện viết, à không sao đâu anh, trước kia em cũng từng phẫu thuật, bác sĩ đó còn dạy em cách viết nhanh nhất nữa, cầm bút viết hơi đau nhưng không sao.” Mộc Ninh hồn nhiên trả lời, có thật là không đau, cầm bút run tới bần bật cả người, đau buốt lên tới não, đau tới khóc nấc lên ấy chứ, dần dần mọi thứ cũng trở lại bình thường, tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn.Phong Thần im lặng không nói gì chỉ nhìn ra cửa. Phong Kỳ đã đứng ở đó từ lâu, ánh mắt rõi theo rất khó hiểu, sắc mặt cũng khó coi, rồi anh quay đi.“ Anh Phong Thần, tạm biệt anh.” O O OChiếc xe BMW đã đậu trước bệnh viện, Phong Kỳ lặng lẽ rõi theo người con gái đang lững thững đi tới, Mộc Ninh thực sự đang nghĩ gì nhỉ? Phong Kỳ mở cửa đón lấy cô.“ Này tôi tưởng em phải ngắm em trai tôi lâu chứ.”“ Anh…”“ Lên xe.” Phong Kỳ lạnh nhạt bật xe, Mộc Ninh nhanh nhẹn chui tọt vào. Mộc Ninh chột dạ liếc anh, gương mặt khôi ngô toát nên vẻ lạnh lùng đáng sợ, cô khép đôi mi bảo vệ chủ nghĩa im lặng là vàng. Con đường phố hiện ra mỗi lúc một rõ rệt, khu nhà với những kiến trúc bắt mắt trị giá hàng tỷ cứ nối tiếp nhau, đất ở đây tương đương với hàng chục viên ruby đen cổ, hàng trăm cửa tiệm thời trang, mỗi chỗ một vẻ choáng ngợp, diễm lệ. Chính xác thì đây là đường Phong Lệ xa hoa bậc nhất thành phố này, chỉ có bậc quý tộc, gia đình danh giá nổi tiếng mới được tồn tại.Phong Kỳ dừng lại ở một căn biệt thự khá lớn, tòa nhà cao được sơn một màu sữa với vệt viền xanh lam phối vô cũng mạnh mẽ, đường đi lát toàn bộ bằng sỏi trắng, sân phủ những lớp cỏ dày cắt tỉa cẩn thận nên luôn có một màu xanh mướt, hồ bơi to thỏa sức vũng vẫy thêm vào đó là những bồn hoa đủ loại đầy sắc. Một căn biệt thự đầy đủ không quá lớn cũng không quá nhỏ, toát được cả vẻ cao quý trang nhã của chủ nhân, nhìn là biết người chọn nơi này đã rất kĩ lưỡng.“ Xuống đi, tôi sẽ mang đồ vào.” Phong Kỳ bước xuống mở cửa cho Mộc Ninh, cô đương nhiên đang sững sờ với vẻ khang trang lộng lẫy ở đây, cô nhéo mắt rồi lại chằm chặp vào Phong Kỳ: “ Này, nhà…à không căn biệt thự này là của anh thật sao?”“ Em có ý kiến?” Phong Kỳ đáp một cách lạnh lẽo, hàn khí quả là hàn khí“ Ấy không, aidza cái tay đau quá.” Mộc Ninh vờ nhăn nhó, Phong Kỳ chỉ liếc xéo rồi đẩy cổ vào nhà cùng với một đống đồ.Sau khi phân chia chỗ ở phòng đồ đạc, Mộc Ninh bắt đầu chiếm hữu chiếc giường êm, aidza quá êm luôn miễn không để tên Phong Kỳ bước vào là được.“ Này sao anh vào phòng tôi.” Mộc Ninh bật dạy, cái tay lại nhói lên sau hoạt đọng mạnh này rồi.“ Ký hợp đồng.” Phong Kỳ đưa tập hồ sơ trước mặt cô“ Ký thì ký nhưng ta tôi thế này.”“ Chân, chân cô có bị sao đâu, đóng dấu vân chân là được mà.”Quạ…quạ.. quạ…quạ bay đầy đầu, Phong Kỳ anh ngây thơ phát sợ, ngây thơ hơn cả Ngôn Tâm, ngây thơ phái bực“ Anh có bị sao không sao lại dùng chân để đóng dấu vân chân, đầu óc anh bị liệt rồi à, người đâu…”Phong Kỳ đâu để Mộc Ninh ngông cuồng, anh chồm lấy người cô và quệt chút sơn đỏ lên ngón chân và bản hợp đồng ký kết hoàn toàn thành công rực rỡ.“ Quá đáng đồ đáng ghét anh cứ đợi đấy, trời ạ cái chân của tôi.” Mộc Ninh ra sức suýt xoa.“ Mà này lúc tắm nhớ gọi tôi sẽ tắm giúp em.”“ Tắm cái gì, anh đi luôn đi.” Mộc Ninh phùng phình tức giận chòng chọc nguýt cái cửa nơi chàng trai đẹp đã mất hút.Ăn cơm trưa bụng đói, Mộc Ninh dẫn xác xuống phòng bếp. Phong kỳ đã ngồi sẵn đối diện với anh còn có Dịch Phong Thần và Ngôn Tâm.“ Ngôn Tâm, đến thăm tớ hả? Trùi ui bạn tốt.” Mộc Ninh nhanh chóng chạy tới bàn ăn, Mọi người thì không như cô đều mang ánh mắt phức tạp.
Hôm nay chính là lúc Mộc Ninh phải ra viện, đôi tay cầm mọi
thứ đã vững hơn, đúng là người có nhóm máu hiếm bao giờ khả năng phục hồi cũng
nhanh y như người sói trong thần thoại. Mộc Ninh đang được tập vận lí trị liệu
lần cuối, cô vui vẻ chăm chú nhìn Dịch Phong Thần:
“Anh Phong Thần, quen
biết Phong Kỳ lâu rồi mà giờ mới được gặp anh đấy.”
Phong Thần chậm rãi
điều chế thuốc chuẩn bị tiêm cho cô: “ Vậy giờ có diễm phúc rồi đấy thôi.”
“ Anh Phong Thần này,
nếu em hợp tác với Phong Kỳ thì có phải ở chung nhà với anh không?”
“ Ừ. Ngồi im đi.”
Phong Thần nhíu mày, anh đưa kim tiêm tới nhẹ nhàng, mũi kim vào ven, Mộc Ninh
chỉ cười trừ, đúng là tiêm nhiều mà cô vẫn chưa thích nghi được.
“ Luyện viết
chưa?”Phong Thần chợt hỏi
“ Luyện viết, à không
sao đâu anh, trước kia em cũng từng phẫu thuật, bác sĩ đó còn dạy em cách viết
nhanh nhất nữa, cầm bút viết hơi đau nhưng không sao.” Mộc Ninh hồn nhiên trả
lời, có thật là không đau, cầm bút run tới bần bật cả người, đau buốt lên tới
não, đau tới khóc nấc lên ấy chứ, dần dần mọi thứ cũng trở lại bình thường, tất
cả mọi chuyện đều sẽ ổn.
Phong Thần im lặng
không nói gì chỉ nhìn ra cửa. Phong Kỳ đã đứng ở đó từ lâu, ánh mắt rõi theo
rất khó hiểu, sắc mặt cũng khó coi, rồi anh quay đi.
“ Anh Phong Thần, tạm
biệt anh.”
O O O
Chiếc xe BMW đã đậu trước bệnh viện, Phong Kỳ lặng lẽ rõi
theo người con gái đang lững thững đi tới, Mộc Ninh thực sự đang nghĩ gì nhỉ?
Phong Kỳ mở cửa đón lấy cô.
“ Này tôi tưởng em
phải ngắm em trai tôi lâu chứ.”
“ Anh…”
“ Lên xe.” Phong Kỳ
lạnh nhạt bật xe, Mộc Ninh nhanh nhẹn chui tọt vào. Mộc Ninh chột dạ liếc anh,
gương mặt khôi ngô toát nên vẻ lạnh lùng đáng sợ, cô khép đôi mi bảo vệ chủ
nghĩa im lặng là vàng.
Con đường phố hiện
ra mỗi lúc một rõ rệt, khu nhà với những kiến trúc bắt mắt trị giá hàng tỷ cứ
nối tiếp nhau, đất ở đây tương đương với hàng chục viên ruby đen cổ, hàng trăm
cửa tiệm thời trang, mỗi chỗ một vẻ choáng ngợp, diễm lệ. Chính xác thì đây là
đường Phong Lệ xa hoa bậc nhất thành phố này, chỉ có bậc quý tộc, gia đình danh
giá nổi tiếng mới được tồn tại.
Phong Kỳ dừng lại ở
một căn biệt thự khá lớn, tòa nhà cao được sơn một màu sữa với vệt viền xanh
lam phối vô cũng mạnh mẽ, đường đi lát toàn bộ bằng sỏi trắng, sân phủ những
lớp cỏ dày cắt tỉa cẩn thận nên luôn có một màu xanh mướt, hồ bơi to thỏa sức
vũng vẫy thêm vào đó là những bồn hoa đủ loại đầy sắc. Một căn biệt thự đầy đủ
không quá lớn cũng không quá nhỏ, toát được cả vẻ cao quý trang nhã của chủ
nhân, nhìn là biết người chọn nơi này đã rất kĩ lưỡng.
“ Xuống đi, tôi sẽ
mang đồ vào.” Phong Kỳ bước xuống mở cửa cho Mộc Ninh, cô đương nhiên đang sững
sờ với vẻ khang trang lộng lẫy ở đây, cô nhéo mắt rồi lại chằm chặp vào Phong
Kỳ: “ Này, nhà…à không căn biệt thự này là của anh thật sao?”
“ Em có ý kiến?”
Phong Kỳ đáp một cách lạnh lẽo, hàn khí quả là hàn khí
“ Ấy không, aidza cái
tay đau quá.” Mộc Ninh vờ nhăn nhó, Phong Kỳ chỉ liếc xéo rồi đẩy cổ vào nhà
cùng với một đống đồ.
Sau khi phân chia chỗ
ở phòng đồ đạc, Mộc Ninh bắt đầu chiếm hữu chiếc giường êm, aidza quá êm luôn
miễn không để tên Phong Kỳ bước vào là được.
“ Này sao anh vào
phòng tôi.” Mộc Ninh bật dạy, cái tay lại nhói lên sau hoạt đọng mạnh này rồi.
“ Ký hợp đồng.” Phong
Kỳ đưa tập hồ sơ trước mặt cô
“ Ký thì ký nhưng ta
tôi thế này.”
“ Chân, chân cô có bị
sao đâu, đóng dấu vân chân là được mà.”
Quạ…quạ.. quạ…quạ bay
đầy đầu, Phong Kỳ anh ngây thơ phát sợ, ngây thơ hơn cả Ngôn Tâm, ngây thơ phái
bực
“ Anh có bị sao không
sao lại dùng chân để đóng dấu vân chân, đầu óc anh bị liệt rồi à, người đâu…”
Phong Kỳ đâu để Mộc
Ninh ngông cuồng, anh chồm lấy người cô và quệt chút sơn đỏ lên ngón chân và
bản hợp đồng ký kết hoàn toàn thành công rực rỡ.
“ Quá đáng đồ đáng
ghét anh cứ đợi đấy, trời ạ cái chân của tôi.” Mộc Ninh ra sức suýt xoa.
“ Mà này lúc tắm nhớ
gọi tôi sẽ tắm giúp em.”
“ Tắm cái gì, anh đi
luôn đi.” Mộc Ninh phùng phình tức giận chòng chọc nguýt cái cửa nơi chàng trai
đẹp đã mất hút.
Ăn cơm trưa bụng đói,
Mộc Ninh dẫn xác xuống phòng bếp. Phong kỳ đã ngồi sẵn đối diện với anh còn có
Dịch Phong Thần và Ngôn Tâm.
“ Ngôn Tâm, đến thăm
tớ hả? Trùi ui bạn tốt.” Mộc Ninh nhanh chóng chạy tới bàn ăn, Mọi người thì
không như cô đều mang ánh mắt phức tạp.
Bí Mật Thiếu Gia Chủ NhàTác giả: Mộc NhiTruyện Ngôn Tình Vào 6 năm trước: Nắng mờ nhạt, ngày tàn hứa hẹn một cảm giác ghê gớm nhất. Căn nhà bỏ hoang bấy lâu giờ như một đống đổ nát chẳng được quan tâm, nó… mang cả tiếng trẻ con khóc lên khẩn khoảng: “ Chú, chú cho cháu gặp mẹ đi……” Cô bé chưa nói hết câu thì tên kia gầm lên: “ Ngậm mồm, mày còn léo nhéo nữa là tao cho mày gặp chó sói bây giờ.” Đó chỉ là một đứa trẻ con với cái giọng độc ác khiến nó run lên bần bật, đôi tay xoa xoa thu lại, bé gái giấu bàn tay xước rướm máu đấy đi. O O O Rồi 13 năm sau: “Dịch Thiếu…ca này khó hơn tôi nghĩ.” Thư ký Trương gập tập tài liệu, anh đứng nhìn Dịch Phong Thần đầy ái ngại. … “ Vãn Mộc Ninh, cô ấy nhập viện, vết thương ở tay có khả năng liệt là rất cao” “ Phong Kỳ không tha cho tôi nếu tôi cứu cô ta, tôi cũng không muốn.” Dịch Phong Thần lặng lẽ nhếch môi, mặt Trương Lâm méo đi, chẳng thể nói được gì, trước giờ Dịch thiếu chưa từng từ bất kì một ca bệnh khó, đặc biệt lần này còn là cơ hội hiếm. Vãn Mộc Ninh bị tổn thương tay nhờ một vụ…kích… Hôm nay chính là lúc Mộc Ninh phải ra viện, đôi tay cầm mọi thứ đã vững hơn, đúng là người có nhóm máu hiếm bao giờ khả năng phục hồi cũng nhanh y như người sói trong thần thoại. Mộc Ninh đang được tập vận lí trị liệu lần cuối, cô vui vẻ chăm chú nhìn Dịch Phong Thần:“Anh Phong Thần, quen biết Phong Kỳ lâu rồi mà giờ mới được gặp anh đấy.” Phong Thần chậm rãi điều chế thuốc chuẩn bị tiêm cho cô: “ Vậy giờ có diễm phúc rồi đấy thôi.”“ Anh Phong Thần này, nếu em hợp tác với Phong Kỳ thì có phải ở chung nhà với anh không?”“ Ừ. Ngồi im đi.” Phong Thần nhíu mày, anh đưa kim tiêm tới nhẹ nhàng, mũi kim vào ven, Mộc Ninh chỉ cười trừ, đúng là tiêm nhiều mà cô vẫn chưa thích nghi được.“ Luyện viết chưa?”Phong Thần chợt hỏi“ Luyện viết, à không sao đâu anh, trước kia em cũng từng phẫu thuật, bác sĩ đó còn dạy em cách viết nhanh nhất nữa, cầm bút viết hơi đau nhưng không sao.” Mộc Ninh hồn nhiên trả lời, có thật là không đau, cầm bút run tới bần bật cả người, đau buốt lên tới não, đau tới khóc nấc lên ấy chứ, dần dần mọi thứ cũng trở lại bình thường, tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn.Phong Thần im lặng không nói gì chỉ nhìn ra cửa. Phong Kỳ đã đứng ở đó từ lâu, ánh mắt rõi theo rất khó hiểu, sắc mặt cũng khó coi, rồi anh quay đi.“ Anh Phong Thần, tạm biệt anh.” O O OChiếc xe BMW đã đậu trước bệnh viện, Phong Kỳ lặng lẽ rõi theo người con gái đang lững thững đi tới, Mộc Ninh thực sự đang nghĩ gì nhỉ? Phong Kỳ mở cửa đón lấy cô.“ Này tôi tưởng em phải ngắm em trai tôi lâu chứ.”“ Anh…”“ Lên xe.” Phong Kỳ lạnh nhạt bật xe, Mộc Ninh nhanh nhẹn chui tọt vào. Mộc Ninh chột dạ liếc anh, gương mặt khôi ngô toát nên vẻ lạnh lùng đáng sợ, cô khép đôi mi bảo vệ chủ nghĩa im lặng là vàng. Con đường phố hiện ra mỗi lúc một rõ rệt, khu nhà với những kiến trúc bắt mắt trị giá hàng tỷ cứ nối tiếp nhau, đất ở đây tương đương với hàng chục viên ruby đen cổ, hàng trăm cửa tiệm thời trang, mỗi chỗ một vẻ choáng ngợp, diễm lệ. Chính xác thì đây là đường Phong Lệ xa hoa bậc nhất thành phố này, chỉ có bậc quý tộc, gia đình danh giá nổi tiếng mới được tồn tại.Phong Kỳ dừng lại ở một căn biệt thự khá lớn, tòa nhà cao được sơn một màu sữa với vệt viền xanh lam phối vô cũng mạnh mẽ, đường đi lát toàn bộ bằng sỏi trắng, sân phủ những lớp cỏ dày cắt tỉa cẩn thận nên luôn có một màu xanh mướt, hồ bơi to thỏa sức vũng vẫy thêm vào đó là những bồn hoa đủ loại đầy sắc. Một căn biệt thự đầy đủ không quá lớn cũng không quá nhỏ, toát được cả vẻ cao quý trang nhã của chủ nhân, nhìn là biết người chọn nơi này đã rất kĩ lưỡng.“ Xuống đi, tôi sẽ mang đồ vào.” Phong Kỳ bước xuống mở cửa cho Mộc Ninh, cô đương nhiên đang sững sờ với vẻ khang trang lộng lẫy ở đây, cô nhéo mắt rồi lại chằm chặp vào Phong Kỳ: “ Này, nhà…à không căn biệt thự này là của anh thật sao?”“ Em có ý kiến?” Phong Kỳ đáp một cách lạnh lẽo, hàn khí quả là hàn khí“ Ấy không, aidza cái tay đau quá.” Mộc Ninh vờ nhăn nhó, Phong Kỳ chỉ liếc xéo rồi đẩy cổ vào nhà cùng với một đống đồ.Sau khi phân chia chỗ ở phòng đồ đạc, Mộc Ninh bắt đầu chiếm hữu chiếc giường êm, aidza quá êm luôn miễn không để tên Phong Kỳ bước vào là được.“ Này sao anh vào phòng tôi.” Mộc Ninh bật dạy, cái tay lại nhói lên sau hoạt đọng mạnh này rồi.“ Ký hợp đồng.” Phong Kỳ đưa tập hồ sơ trước mặt cô“ Ký thì ký nhưng ta tôi thế này.”“ Chân, chân cô có bị sao đâu, đóng dấu vân chân là được mà.”Quạ…quạ.. quạ…quạ bay đầy đầu, Phong Kỳ anh ngây thơ phát sợ, ngây thơ hơn cả Ngôn Tâm, ngây thơ phái bực“ Anh có bị sao không sao lại dùng chân để đóng dấu vân chân, đầu óc anh bị liệt rồi à, người đâu…”Phong Kỳ đâu để Mộc Ninh ngông cuồng, anh chồm lấy người cô và quệt chút sơn đỏ lên ngón chân và bản hợp đồng ký kết hoàn toàn thành công rực rỡ.“ Quá đáng đồ đáng ghét anh cứ đợi đấy, trời ạ cái chân của tôi.” Mộc Ninh ra sức suýt xoa.“ Mà này lúc tắm nhớ gọi tôi sẽ tắm giúp em.”“ Tắm cái gì, anh đi luôn đi.” Mộc Ninh phùng phình tức giận chòng chọc nguýt cái cửa nơi chàng trai đẹp đã mất hút.Ăn cơm trưa bụng đói, Mộc Ninh dẫn xác xuống phòng bếp. Phong kỳ đã ngồi sẵn đối diện với anh còn có Dịch Phong Thần và Ngôn Tâm.“ Ngôn Tâm, đến thăm tớ hả? Trùi ui bạn tốt.” Mộc Ninh nhanh chóng chạy tới bàn ăn, Mọi người thì không như cô đều mang ánh mắt phức tạp.