Trời mưa rất to, tiếng sấm ầm ầm long trời khiến Nhan Nghiên ôm chặt mẹ. Bé mở mắt, bầu trời tựa như được che phủ bởi một lớp vải đen dày cộp, nhìn không thấy chân trời, chỉ có thể nhìn thấy những hạt mưa lớn rơi xuống, tuy đã che ô, nhưng bé vẫn thấy vai áo của mẹ ướt đẫm. “Mẹ, vì sao chúng ta lại tới nơi này?” Nhan Nghiên nắm lấy áo mẹ, nhỏ giọng hỏi. “Nhan Nghiên ngoan, đừng nói nữa, tí nữa con ở bên cạnh không được nói nhé.” Mẹ bé – Đường Tuệ Hà vừa mới nói dứt lời, cánh cổng sắt to lớn mở ra, một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi cầm ô dẫn hai đứa bé gái đi ra. Người đàn bà đi đầu hung dữ nhìn chằm chằm vào mẹ con bọn họ, nói: “Tiên sinh nhà ta cho các người đi vào!” “Cảm ơn!” Đường Tuệ Hà vô thức ôm chặt con gái, run rẩy đi vào. Vừa vào cửa chính, một luồng hơi máy sưởi phả thẳng vào mặt, Nhan Nghiên rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tò mò. Tư Thành Đống an vị ngồi trên sô pha phòng khách, đôi mắt bắn về phía bên này, thấy Đường Tuệ Hà ôm đứa con gái trong lòng, sắc…

Chương 169: Anh là đồ điên

Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài PapaTác giả: Nhược Trữ TrữTruyện Ngôn TìnhTrời mưa rất to, tiếng sấm ầm ầm long trời khiến Nhan Nghiên ôm chặt mẹ. Bé mở mắt, bầu trời tựa như được che phủ bởi một lớp vải đen dày cộp, nhìn không thấy chân trời, chỉ có thể nhìn thấy những hạt mưa lớn rơi xuống, tuy đã che ô, nhưng bé vẫn thấy vai áo của mẹ ướt đẫm. “Mẹ, vì sao chúng ta lại tới nơi này?” Nhan Nghiên nắm lấy áo mẹ, nhỏ giọng hỏi. “Nhan Nghiên ngoan, đừng nói nữa, tí nữa con ở bên cạnh không được nói nhé.” Mẹ bé – Đường Tuệ Hà vừa mới nói dứt lời, cánh cổng sắt to lớn mở ra, một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi cầm ô dẫn hai đứa bé gái đi ra. Người đàn bà đi đầu hung dữ nhìn chằm chằm vào mẹ con bọn họ, nói: “Tiên sinh nhà ta cho các người đi vào!” “Cảm ơn!” Đường Tuệ Hà vô thức ôm chặt con gái, run rẩy đi vào. Vừa vào cửa chính, một luồng hơi máy sưởi phả thẳng vào mặt, Nhan Nghiên rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tò mò. Tư Thành Đống an vị ngồi trên sô pha phòng khách, đôi mắt bắn về phía bên này, thấy Đường Tuệ Hà ôm đứa con gái trong lòng, sắc… Edit: Ly VũBeta: MộcMặc dù Nhan Nghiên đã thân mật cùng hắn vô số lần, nhưng dưới ánh đèn chói mắt , người đàn ông này lại đứng trước mặt mình, khuôn ngực săn chắc, tấm lưng gầy, ánh mắt cô nhìn xuống h* th*n hắn, mặt đỏ , cũng không dám liếc hắn một chút nào nữa.Tư Kình Vũ nhìn cô, cô đỏ mặt, áo choàng tắm màu xanh trên người bao lấy th*n th* tr*ng n*n của cô, cô thẹn thùng nằm trên giường của hắn, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu .Tư Kình Vũ nghĩ, nếu như bình thường cô cũng có bộ dạng này thì thật tốt. Như một cô gái nhỏ nằm trong lòng mình, nhưng Nhan Nghiên không như thế, cô quật cường, cứng cỏi, có ý chí mãnh liệt, hắn căn bản không nắm giữ nổi cô.Trong ngực hắn chợt cảm thấy tức giận, tức giận chính mình, cũng tức giận với cô, hắn muốn bộc phát. Hắn kéo dây lưng trên người Nhan Nghiên, bên trong cô chỉ mặc chiếc q**n l*t màu trắng, hắn nhìn cô. Nhưng hắn không đụng vào, chỉ dò xét cô, nhìn thấu trái tim cô.Nhan Nghiên không nhìn mặt hắn nhưng cô biết rõ hắn đang nhìn mình, cô cũng không ngăn cản, cô không chịu được ánh mắt của hắn. Ánh mắt hắn quá mãnh liệt, giống như muốn l*t tr*n cô. Cô không khống chế nổi chợt phát run lên, phảng phất nhớ tới trước kia, cô giống như vật hiến tế được đưa đến giường của hắn, mặc hắn xử lý.Tư Kình Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, tay của hắn đặt trên mặt cô, hai mắt cô nhắm nghiền, vẻ mặt vô hại. Hắn nắm cằm cô nói: “Tại sao đến trên giường biểu lộ của em lại trở nên khác vậy? Nhan Nghiên, ngày thường em nói chuyện với tôi khí thế lắm mà. Nhan Nghiên, nói cho tôi biết, vì sao em lại có hai con người khác nhau đến thế.”Nhan Nghiên mở mắt ra,Tư Kình Vũ ngồi rất gần cô, da hắn ngăm đen, mỗi nơi đều rất cường tráng, cô thậm chí có thể cảm nhận được sức nặng trên người hắn, vô tình tạo áp lực cho cô. Nhan Nghiên cảm thấy hô hấp khó khăn, cô không nhìn hắn nói: “Nếu như bây giờ tôi nói, tôi không muốn anh, anh sẽ bỏ qua sao?”“Sẽ không!” Tư Kình Vũ nói xong liền hôn lên môi cô, hắn nâng cằm cô, ép cô tách môi ra , đầu lưỡi hắn xông vào, đảo quanh đầu lưỡi của cô, nếm vị ngọt của cô. “Nhan Nghiên, tôi không cần biết em nghĩ gì. Bất kể thế nào tôi sẽ không buông tay. Hôm nay tôi đã đáp ứng Tử Hằng, tôi cũng sẽ làm được.” Tư Kình Vũ nói trên môi cô, lại hôn lên lần nữa, càng xâm nhập, giống như muốn nuốt cô vào bụng.Nhan Nghiên không muốn thừa nhận sự mãnh liệt của hắn, miệng cô bị hắn xâm nhập, cô muốn tránh, nhưng đầu lưỡi lại bị hắn kéo vào trong môi hắn, thậm chí bắt đầu hút mật ngọt trong miệng cô. Tay của hắn phủ trên ngực cô, đầu ngón tay đè trên đỉnh ngực, cô khó chịu uốn éo, bắt lấy tay hắn, thở gấp.Tư Kình Vũ rời môi cô, môi của cô bị hắn hôn đến sưng đỏ. Hắn hôn lên vành tai cô, nói: “Nhan Nghiên, em nói cho tôi biết, đến bây giờ em đối với tôi dù một chút cảm giác cũng không có sao? Em có thể nói, đối với tôi em chỉ có hận sao?”Nhan Nghiên lại nở nụ cười, cô quay đầu nhìn hắn: “Đây chỉ là phản ứng tự nhiên trên thân thể, Tư thiếu, cũng không phải chỉ có anh làm được, anh không cần đắc ý.”Đôi mắt Tư Kình Vũ trở nên ủ rũ, lời của cô đã thành công chọc tức hắn, hắn cắn lên vành tai cô : “Tôi sẽ cho em biết, có phải chỉ có tôi mới có thể làm được hay không.” Hắn đẩy người cô, một tay kéo áo tắm của cô , ném xuống đất. Da Nhan Nghiên rất trắng. Tư Kình Vũ hôn lên vai cô, lưỡi vẽ một đường trên lưng cô. Hắn không đè nặng cô, thân thể cô phô bày trên giường. Tư Kình Vũ cầm tay cô, nói bên tai: “Thế nào, không phục?”Nhan Nghiên chôn mặt trong chăn, hiển nhiên không chịu trả lời. Cô chưa bao giờ biết rõ lưng của cô cũng vô cùng mẫn cảm, nụ hôn của hắn trượt lên, làm mọi tế bào trong cơ thể cô đều run rẩy. Cô không nên kích hắn, không nên khiêu khích hắn, hiện tại phải nhận trừng phạt.Tư Kình Vũ không nhìn được sắc mặt cô, lại nhìn da thịt trên người cô đang là một màu hồng phấn, Tư Kình Vũ đưa tay trượt xuống eo cô, thân thể cô lập tức run rẩy, dù vậy cô cũng không cam chịu, không xin tha thứ, cũng không để mình phát ra âm thanh. Tay hắn tiến đến mông của cô, chiếc quần nhỏ màu trắng bao quanh vô cùng kín đáo. Khóe miệng Tư Kình Vũ lộ ra chút gian tà, hắn thừa nhận mình có thú vui khác. Người đàn ông khác sẽ hi vọng người phụ nữ của mình mặc bộ đồ đẹp đẽ gợi cảm, nhưng trong mắt hắn, Nhan Nghiên chỉ cần mặc loại quần nhỏ bảo thủ này đã làm cho hắn sục sôi. Môi hắn chạm đến viền quần nhỏ, hắn cảm thấy Nhan Nghiên căng cứng người.Bình thường Tư Kình Vũ cũng hay đùa giỡn cô, nhưng hiện tại, hắn chọn mỗi chỗ nhạy cảm trên người cô mà trêu chọc, thân thể cô cực nhạy cảm, sao có thể chống cự hắn. Cô quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt mang theo cầu xin.Tư Kình Vũ thấy , tay lại di chuyển đến chân cô, cách lớp vải mỏng che n** m*n c*m của cô. Hắn chạm đến , môi tiến đến môi cô nói: “Em có thể cầu xin tôi, mở miệng cầu tôi.”Nhan Nghiên cảm giác được ngón tay hắn đụng vào nơi đó, chân cô chợt lạnh, c*n m** d***, hồi lâu cô nở nụ cười: “Nếu như vậy có thể thỏa mãn lòng anh thì tùy anh.”Tư Kình Vũ cuối cùng cũng hiểu Nhan Nghiên dù trên giường cũng rất cao ngạo quật cường. Cô gái nhỏ đáng thương ngày trước đã không còn, cô bây giờ là người phụ nữ làm cho hắn phải đau đầu.Hắn xoay người Nhan Nghiên lại, không chút do dự hôn lên ngực cô, tay hắn chạm vào chân cô, lột đi chiếc quần.Nhan Nghiên nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi đùa giỡn cô thật sự không chịu nổi, hiện tại cũng đến lúc, cô chỉ mong mau mau chấm dứt. Cô muốn mình như một bức tượng, không biết, không cảm giác. Nhưng Tư Kình Vũ ở phương diện này vô cùng lợi hại, hắn lại tiếp tục g*m c*n, làm cô trở nên tê dại, tay chỉ có thể nắm lấy ga giường, miệng th* d*c.Nhìn cô như thế này Tư Kình Vũ cảm thấy thật chướng mắt. Hắn nâng chân cô , một ngón tay đâm vào trong. Hắn nghe được Nhan Nghiên hô nhẹ, hắn nở nụ cười, nặng nề hôn lên môi cô, tay không lưu tình lại tiếp tục. Nhan Nghiên thật ra rất quen thuộc hắn, thân thể sớm đầu hàng, hắn tiếp tục, thân thể cô càng phản ứng mãnh liệt.Tư Kình Vũ đắc ý rút tay ẩm ướt, đưa tới môi cô: “Nếm thử xem, có phải hương vị rất ngọt không?”Nhan Nghiên vô lực nhìn, cô thở gấp, miệng phun ra: “Anh là đồ điên!” vừa nói xong, ngón tay hắn đã tiến đến môi cô.

Edit: Ly Vũ

Beta: Mộc

Mặc dù Nhan Nghiên đã thân mật cùng hắn vô số lần, nhưng dưới ánh
đèn chói mắt , người đàn ông này lại đứng trước mặt mình, khuôn ngực săn chắc, tấm lưng gầy, ánh mắt cô nhìn xuống h* th*n hắn, mặt đỏ , cũng
không dám liếc hắn một chút nào nữa.

Tư Kình Vũ nhìn cô, cô đỏ mặt, áo choàng tắm màu xanh trên người bao
lấy th*n th* tr*ng n*n của cô, cô thẹn thùng nằm trên giường của hắn,
dáng vẻ điềm đạm đáng yêu .Tư Kình Vũ nghĩ, nếu như bình thường cô cũng
có bộ dạng này thì thật tốt. Như một cô gái nhỏ nằm trong lòng mình,
nhưng Nhan Nghiên không như thế, cô quật cường, cứng cỏi, có ý chí mãnh
liệt, hắn căn bản không nắm giữ nổi cô.

Trong ngực hắn chợt cảm thấy tức giận, tức giận chính mình, cũng tức
giận với cô, hắn muốn bộc phát. Hắn kéo dây lưng trên người Nhan Nghiên, bên trong cô chỉ mặc chiếc q**n l*t màu trắng, hắn nhìn cô. Nhưng hắn
không đụng vào, chỉ dò xét cô, nhìn thấu trái tim cô.

Nhan Nghiên không nhìn mặt hắn nhưng cô biết rõ hắn đang nhìn mình,
cô cũng không ngăn cản, cô không chịu được ánh mắt của hắn. Ánh mắt hắn
quá mãnh liệt, giống như muốn l*t tr*n cô. Cô không khống chế nổi chợt
phát run lên, phảng phất nhớ tới trước kia, cô giống như vật hiến tế
được đưa đến giường của hắn, mặc hắn xử lý.

Tư Kình Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, tay của hắn đặt trên mặt cô, hai
mắt cô nhắm nghiền, vẻ mặt vô hại. Hắn nắm cằm cô nói: “Tại sao đến
trên giường biểu lộ của em lại trở nên khác vậy? Nhan Nghiên, ngày
thường em nói chuyện với tôi khí thế lắm mà. Nhan Nghiên, nói cho tôi
biết, vì sao em lại có hai con người khác nhau đến thế.”

Nhan Nghiên mở mắt ra,Tư Kình Vũ ngồi rất gần cô, da hắn ngăm đen,
mỗi nơi đều rất cường tráng, cô thậm chí có thể cảm nhận được sức nặng
trên người hắn, vô tình tạo áp lực cho cô. Nhan Nghiên cảm thấy hô hấp
khó khăn, cô không nhìn hắn nói: “Nếu như bây giờ tôi nói, tôi không
muốn anh, anh sẽ bỏ qua sao?”

“Sẽ không!” Tư Kình Vũ nói xong liền hôn lên môi cô, hắn nâng cằm cô, ép cô tách môi ra , đầu lưỡi hắn xông vào, đảo quanh đầu lưỡi của cô,
nếm vị ngọt của cô. “Nhan Nghiên, tôi không cần biết em nghĩ gì. Bất kể
thế nào tôi sẽ không buông tay. Hôm nay tôi đã đáp ứng Tử Hằng, tôi cũng sẽ làm được.” Tư Kình Vũ nói trên môi cô, lại hôn lên lần nữa, càng xâm nhập, giống như muốn nuốt cô vào bụng.

Nhan Nghiên không muốn thừa nhận sự mãnh liệt của hắn, miệng cô bị
hắn xâm nhập, cô muốn tránh, nhưng đầu lưỡi lại bị hắn kéo vào trong môi hắn, thậm chí bắt đầu hút mật ngọt trong miệng cô. Tay của hắn phủ trên ngực cô, đầu ngón tay đè trên đỉnh ngực, cô khó chịu uốn éo, bắt lấy
tay hắn, thở gấp.

Tư Kình Vũ rời môi cô, môi của cô bị hắn hôn đến sưng đỏ. Hắn hôn lên vành tai cô, nói: “Nhan Nghiên, em nói cho tôi biết, đến bây giờ em đối với tôi dù một chút cảm giác cũng không có sao? Em có thể nói, đối với
tôi em chỉ có hận sao?”

Nhan Nghiên lại nở nụ cười, cô quay đầu nhìn hắn: “Đây chỉ là phản
ứng tự nhiên trên thân thể, Tư thiếu, cũng không phải chỉ có anh làm
được, anh không cần đắc ý.”

Đôi mắt Tư Kình Vũ trở nên ủ rũ, lời của cô đã thành công chọc tức
hắn, hắn cắn lên vành tai cô : “Tôi sẽ cho em biết, có phải chỉ có tôi
mới có thể làm được hay không.” Hắn đẩy người cô, một tay kéo áo tắm của cô , ném xuống đất. Da Nhan Nghiên rất trắng. Tư Kình Vũ hôn lên vai
cô, lưỡi vẽ một đường trên lưng cô. Hắn không đè nặng cô, thân thể cô
phô bày trên giường. Tư Kình Vũ cầm tay cô, nói bên tai: “Thế nào, không phục?”

Nhan Nghiên chôn mặt trong chăn, hiển nhiên không chịu trả lời. Cô
chưa bao giờ biết rõ lưng của cô cũng vô cùng mẫn cảm, nụ hôn của hắn
trượt lên, làm mọi tế bào trong cơ thể cô đều run rẩy. Cô không nên kích hắn, không nên khiêu khích hắn, hiện tại phải nhận trừng phạt.

Tư Kình Vũ không nhìn được sắc mặt cô, lại nhìn da thịt trên người cô đang là một màu hồng phấn, Tư Kình Vũ đưa tay trượt xuống eo cô, thân
thể cô lập tức run rẩy, dù vậy cô cũng không cam chịu, không xin tha
thứ, cũng không để mình phát ra âm thanh. Tay hắn tiến đến mông của cô,
chiếc quần nhỏ màu trắng bao quanh vô cùng kín đáo. Khóe miệng Tư Kình
Vũ lộ ra chút gian tà, hắn thừa nhận mình có thú vui khác. Người đàn ông khác sẽ hi vọng người phụ nữ của mình mặc bộ đồ đẹp đẽ gợi cảm, nhưng
trong mắt hắn, Nhan Nghiên chỉ cần mặc loại quần nhỏ bảo thủ này đã làm
cho hắn sục sôi. Môi hắn chạm đến viền quần nhỏ, hắn cảm thấy Nhan
Nghiên căng cứng người.

Bình thường Tư Kình Vũ cũng hay đùa giỡn cô, nhưng hiện tại, hắn chọn mỗi chỗ nhạy cảm trên người cô mà trêu chọc, thân thể cô cực nhạy cảm,
sao có thể chống cự hắn. Cô quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt mang theo
cầu xin.

Tư Kình Vũ thấy , tay lại di chuyển đến chân cô, cách lớp vải mỏng
che n** m*n c*m của cô. Hắn chạm đến , môi tiến đến môi cô nói: “Em có
thể cầu xin tôi, mở miệng cầu tôi.”

Nhan Nghiên cảm giác được ngón tay hắn đụng vào nơi đó, chân cô chợt
lạnh, c*n m** d***, hồi lâu cô nở nụ cười: “Nếu như vậy có thể thỏa mãn
lòng anh thì tùy anh.”

Tư Kình Vũ cuối cùng cũng hiểu Nhan Nghiên dù trên giường cũng rất
cao ngạo quật cường. Cô gái nhỏ đáng thương ngày trước đã không còn, cô
bây giờ là người phụ nữ làm cho hắn phải đau đầu.

Hắn xoay người Nhan Nghiên lại, không chút do dự hôn lên ngực cô, tay hắn chạm vào chân cô, lột đi chiếc quần.

Nhan Nghiên nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi đùa giỡn cô thật sự không chịu
nổi, hiện tại cũng đến lúc, cô chỉ mong mau mau chấm dứt. Cô muốn mình
như một bức tượng, không biết, không cảm giác. Nhưng Tư Kình Vũ ở phương diện này vô cùng lợi hại, hắn lại tiếp tục g*m c*n, làm cô trở nên tê
dại, tay chỉ có thể nắm lấy ga giường, miệng th* d*c.

Nhìn cô như thế này Tư Kình Vũ cảm thấy thật chướng mắt. Hắn nâng
chân cô , một ngón tay đâm vào trong. Hắn nghe được Nhan Nghiên hô nhẹ,
hắn nở nụ cười, nặng nề hôn lên môi cô, tay không lưu tình lại tiếp tục. Nhan Nghiên thật ra rất quen thuộc hắn, thân thể sớm đầu hàng, hắn tiếp tục, thân thể cô càng phản ứng mãnh liệt.

Tư Kình Vũ đắc ý rút tay ẩm ướt, đưa tới môi cô: “Nếm thử xem, có phải hương vị rất ngọt không?”

Nhan Nghiên vô lực nhìn, cô thở gấp, miệng phun ra: “Anh là đồ điên!” vừa nói xong, ngón tay hắn đã tiến đến môi cô.

Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài PapaTác giả: Nhược Trữ TrữTruyện Ngôn TìnhTrời mưa rất to, tiếng sấm ầm ầm long trời khiến Nhan Nghiên ôm chặt mẹ. Bé mở mắt, bầu trời tựa như được che phủ bởi một lớp vải đen dày cộp, nhìn không thấy chân trời, chỉ có thể nhìn thấy những hạt mưa lớn rơi xuống, tuy đã che ô, nhưng bé vẫn thấy vai áo của mẹ ướt đẫm. “Mẹ, vì sao chúng ta lại tới nơi này?” Nhan Nghiên nắm lấy áo mẹ, nhỏ giọng hỏi. “Nhan Nghiên ngoan, đừng nói nữa, tí nữa con ở bên cạnh không được nói nhé.” Mẹ bé – Đường Tuệ Hà vừa mới nói dứt lời, cánh cổng sắt to lớn mở ra, một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi cầm ô dẫn hai đứa bé gái đi ra. Người đàn bà đi đầu hung dữ nhìn chằm chằm vào mẹ con bọn họ, nói: “Tiên sinh nhà ta cho các người đi vào!” “Cảm ơn!” Đường Tuệ Hà vô thức ôm chặt con gái, run rẩy đi vào. Vừa vào cửa chính, một luồng hơi máy sưởi phả thẳng vào mặt, Nhan Nghiên rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ tò mò. Tư Thành Đống an vị ngồi trên sô pha phòng khách, đôi mắt bắn về phía bên này, thấy Đường Tuệ Hà ôm đứa con gái trong lòng, sắc… Edit: Ly VũBeta: MộcMặc dù Nhan Nghiên đã thân mật cùng hắn vô số lần, nhưng dưới ánh đèn chói mắt , người đàn ông này lại đứng trước mặt mình, khuôn ngực săn chắc, tấm lưng gầy, ánh mắt cô nhìn xuống h* th*n hắn, mặt đỏ , cũng không dám liếc hắn một chút nào nữa.Tư Kình Vũ nhìn cô, cô đỏ mặt, áo choàng tắm màu xanh trên người bao lấy th*n th* tr*ng n*n của cô, cô thẹn thùng nằm trên giường của hắn, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu .Tư Kình Vũ nghĩ, nếu như bình thường cô cũng có bộ dạng này thì thật tốt. Như một cô gái nhỏ nằm trong lòng mình, nhưng Nhan Nghiên không như thế, cô quật cường, cứng cỏi, có ý chí mãnh liệt, hắn căn bản không nắm giữ nổi cô.Trong ngực hắn chợt cảm thấy tức giận, tức giận chính mình, cũng tức giận với cô, hắn muốn bộc phát. Hắn kéo dây lưng trên người Nhan Nghiên, bên trong cô chỉ mặc chiếc q**n l*t màu trắng, hắn nhìn cô. Nhưng hắn không đụng vào, chỉ dò xét cô, nhìn thấu trái tim cô.Nhan Nghiên không nhìn mặt hắn nhưng cô biết rõ hắn đang nhìn mình, cô cũng không ngăn cản, cô không chịu được ánh mắt của hắn. Ánh mắt hắn quá mãnh liệt, giống như muốn l*t tr*n cô. Cô không khống chế nổi chợt phát run lên, phảng phất nhớ tới trước kia, cô giống như vật hiến tế được đưa đến giường của hắn, mặc hắn xử lý.Tư Kình Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, tay của hắn đặt trên mặt cô, hai mắt cô nhắm nghiền, vẻ mặt vô hại. Hắn nắm cằm cô nói: “Tại sao đến trên giường biểu lộ của em lại trở nên khác vậy? Nhan Nghiên, ngày thường em nói chuyện với tôi khí thế lắm mà. Nhan Nghiên, nói cho tôi biết, vì sao em lại có hai con người khác nhau đến thế.”Nhan Nghiên mở mắt ra,Tư Kình Vũ ngồi rất gần cô, da hắn ngăm đen, mỗi nơi đều rất cường tráng, cô thậm chí có thể cảm nhận được sức nặng trên người hắn, vô tình tạo áp lực cho cô. Nhan Nghiên cảm thấy hô hấp khó khăn, cô không nhìn hắn nói: “Nếu như bây giờ tôi nói, tôi không muốn anh, anh sẽ bỏ qua sao?”“Sẽ không!” Tư Kình Vũ nói xong liền hôn lên môi cô, hắn nâng cằm cô, ép cô tách môi ra , đầu lưỡi hắn xông vào, đảo quanh đầu lưỡi của cô, nếm vị ngọt của cô. “Nhan Nghiên, tôi không cần biết em nghĩ gì. Bất kể thế nào tôi sẽ không buông tay. Hôm nay tôi đã đáp ứng Tử Hằng, tôi cũng sẽ làm được.” Tư Kình Vũ nói trên môi cô, lại hôn lên lần nữa, càng xâm nhập, giống như muốn nuốt cô vào bụng.Nhan Nghiên không muốn thừa nhận sự mãnh liệt của hắn, miệng cô bị hắn xâm nhập, cô muốn tránh, nhưng đầu lưỡi lại bị hắn kéo vào trong môi hắn, thậm chí bắt đầu hút mật ngọt trong miệng cô. Tay của hắn phủ trên ngực cô, đầu ngón tay đè trên đỉnh ngực, cô khó chịu uốn éo, bắt lấy tay hắn, thở gấp.Tư Kình Vũ rời môi cô, môi của cô bị hắn hôn đến sưng đỏ. Hắn hôn lên vành tai cô, nói: “Nhan Nghiên, em nói cho tôi biết, đến bây giờ em đối với tôi dù một chút cảm giác cũng không có sao? Em có thể nói, đối với tôi em chỉ có hận sao?”Nhan Nghiên lại nở nụ cười, cô quay đầu nhìn hắn: “Đây chỉ là phản ứng tự nhiên trên thân thể, Tư thiếu, cũng không phải chỉ có anh làm được, anh không cần đắc ý.”Đôi mắt Tư Kình Vũ trở nên ủ rũ, lời của cô đã thành công chọc tức hắn, hắn cắn lên vành tai cô : “Tôi sẽ cho em biết, có phải chỉ có tôi mới có thể làm được hay không.” Hắn đẩy người cô, một tay kéo áo tắm của cô , ném xuống đất. Da Nhan Nghiên rất trắng. Tư Kình Vũ hôn lên vai cô, lưỡi vẽ một đường trên lưng cô. Hắn không đè nặng cô, thân thể cô phô bày trên giường. Tư Kình Vũ cầm tay cô, nói bên tai: “Thế nào, không phục?”Nhan Nghiên chôn mặt trong chăn, hiển nhiên không chịu trả lời. Cô chưa bao giờ biết rõ lưng của cô cũng vô cùng mẫn cảm, nụ hôn của hắn trượt lên, làm mọi tế bào trong cơ thể cô đều run rẩy. Cô không nên kích hắn, không nên khiêu khích hắn, hiện tại phải nhận trừng phạt.Tư Kình Vũ không nhìn được sắc mặt cô, lại nhìn da thịt trên người cô đang là một màu hồng phấn, Tư Kình Vũ đưa tay trượt xuống eo cô, thân thể cô lập tức run rẩy, dù vậy cô cũng không cam chịu, không xin tha thứ, cũng không để mình phát ra âm thanh. Tay hắn tiến đến mông của cô, chiếc quần nhỏ màu trắng bao quanh vô cùng kín đáo. Khóe miệng Tư Kình Vũ lộ ra chút gian tà, hắn thừa nhận mình có thú vui khác. Người đàn ông khác sẽ hi vọng người phụ nữ của mình mặc bộ đồ đẹp đẽ gợi cảm, nhưng trong mắt hắn, Nhan Nghiên chỉ cần mặc loại quần nhỏ bảo thủ này đã làm cho hắn sục sôi. Môi hắn chạm đến viền quần nhỏ, hắn cảm thấy Nhan Nghiên căng cứng người.Bình thường Tư Kình Vũ cũng hay đùa giỡn cô, nhưng hiện tại, hắn chọn mỗi chỗ nhạy cảm trên người cô mà trêu chọc, thân thể cô cực nhạy cảm, sao có thể chống cự hắn. Cô quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt mang theo cầu xin.Tư Kình Vũ thấy , tay lại di chuyển đến chân cô, cách lớp vải mỏng che n** m*n c*m của cô. Hắn chạm đến , môi tiến đến môi cô nói: “Em có thể cầu xin tôi, mở miệng cầu tôi.”Nhan Nghiên cảm giác được ngón tay hắn đụng vào nơi đó, chân cô chợt lạnh, c*n m** d***, hồi lâu cô nở nụ cười: “Nếu như vậy có thể thỏa mãn lòng anh thì tùy anh.”Tư Kình Vũ cuối cùng cũng hiểu Nhan Nghiên dù trên giường cũng rất cao ngạo quật cường. Cô gái nhỏ đáng thương ngày trước đã không còn, cô bây giờ là người phụ nữ làm cho hắn phải đau đầu.Hắn xoay người Nhan Nghiên lại, không chút do dự hôn lên ngực cô, tay hắn chạm vào chân cô, lột đi chiếc quần.Nhan Nghiên nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi đùa giỡn cô thật sự không chịu nổi, hiện tại cũng đến lúc, cô chỉ mong mau mau chấm dứt. Cô muốn mình như một bức tượng, không biết, không cảm giác. Nhưng Tư Kình Vũ ở phương diện này vô cùng lợi hại, hắn lại tiếp tục g*m c*n, làm cô trở nên tê dại, tay chỉ có thể nắm lấy ga giường, miệng th* d*c.Nhìn cô như thế này Tư Kình Vũ cảm thấy thật chướng mắt. Hắn nâng chân cô , một ngón tay đâm vào trong. Hắn nghe được Nhan Nghiên hô nhẹ, hắn nở nụ cười, nặng nề hôn lên môi cô, tay không lưu tình lại tiếp tục. Nhan Nghiên thật ra rất quen thuộc hắn, thân thể sớm đầu hàng, hắn tiếp tục, thân thể cô càng phản ứng mãnh liệt.Tư Kình Vũ đắc ý rút tay ẩm ướt, đưa tới môi cô: “Nếm thử xem, có phải hương vị rất ngọt không?”Nhan Nghiên vô lực nhìn, cô thở gấp, miệng phun ra: “Anh là đồ điên!” vừa nói xong, ngón tay hắn đã tiến đến môi cô.

Chương 169: Anh là đồ điên