Khuôn mặt của chị không phải là của em. Một đứa trẻ nghèo nàn nhưng lại có được hạnh phúc. Và đương nhiên bất cứ ai cũng không muốn hạnh phúc đó tan vỡ. Đã lỡ cho hạnh phúc của mình thì bước tiếp luôn. Dẫu biết rằng hạnh kết quả sẽ rất đau. - Nhỏ - Trần Mỹ Linh. (Hoàng Khắc Dương) Nó - Cô tiểu thư nhà giàu. Sống rất khoan dung và tốt bụng. Chưa hề đấu tranh về thứ gì. Bởi vì trong nàng luôn tâm nguyện rằng "cái gì thuộc về mình thì sẽ là của mình." - Hoàng Thục Anh. Căn biệt thự ở số nhà *** lấp ló sau ánh hào quang tươi tắn của mặt trời. Chiếc Cadillac chuyển bánh đi ra sau khi cánh cổng lớn kia mở rộng. -"Oa...hôm nay gia đình chúng ta sẽ đi dã ngoại ở ngoại ô. Thật là hạnh phúc đó nha."-Hoàng Thục Anh hí hửng cười vui vẻ ngồi ở phía sau xe cười đùa với ba mẹ mình. Chỉ mới 6 tuổi mà con bé đã ra dáng một bà cụ non. -"Ha...ha...ha...trông con có vẻ vui quá. Có cả ông bà nội và ngoại nữa đấy."-Ba vừa lái xe vừa nhìn con gái lắc đầu. -"Gặp ông bà phải lễ phép nha chưa?"-Mẹ Anh quay…
Chương 45: Vòng tay ấm áp và sự ganh tị
Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của EmTác giả: Linh PuKhuôn mặt của chị không phải là của em. Một đứa trẻ nghèo nàn nhưng lại có được hạnh phúc. Và đương nhiên bất cứ ai cũng không muốn hạnh phúc đó tan vỡ. Đã lỡ cho hạnh phúc của mình thì bước tiếp luôn. Dẫu biết rằng hạnh kết quả sẽ rất đau. - Nhỏ - Trần Mỹ Linh. (Hoàng Khắc Dương) Nó - Cô tiểu thư nhà giàu. Sống rất khoan dung và tốt bụng. Chưa hề đấu tranh về thứ gì. Bởi vì trong nàng luôn tâm nguyện rằng "cái gì thuộc về mình thì sẽ là của mình." - Hoàng Thục Anh. Căn biệt thự ở số nhà *** lấp ló sau ánh hào quang tươi tắn của mặt trời. Chiếc Cadillac chuyển bánh đi ra sau khi cánh cổng lớn kia mở rộng. -"Oa...hôm nay gia đình chúng ta sẽ đi dã ngoại ở ngoại ô. Thật là hạnh phúc đó nha."-Hoàng Thục Anh hí hửng cười vui vẻ ngồi ở phía sau xe cười đùa với ba mẹ mình. Chỉ mới 6 tuổi mà con bé đã ra dáng một bà cụ non. -"Ha...ha...ha...trông con có vẻ vui quá. Có cả ông bà nội và ngoại nữa đấy."-Ba vừa lái xe vừa nhìn con gái lắc đầu. -"Gặp ông bà phải lễ phép nha chưa?"-Mẹ Anh quay… TA té xuống sàn. Chấn tâm lí đến thời gian 10 năm trước của nó. Nước mắt không ngừng tuông rơi,nó ngất đi sau đó.-"Gọi bác sĩ đến đi."Bà nội hoảng hốt lay lay nó lên trong khi Linh cứ đâm đâm nhìn xác chết trước mắt. Mình lại giết thêm một người nữa rồi. Thật vui như mình vừa cầu nguyện hay buồn khi trái tim đã nhuộm đen....Sáng.-"Cậu chủ có chuyện này...."-Quản gia đến nói nhỏ nhẹ với BQ đang bận rộn trên màn hình. Cả đêm hắn không ngủ và đôi mắt kia gần sụp xuống,làn da thâm bắt đầu xuất hiện.-"Đừng có mà lôi thôi mấy chuyện ngủ nghĩ ra."-Quyền nổi quạu.-"Không phải ạ. Mà là chuyện nhà tiểu thư TA. Ông nội đêm qua đã xảy ra tai nạn chết rồi ạ."Nghe xong câu nói đó,hắn làm rơi máy chơi game trên tay. Ông nội TA mất rồi sao. Không suy nghĩ gì thêm. Hắn một mạch nhảy xuống lầu, chạy băng qua nhà nó.Mọi thứ thay đổi dần. Mọi người trở nên bận rộn một cách buồn bã. ML đứng trước nhà chỉ đạo mọi người làm đám tang.Thấy BQ đứng đấy với khuôn mặt xơ rơ. Lòng bỗng thấy thương thương. Người con trai ấy mấy hôm không gặp đây ư?-"Quyền...."-Linh chạy đến nở nụ cười.Chưa kịp suy nghĩ gì thêm,không màn đến người đứng trước mặt. Hắn chạy như ma đuổi lên lầu.Bóng dáng nó ngồi trên sân thượng kia, u buồn như 10 năm trước. Hình như bây giờ mới thật sự là nó không còn một người thân nào thương nó cả. Hắn đi đến đằng sau ôm nó.-"Anh...."TA quay sang nhìn BQ. Nó run lên,thấy hắn như một người thân nhất bây giờ. Dang hai tay ôm lấy hắn. Khóc nức nở,tiếng khóc gào thét làm lòng hắn đau thay.-"Hức....hức...."BQ thuận thế quay sang ôm lấy TA. Cố gắng dùng những hơi ấm ôm lấy nó. Không quên nói nhỏ nhẹ. Tao yêu mày.-"Không sao. Còn có tao ở đây."Nó ghì chặt bàn tay mình bên vòng eo hắn. Bây giờ,nó sợ nó mất tất cả. Nó sợ mất hắn nhiều lắm. Nó không muốn ai đến bên mình yêu thương một cách hờ hợt rồi bỏ đi đột ngột. Chuyện gì đã xảy ra cơ chứ.-"Đừng bỏ tớ."-"Ừ hứa đấy."-Không do dự trả lời nó....Từ xa,ML chứng kiến cảnh tượng ấy. Trong lòng không ngừng đau nhói. Ở đây tôi cùng từng thương cậu,muốn cái ôm như vậy. Nhưng tại sao cậu lại hứa sẽ bên cạnh chị ấy cơ chứ. Một cách không do dự như vậy sao? Vậy có khi nào tôi hỏi cậu sẽ như vậy. Những vết thương mà nhỏ đỡ cho hắn bỗng ứa rát theo cô chủ của mình.Linh quay mặt sang bước đi. Không cam tâm với những gì mình thấy. Mình thua chị ấy đến mức dày vò như vậy sao?Một nụ cười đểu cán hiện lên. Nó gượng gạo và mang nhiều cảm xúc đến nổi một kẻ không dám cười vì hạnh phúc. Nụ cười của tôi bây giờ cũng nên vứt một nơi xó xỉnh nào đi. Thật nực cười. Tôi đau. Tôi đủ ganh tị với chị..........................M. Hoàng tỉnh giấc. Đầu bỗng đau nhứt lên. Đã quá trễ giờ vậy mà tại sao TA chưa đến. Tự nhiên cảm giác lạ lẫm dâng đến. Hình bóng người yêu cũ kia phai mờ và thay vào đó là nó. Nụ cười của nó hiện lên."Cậu đừng có tiết kiệm lời với tớ như vậy có được không?"Hoàng run rẩy đi đến bàn ăn. Ngồi đấy với cốc sữa nóng đang đợi người cầm lên uống. Tay anh nhẹ nhàng lấy lên mảnh giấy đủ màu mà nó đã chuẩn bị cho mình."Khi nào muốn ghi nhớ điều gì hãy lấy giấy của tớ mà viết. Chúc cậu mau hết bệnh."Anh chọn mạn giấy màu đỏ gấp lại. Đôi môi cong lên. Cảm giác thật sự bây giờ của anh viết lên. Anh dần nhận thức được nhiều điều khi bên nó. Anh muốn xác định dần cảm xúc."Tôi nhớ em."
TA té xuống sàn. Chấn tâm lí đến thời gian 10 năm trước của nó. Nước mắt không ngừng tuông rơi,nó ngất đi sau đó.
-"Gọi bác sĩ đến đi."
Bà nội hoảng hốt lay lay nó lên trong khi Linh cứ đâm đâm nhìn xác chết trước mắt. Mình lại giết thêm một người nữa rồi. Thật vui như mình vừa cầu nguyện hay buồn khi trái tim đã nhuộm đen.
...
Sáng.
-"Cậu chủ có chuyện này...."-Quản gia đến nói nhỏ nhẹ với BQ đang bận rộn trên màn hình. Cả đêm hắn không ngủ và đôi mắt kia gần sụp xuống,làn da thâm bắt đầu xuất hiện.
-"Đừng có mà lôi thôi mấy chuyện ngủ nghĩ ra."-Quyền nổi quạu.
-"Không phải ạ. Mà là chuyện nhà tiểu thư TA. Ông nội đêm qua đã xảy ra tai nạn chết rồi ạ."
Nghe xong câu nói đó,hắn làm rơi máy chơi game trên tay. Ông nội TA mất rồi sao. Không suy nghĩ gì thêm. Hắn một mạch nhảy xuống lầu, chạy băng qua nhà nó.
Mọi thứ thay đổi dần. Mọi người trở nên bận rộn một cách buồn bã. ML đứng trước nhà chỉ đạo mọi người làm đám tang.
Thấy BQ đứng đấy với khuôn mặt xơ rơ. Lòng bỗng thấy thương thương. Người con trai ấy mấy hôm không gặp đây ư?
-"Quyền...."-Linh chạy đến nở nụ cười.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm,không màn đến người đứng trước mặt. Hắn chạy như ma đuổi lên lầu.
Bóng dáng nó ngồi trên sân thượng kia, u buồn như 10 năm trước. Hình như bây giờ mới thật sự là nó không còn một người thân nào thương nó cả. Hắn đi đến đằng sau ôm nó.
-"Anh...."
TA quay sang nhìn BQ. Nó run lên,thấy hắn như một người thân nhất bây giờ. Dang hai tay ôm lấy hắn. Khóc nức nở,tiếng khóc gào thét làm lòng hắn đau thay.
-"Hức....hức...."
BQ thuận thế quay sang ôm lấy TA. Cố gắng dùng những hơi ấm ôm lấy nó. Không quên nói nhỏ nhẹ. Tao yêu mày.
-"Không sao. Còn có tao ở đây."
Nó ghì chặt bàn tay mình bên vòng eo hắn. Bây giờ,nó sợ nó mất tất cả. Nó sợ mất hắn nhiều lắm. Nó không muốn ai đến bên mình yêu thương một cách hờ hợt rồi bỏ đi đột ngột. Chuyện gì đã xảy ra cơ chứ.
-"Đừng bỏ tớ."
-"Ừ hứa đấy."-Không do dự trả lời nó.
...
Từ xa,ML chứng kiến cảnh tượng ấy. Trong lòng không ngừng đau nhói. Ở đây tôi cùng từng thương cậu,muốn cái ôm như vậy. Nhưng tại sao cậu lại hứa sẽ bên cạnh chị ấy cơ chứ. Một cách không do dự như vậy sao? Vậy có khi nào tôi hỏi cậu sẽ như vậy. Những vết thương mà nhỏ đỡ cho hắn bỗng ứa rát theo cô chủ của mình.
Linh quay mặt sang bước đi. Không cam tâm với những gì mình thấy. Mình thua chị ấy đến mức dày vò như vậy sao?
Một nụ cười đểu cán hiện lên. Nó gượng gạo và mang nhiều cảm xúc đến nổi một kẻ không dám cười vì hạnh phúc. Nụ cười của tôi bây giờ cũng nên vứt một nơi xó xỉnh nào đi. Thật nực cười. Tôi đau. Tôi đủ ganh tị với chị.
.........................
M. Hoàng tỉnh giấc. Đầu bỗng đau nhứt lên. Đã quá trễ giờ vậy mà tại sao TA chưa đến. Tự nhiên cảm giác lạ lẫm dâng đến. Hình bóng người yêu cũ kia phai mờ và thay vào đó là nó. Nụ cười của nó hiện lên.
"Cậu đừng có tiết kiệm lời với tớ như vậy có được không?"
Hoàng run rẩy đi đến bàn ăn. Ngồi đấy với cốc sữa nóng đang đợi người cầm lên uống. Tay anh nhẹ nhàng lấy lên mảnh giấy đủ màu mà nó đã chuẩn bị cho mình.
"Khi nào muốn ghi nhớ điều gì hãy lấy giấy của tớ mà viết. Chúc cậu mau hết bệnh."
Anh chọn mạn giấy màu đỏ gấp lại. Đôi môi cong lên. Cảm giác thật sự bây giờ của anh viết lên. Anh dần nhận thức được nhiều điều khi bên nó. Anh muốn xác định dần cảm xúc.
"Tôi nhớ em."
Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của EmTác giả: Linh PuKhuôn mặt của chị không phải là của em. Một đứa trẻ nghèo nàn nhưng lại có được hạnh phúc. Và đương nhiên bất cứ ai cũng không muốn hạnh phúc đó tan vỡ. Đã lỡ cho hạnh phúc của mình thì bước tiếp luôn. Dẫu biết rằng hạnh kết quả sẽ rất đau. - Nhỏ - Trần Mỹ Linh. (Hoàng Khắc Dương) Nó - Cô tiểu thư nhà giàu. Sống rất khoan dung và tốt bụng. Chưa hề đấu tranh về thứ gì. Bởi vì trong nàng luôn tâm nguyện rằng "cái gì thuộc về mình thì sẽ là của mình." - Hoàng Thục Anh. Căn biệt thự ở số nhà *** lấp ló sau ánh hào quang tươi tắn của mặt trời. Chiếc Cadillac chuyển bánh đi ra sau khi cánh cổng lớn kia mở rộng. -"Oa...hôm nay gia đình chúng ta sẽ đi dã ngoại ở ngoại ô. Thật là hạnh phúc đó nha."-Hoàng Thục Anh hí hửng cười vui vẻ ngồi ở phía sau xe cười đùa với ba mẹ mình. Chỉ mới 6 tuổi mà con bé đã ra dáng một bà cụ non. -"Ha...ha...ha...trông con có vẻ vui quá. Có cả ông bà nội và ngoại nữa đấy."-Ba vừa lái xe vừa nhìn con gái lắc đầu. -"Gặp ông bà phải lễ phép nha chưa?"-Mẹ Anh quay… TA té xuống sàn. Chấn tâm lí đến thời gian 10 năm trước của nó. Nước mắt không ngừng tuông rơi,nó ngất đi sau đó.-"Gọi bác sĩ đến đi."Bà nội hoảng hốt lay lay nó lên trong khi Linh cứ đâm đâm nhìn xác chết trước mắt. Mình lại giết thêm một người nữa rồi. Thật vui như mình vừa cầu nguyện hay buồn khi trái tim đã nhuộm đen....Sáng.-"Cậu chủ có chuyện này...."-Quản gia đến nói nhỏ nhẹ với BQ đang bận rộn trên màn hình. Cả đêm hắn không ngủ và đôi mắt kia gần sụp xuống,làn da thâm bắt đầu xuất hiện.-"Đừng có mà lôi thôi mấy chuyện ngủ nghĩ ra."-Quyền nổi quạu.-"Không phải ạ. Mà là chuyện nhà tiểu thư TA. Ông nội đêm qua đã xảy ra tai nạn chết rồi ạ."Nghe xong câu nói đó,hắn làm rơi máy chơi game trên tay. Ông nội TA mất rồi sao. Không suy nghĩ gì thêm. Hắn một mạch nhảy xuống lầu, chạy băng qua nhà nó.Mọi thứ thay đổi dần. Mọi người trở nên bận rộn một cách buồn bã. ML đứng trước nhà chỉ đạo mọi người làm đám tang.Thấy BQ đứng đấy với khuôn mặt xơ rơ. Lòng bỗng thấy thương thương. Người con trai ấy mấy hôm không gặp đây ư?-"Quyền...."-Linh chạy đến nở nụ cười.Chưa kịp suy nghĩ gì thêm,không màn đến người đứng trước mặt. Hắn chạy như ma đuổi lên lầu.Bóng dáng nó ngồi trên sân thượng kia, u buồn như 10 năm trước. Hình như bây giờ mới thật sự là nó không còn một người thân nào thương nó cả. Hắn đi đến đằng sau ôm nó.-"Anh...."TA quay sang nhìn BQ. Nó run lên,thấy hắn như một người thân nhất bây giờ. Dang hai tay ôm lấy hắn. Khóc nức nở,tiếng khóc gào thét làm lòng hắn đau thay.-"Hức....hức...."BQ thuận thế quay sang ôm lấy TA. Cố gắng dùng những hơi ấm ôm lấy nó. Không quên nói nhỏ nhẹ. Tao yêu mày.-"Không sao. Còn có tao ở đây."Nó ghì chặt bàn tay mình bên vòng eo hắn. Bây giờ,nó sợ nó mất tất cả. Nó sợ mất hắn nhiều lắm. Nó không muốn ai đến bên mình yêu thương một cách hờ hợt rồi bỏ đi đột ngột. Chuyện gì đã xảy ra cơ chứ.-"Đừng bỏ tớ."-"Ừ hứa đấy."-Không do dự trả lời nó....Từ xa,ML chứng kiến cảnh tượng ấy. Trong lòng không ngừng đau nhói. Ở đây tôi cùng từng thương cậu,muốn cái ôm như vậy. Nhưng tại sao cậu lại hứa sẽ bên cạnh chị ấy cơ chứ. Một cách không do dự như vậy sao? Vậy có khi nào tôi hỏi cậu sẽ như vậy. Những vết thương mà nhỏ đỡ cho hắn bỗng ứa rát theo cô chủ của mình.Linh quay mặt sang bước đi. Không cam tâm với những gì mình thấy. Mình thua chị ấy đến mức dày vò như vậy sao?Một nụ cười đểu cán hiện lên. Nó gượng gạo và mang nhiều cảm xúc đến nổi một kẻ không dám cười vì hạnh phúc. Nụ cười của tôi bây giờ cũng nên vứt một nơi xó xỉnh nào đi. Thật nực cười. Tôi đau. Tôi đủ ganh tị với chị..........................M. Hoàng tỉnh giấc. Đầu bỗng đau nhứt lên. Đã quá trễ giờ vậy mà tại sao TA chưa đến. Tự nhiên cảm giác lạ lẫm dâng đến. Hình bóng người yêu cũ kia phai mờ và thay vào đó là nó. Nụ cười của nó hiện lên."Cậu đừng có tiết kiệm lời với tớ như vậy có được không?"Hoàng run rẩy đi đến bàn ăn. Ngồi đấy với cốc sữa nóng đang đợi người cầm lên uống. Tay anh nhẹ nhàng lấy lên mảnh giấy đủ màu mà nó đã chuẩn bị cho mình."Khi nào muốn ghi nhớ điều gì hãy lấy giấy của tớ mà viết. Chúc cậu mau hết bệnh."Anh chọn mạn giấy màu đỏ gấp lại. Đôi môi cong lên. Cảm giác thật sự bây giờ của anh viết lên. Anh dần nhận thức được nhiều điều khi bên nó. Anh muốn xác định dần cảm xúc."Tôi nhớ em."