Khuôn mặt của chị không phải là của em. Một đứa trẻ nghèo nàn nhưng lại có được hạnh phúc. Và đương nhiên bất cứ ai cũng không muốn hạnh phúc đó tan vỡ. Đã lỡ cho hạnh phúc của mình thì bước tiếp luôn. Dẫu biết rằng hạnh kết quả sẽ rất đau. - Nhỏ - Trần Mỹ Linh. (Hoàng Khắc Dương) Nó - Cô tiểu thư nhà giàu. Sống rất khoan dung và tốt bụng. Chưa hề đấu tranh về thứ gì. Bởi vì trong nàng luôn tâm nguyện rằng "cái gì thuộc về mình thì sẽ là của mình." - Hoàng Thục Anh. Căn biệt thự ở số nhà *** lấp ló sau ánh hào quang tươi tắn của mặt trời. Chiếc Cadillac chuyển bánh đi ra sau khi cánh cổng lớn kia mở rộng. -"Oa...hôm nay gia đình chúng ta sẽ đi dã ngoại ở ngoại ô. Thật là hạnh phúc đó nha."-Hoàng Thục Anh hí hửng cười vui vẻ ngồi ở phía sau xe cười đùa với ba mẹ mình. Chỉ mới 6 tuổi mà con bé đã ra dáng một bà cụ non. -"Ha...ha...ha...trông con có vẻ vui quá. Có cả ông bà nội và ngoại nữa đấy."-Ba vừa lái xe vừa nhìn con gái lắc đầu. -"Gặp ông bà phải lễ phép nha chưa?"-Mẹ Anh quay…
Chương 56: Xuyên không ta gặp lại người thân (p3)
Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của EmTác giả: Linh PuKhuôn mặt của chị không phải là của em. Một đứa trẻ nghèo nàn nhưng lại có được hạnh phúc. Và đương nhiên bất cứ ai cũng không muốn hạnh phúc đó tan vỡ. Đã lỡ cho hạnh phúc của mình thì bước tiếp luôn. Dẫu biết rằng hạnh kết quả sẽ rất đau. - Nhỏ - Trần Mỹ Linh. (Hoàng Khắc Dương) Nó - Cô tiểu thư nhà giàu. Sống rất khoan dung và tốt bụng. Chưa hề đấu tranh về thứ gì. Bởi vì trong nàng luôn tâm nguyện rằng "cái gì thuộc về mình thì sẽ là của mình." - Hoàng Thục Anh. Căn biệt thự ở số nhà *** lấp ló sau ánh hào quang tươi tắn của mặt trời. Chiếc Cadillac chuyển bánh đi ra sau khi cánh cổng lớn kia mở rộng. -"Oa...hôm nay gia đình chúng ta sẽ đi dã ngoại ở ngoại ô. Thật là hạnh phúc đó nha."-Hoàng Thục Anh hí hửng cười vui vẻ ngồi ở phía sau xe cười đùa với ba mẹ mình. Chỉ mới 6 tuổi mà con bé đã ra dáng một bà cụ non. -"Ha...ha...ha...trông con có vẻ vui quá. Có cả ông bà nội và ngoại nữa đấy."-Ba vừa lái xe vừa nhìn con gái lắc đầu. -"Gặp ông bà phải lễ phép nha chưa?"-Mẹ Anh quay… TA theo sau BL để đến căn phòng khác. Nó ngắm nhìn xung quanh,mọi nơi đều là phụ nữ và đàn ông bê bối trong cơn sau,rượu chè,tiếng cầm ca,vũ điệu múa của họ. Có người còn ôm hôn nhau đắm đuối,v**t v*,cười đùa. Nó rùng mình. Đúng là kỉ viện.-"Thật ghê tởm."-Nó nói khẽ nhưng BL vẫn nghe thấy cười đểu.-"Đúng vậy."-Cô cũng khẽ đáp lại.TA dừng chân,đứng nhìn BL mạnh bạo lên tiếng.-"Vậy sao tỷ không trốn thoát khỏi nơi đây?"Câu nói đó làm BL dừng chân lại. Không dám quay sang nhìn TA. Trốn thoát khỏi nơi đây ư? Cô đã từng nghĩ,đã từng làm nhưng có lẽ số phận của cô là ở nơi này. Kỉ viện ghê tởm này.-"Đã từng."BL cất bước đi tiếp,TA cũng đi theo. Bề ngoài với một con người nham hiểm,luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng bên trong chị ấy vẫn có sự ấm áp.BL dừng chân trước hai căn phòng đang được thắp đèn sáng. TA run rẩy định quay đầu chạy nhưng chưa kịp nhấc chân thì BL đã ngăn lại.-"Nếu là hắn ta,muội không trốn thoát được đâu."TA như bị cắt ngay ý định đó,chấp nhận bị tống vào căn phòng của hắn ta. BL đứng đấy nhìn nó. Khẽ cười nhớ đến ngày đầu mình mới đến đây,rất giống mình.TA mất đà lao vào,đối diện là bàn nghế bà bộ tách trà còn khói nghi ngút. Nó ôm mặt chuẩn bị tinh thần với cái thân hình và bộ đồ của mình sắp phải chịu đau. Nhưng hình như không...ai đó đã đỡ lấy nó.Nó im bặt ngước lên thân hình cao to,vặm bỡ chắc hẳn đây là người khôi ngô tuấn tú,lại giàu có. Nó lại càng sợ có khi nào hắn ta mang mình về là người hầu thì chết.Nó run sợ đối diện với khuôn mặt ấy. Rất bất ngờ,hắn ta có khuôn mặt hoàn toàn giống...-"Bá Quyền...?"-Nó hét lên,ôm chầm lấy hắn.-"Cậu cũng ở đây sao? Làm tớ hết hồn. Có cách nào chúng ta trở về được không? Nghe này,ở đây là kỉ viện và tớ là mỹ nữ bị bán đi phải tiếp rượu. Rất kinh khủng đúng không? "Hắn không biết gì cứ nghe một dàn nói của nó,cuối cùng cũng chỉ trả lại nụ cười rồi ôm ngược lại vòng eo ấy.-"Nàng biết tên của ta sao?"-Hắn ngửi mùi hương lạ của nó.-"Có phải nàng là người lúc trước đã bỏ chạy."-Hắn v**t v* đôi gò má ấy của nó đến phát run.-"Vậy ra nàng cố ý làm vậy? Ta rất thích?"Hả? Nó đứng hình khi nghe những câu nói của BQ quá khứ. Tên gióngp,mặt giống nhưng không phải? Chuyện gì xảy ra thế này? Nó hấc tay hắn ra.-"Tôi...xin...lỗi."-Nhưng không thoát khỏi vòng tay đang ôm của hắn.-"Lúc nãy nàng bảo về nhà?"-Hắn càng lôi nó đến hơn. Sát đến khuôn mặt ấy.-"Được. Làm ta hài lòng ta sẽ đưa nàng trở về."Nó cố tránh né những mùi hương lan tỏa đó. E thẹn đỏ mặt. Nó cảm nhận được đến nối cơ thể hắn cuồng lên 6 múi.-"Trở về đâu cơ chứ?"-"Nhà..."-Nó cảm thấy mừng rỡ.-"Ta."-Và bị dập tắt.-"Không....nhà nhà của ngươi để làm gì?"-Nó cuối cùng cũng thoát ra được. Đúng chỉnh chu lại với bồ đồ lụa dài thồng thềnh.BQ hứng thú chống cằm ngắm TA. Trong lòng cảm thấy muốn chiếm đoạt nó.-"Làm phu nhân của ta."-Cố ý nói rõ hai từ Phu - Nhân để trêu ghẹo.-"Nàng là người đầu tiên đấy?"TA cố lắc đầu,mở toàn cửa chạy đi. Những ánh đèn đỏ trong những bóng lồng đu đưa đó. Cái gì mà phu nhân cơ chứ? Chuyện gì đang xảy ra,một BQ xuất hiện không quen biết nó.BQ ngồi trong phòng,trên tay còn đọng lại mùi hương đó. Nàng ta thật thú vị,thật đặc biệt. Hắn không thể bỏ lỡ qua được. Một mỹ nhân không son phấn,cuốn hút hắn. Một mỹ nhân thon thả,hậu đậu không như những nàng trong kỉ viện làm hắn xiêu lòng.-"Bắt nàng ấy về đây cho ta."-Một câu nói của hắn đã làm trong kỉ viện này xôn xao lên.Nó về căn phòng ban đầu cởi bỏ bộ đồ vớ vẩn này thay vào đó là bộ đồ tầm thường lúc trước. Nó một bước nhảy qua căn phòng bằng cửa sổ nhỏ bé đó. Vừa khuất bóng,mọi người ập đến mở toang cửa thấy nó chạy hồng hộc. Bà chủ tức giận đỏ mắt nhìn sang bọn lính.-"Bắt con nhỏ đó về đây càng sớm càng tốt cho ta."-Không thể bỏ lỡ con mồi ngon ở trước mặt được.
TA theo sau BL để đến căn phòng khác. Nó ngắm nhìn xung quanh,mọi nơi đều là phụ nữ và đàn ông bê bối trong cơn sau,rượu chè,tiếng cầm ca,vũ điệu múa của họ. Có người còn ôm hôn nhau đắm đuối,v**t v*,cười đùa. Nó rùng mình. Đúng là kỉ viện.
-"Thật ghê tởm."-Nó nói khẽ nhưng BL vẫn nghe thấy cười đểu.
-"Đúng vậy."-Cô cũng khẽ đáp lại.
TA dừng chân,đứng nhìn BL mạnh bạo lên tiếng.
-"Vậy sao tỷ không trốn thoát khỏi nơi đây?"
Câu nói đó làm BL dừng chân lại. Không dám quay sang nhìn TA. Trốn thoát khỏi nơi đây ư? Cô đã từng nghĩ,đã từng làm nhưng có lẽ số phận của cô là ở nơi này. Kỉ viện ghê tởm này.
-"Đã từng."
BL cất bước đi tiếp,TA cũng đi theo. Bề ngoài với một con người nham hiểm,luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng bên trong chị ấy vẫn có sự ấm áp.
BL dừng chân trước hai căn phòng đang được thắp đèn sáng. TA run rẩy định quay đầu chạy nhưng chưa kịp nhấc chân thì BL đã ngăn lại.
-"Nếu là hắn ta,muội không trốn thoát được đâu."
TA như bị cắt ngay ý định đó,chấp nhận bị tống vào căn phòng của hắn ta. BL đứng đấy nhìn nó. Khẽ cười nhớ đến ngày đầu mình mới đến đây,rất giống mình.
TA mất đà lao vào,đối diện là bàn nghế bà bộ tách trà còn khói nghi ngút. Nó ôm mặt chuẩn bị tinh thần với cái thân hình và bộ đồ của mình sắp phải chịu đau. Nhưng hình như không...ai đó đã đỡ lấy nó.
Nó im bặt ngước lên thân hình cao to,vặm bỡ chắc hẳn đây là người khôi ngô tuấn tú,lại giàu có. Nó lại càng sợ có khi nào hắn ta mang mình về là người hầu thì chết.
Nó run sợ đối diện với khuôn mặt ấy. Rất bất ngờ,hắn ta có khuôn mặt hoàn toàn giống...
-"Bá Quyền...?"-Nó hét lên,ôm chầm lấy hắn.-"Cậu cũng ở đây sao? Làm tớ hết hồn. Có cách nào chúng ta trở về được không? Nghe này,ở đây là kỉ viện và tớ là mỹ nữ bị bán đi phải tiếp rượu. Rất kinh khủng đúng không? "
Hắn không biết gì cứ nghe một dàn nói của nó,cuối cùng cũng chỉ trả lại nụ cười rồi ôm ngược lại vòng eo ấy.
-"Nàng biết tên của ta sao?"-Hắn ngửi mùi hương lạ của nó.-"Có phải nàng là người lúc trước đã bỏ chạy."-Hắn v**t v* đôi gò má ấy của nó đến phát run.-"Vậy ra nàng cố ý làm vậy? Ta rất thích?"
Hả? Nó đứng hình khi nghe những câu nói của BQ quá khứ. Tên gióngp,mặt giống nhưng không phải? Chuyện gì xảy ra thế này? Nó hấc tay hắn ra.
-"Tôi...xin...lỗi."-Nhưng không thoát khỏi vòng tay đang ôm của hắn.
-"Lúc nãy nàng bảo về nhà?"-Hắn càng lôi nó đến hơn. Sát đến khuôn mặt ấy.-"Được. Làm ta hài lòng ta sẽ đưa nàng trở về."
Nó cố tránh né những mùi hương lan tỏa đó. E thẹn đỏ mặt. Nó cảm nhận được đến nối cơ thể hắn cuồng lên 6 múi.
-"Trở về đâu cơ chứ?"
-"Nhà..."-Nó cảm thấy mừng rỡ.-"Ta."-Và bị dập tắt.
-"Không....nhà nhà của ngươi để làm gì?"-Nó cuối cùng cũng thoát ra được. Đúng chỉnh chu lại với bồ đồ lụa dài thồng thềnh.
BQ hứng thú chống cằm ngắm TA. Trong lòng cảm thấy muốn chiếm đoạt nó.
-"Làm phu nhân của ta."-Cố ý nói rõ hai từ Phu - Nhân để trêu ghẹo.-"Nàng là người đầu tiên đấy?"
TA cố lắc đầu,mở toàn cửa chạy đi. Những ánh đèn đỏ trong những bóng lồng đu đưa đó. Cái gì mà phu nhân cơ chứ? Chuyện gì đang xảy ra,một BQ xuất hiện không quen biết nó.
BQ ngồi trong phòng,trên tay còn đọng lại mùi hương đó. Nàng ta thật thú vị,thật đặc biệt. Hắn không thể bỏ lỡ qua được. Một mỹ nhân không son phấn,cuốn hút hắn. Một mỹ nhân thon thả,hậu đậu không như những nàng trong kỉ viện làm hắn xiêu lòng.
-"Bắt nàng ấy về đây cho ta."-Một câu nói của hắn đã làm trong kỉ viện này xôn xao lên.
Nó về căn phòng ban đầu cởi bỏ bộ đồ vớ vẩn này thay vào đó là bộ đồ tầm thường lúc trước. Nó một bước nhảy qua căn phòng bằng cửa sổ nhỏ bé đó. Vừa khuất bóng,mọi người ập đến mở toang cửa thấy nó chạy hồng hộc. Bà chủ tức giận đỏ mắt nhìn sang bọn lính.
-"Bắt con nhỏ đó về đây càng sớm càng tốt cho ta."-Không thể bỏ lỡ con mồi ngon ở trước mặt được.
Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của EmTác giả: Linh PuKhuôn mặt của chị không phải là của em. Một đứa trẻ nghèo nàn nhưng lại có được hạnh phúc. Và đương nhiên bất cứ ai cũng không muốn hạnh phúc đó tan vỡ. Đã lỡ cho hạnh phúc của mình thì bước tiếp luôn. Dẫu biết rằng hạnh kết quả sẽ rất đau. - Nhỏ - Trần Mỹ Linh. (Hoàng Khắc Dương) Nó - Cô tiểu thư nhà giàu. Sống rất khoan dung và tốt bụng. Chưa hề đấu tranh về thứ gì. Bởi vì trong nàng luôn tâm nguyện rằng "cái gì thuộc về mình thì sẽ là của mình." - Hoàng Thục Anh. Căn biệt thự ở số nhà *** lấp ló sau ánh hào quang tươi tắn của mặt trời. Chiếc Cadillac chuyển bánh đi ra sau khi cánh cổng lớn kia mở rộng. -"Oa...hôm nay gia đình chúng ta sẽ đi dã ngoại ở ngoại ô. Thật là hạnh phúc đó nha."-Hoàng Thục Anh hí hửng cười vui vẻ ngồi ở phía sau xe cười đùa với ba mẹ mình. Chỉ mới 6 tuổi mà con bé đã ra dáng một bà cụ non. -"Ha...ha...ha...trông con có vẻ vui quá. Có cả ông bà nội và ngoại nữa đấy."-Ba vừa lái xe vừa nhìn con gái lắc đầu. -"Gặp ông bà phải lễ phép nha chưa?"-Mẹ Anh quay… TA theo sau BL để đến căn phòng khác. Nó ngắm nhìn xung quanh,mọi nơi đều là phụ nữ và đàn ông bê bối trong cơn sau,rượu chè,tiếng cầm ca,vũ điệu múa của họ. Có người còn ôm hôn nhau đắm đuối,v**t v*,cười đùa. Nó rùng mình. Đúng là kỉ viện.-"Thật ghê tởm."-Nó nói khẽ nhưng BL vẫn nghe thấy cười đểu.-"Đúng vậy."-Cô cũng khẽ đáp lại.TA dừng chân,đứng nhìn BL mạnh bạo lên tiếng.-"Vậy sao tỷ không trốn thoát khỏi nơi đây?"Câu nói đó làm BL dừng chân lại. Không dám quay sang nhìn TA. Trốn thoát khỏi nơi đây ư? Cô đã từng nghĩ,đã từng làm nhưng có lẽ số phận của cô là ở nơi này. Kỉ viện ghê tởm này.-"Đã từng."BL cất bước đi tiếp,TA cũng đi theo. Bề ngoài với một con người nham hiểm,luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng bên trong chị ấy vẫn có sự ấm áp.BL dừng chân trước hai căn phòng đang được thắp đèn sáng. TA run rẩy định quay đầu chạy nhưng chưa kịp nhấc chân thì BL đã ngăn lại.-"Nếu là hắn ta,muội không trốn thoát được đâu."TA như bị cắt ngay ý định đó,chấp nhận bị tống vào căn phòng của hắn ta. BL đứng đấy nhìn nó. Khẽ cười nhớ đến ngày đầu mình mới đến đây,rất giống mình.TA mất đà lao vào,đối diện là bàn nghế bà bộ tách trà còn khói nghi ngút. Nó ôm mặt chuẩn bị tinh thần với cái thân hình và bộ đồ của mình sắp phải chịu đau. Nhưng hình như không...ai đó đã đỡ lấy nó.Nó im bặt ngước lên thân hình cao to,vặm bỡ chắc hẳn đây là người khôi ngô tuấn tú,lại giàu có. Nó lại càng sợ có khi nào hắn ta mang mình về là người hầu thì chết.Nó run sợ đối diện với khuôn mặt ấy. Rất bất ngờ,hắn ta có khuôn mặt hoàn toàn giống...-"Bá Quyền...?"-Nó hét lên,ôm chầm lấy hắn.-"Cậu cũng ở đây sao? Làm tớ hết hồn. Có cách nào chúng ta trở về được không? Nghe này,ở đây là kỉ viện và tớ là mỹ nữ bị bán đi phải tiếp rượu. Rất kinh khủng đúng không? "Hắn không biết gì cứ nghe một dàn nói của nó,cuối cùng cũng chỉ trả lại nụ cười rồi ôm ngược lại vòng eo ấy.-"Nàng biết tên của ta sao?"-Hắn ngửi mùi hương lạ của nó.-"Có phải nàng là người lúc trước đã bỏ chạy."-Hắn v**t v* đôi gò má ấy của nó đến phát run.-"Vậy ra nàng cố ý làm vậy? Ta rất thích?"Hả? Nó đứng hình khi nghe những câu nói của BQ quá khứ. Tên gióngp,mặt giống nhưng không phải? Chuyện gì xảy ra thế này? Nó hấc tay hắn ra.-"Tôi...xin...lỗi."-Nhưng không thoát khỏi vòng tay đang ôm của hắn.-"Lúc nãy nàng bảo về nhà?"-Hắn càng lôi nó đến hơn. Sát đến khuôn mặt ấy.-"Được. Làm ta hài lòng ta sẽ đưa nàng trở về."Nó cố tránh né những mùi hương lan tỏa đó. E thẹn đỏ mặt. Nó cảm nhận được đến nối cơ thể hắn cuồng lên 6 múi.-"Trở về đâu cơ chứ?"-"Nhà..."-Nó cảm thấy mừng rỡ.-"Ta."-Và bị dập tắt.-"Không....nhà nhà của ngươi để làm gì?"-Nó cuối cùng cũng thoát ra được. Đúng chỉnh chu lại với bồ đồ lụa dài thồng thềnh.BQ hứng thú chống cằm ngắm TA. Trong lòng cảm thấy muốn chiếm đoạt nó.-"Làm phu nhân của ta."-Cố ý nói rõ hai từ Phu - Nhân để trêu ghẹo.-"Nàng là người đầu tiên đấy?"TA cố lắc đầu,mở toàn cửa chạy đi. Những ánh đèn đỏ trong những bóng lồng đu đưa đó. Cái gì mà phu nhân cơ chứ? Chuyện gì đang xảy ra,một BQ xuất hiện không quen biết nó.BQ ngồi trong phòng,trên tay còn đọng lại mùi hương đó. Nàng ta thật thú vị,thật đặc biệt. Hắn không thể bỏ lỡ qua được. Một mỹ nhân không son phấn,cuốn hút hắn. Một mỹ nhân thon thả,hậu đậu không như những nàng trong kỉ viện làm hắn xiêu lòng.-"Bắt nàng ấy về đây cho ta."-Một câu nói của hắn đã làm trong kỉ viện này xôn xao lên.Nó về căn phòng ban đầu cởi bỏ bộ đồ vớ vẩn này thay vào đó là bộ đồ tầm thường lúc trước. Nó một bước nhảy qua căn phòng bằng cửa sổ nhỏ bé đó. Vừa khuất bóng,mọi người ập đến mở toang cửa thấy nó chạy hồng hộc. Bà chủ tức giận đỏ mắt nhìn sang bọn lính.-"Bắt con nhỏ đó về đây càng sớm càng tốt cho ta."-Không thể bỏ lỡ con mồi ngon ở trước mặt được.