Tác giả:

Sắc trời dần ngã về chiều muộn, “con chuột” của bóng đèn trên hành lang đã bị hư từ lâu, phát ra những tia sáng mờ tối không rõ ràng, Lâm Vãn Thu xách theo túi đồ vừa mua từ siêu thị, tay dán chặt vách từơng, mò mẫm đi từng bước. Tòa nhà cũ kĩ sắp bị dở bỏ và dời đi nơi khác, bảo vệ cũng chẳng thấy đâu, giờ chỉ còn loe hoe vài hộ gia đình, suốt dọc hành lang cơ hồ không thấy được một tia ánh sáng nhạt. Một đường lo lắng, phập phồng đến tận tầng sáu, cô cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi, bất ngờ ngực đụng vào một vật cản, cả người mất thăng bằng. Kì quái, vật cô đụng còn mang theo ít hơi ấm…. là con người! Mùi thuốc lá thoang thoảng quanh chóp mũi, cô suýt nữa mất khống chế kêu lên thành tiếng. Trái tim đập dồn dập, bên tai là tiếng hô hấp gấp gáp của bản thân, cô theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Tiếng “cạch” giòn vang, trước mắt bùng lên đốm ánh sáng nhỏ, nhờ vầng sáng xanh trên chiếc bật lửa, Lâm Vãn Thu thấy được đôi mắt âm u quen thuộc, hai con ngươi đen thẫm sắc bén, ẩn…

Chương 74: Ngoại truyện: 6 và 9

Nghịch LửaTác giả: Phong Tử Tam TamTruyện Ngôn TìnhSắc trời dần ngã về chiều muộn, “con chuột” của bóng đèn trên hành lang đã bị hư từ lâu, phát ra những tia sáng mờ tối không rõ ràng, Lâm Vãn Thu xách theo túi đồ vừa mua từ siêu thị, tay dán chặt vách từơng, mò mẫm đi từng bước. Tòa nhà cũ kĩ sắp bị dở bỏ và dời đi nơi khác, bảo vệ cũng chẳng thấy đâu, giờ chỉ còn loe hoe vài hộ gia đình, suốt dọc hành lang cơ hồ không thấy được một tia ánh sáng nhạt. Một đường lo lắng, phập phồng đến tận tầng sáu, cô cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi, bất ngờ ngực đụng vào một vật cản, cả người mất thăng bằng. Kì quái, vật cô đụng còn mang theo ít hơi ấm…. là con người! Mùi thuốc lá thoang thoảng quanh chóp mũi, cô suýt nữa mất khống chế kêu lên thành tiếng. Trái tim đập dồn dập, bên tai là tiếng hô hấp gấp gáp của bản thân, cô theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Tiếng “cạch” giòn vang, trước mắt bùng lên đốm ánh sáng nhỏ, nhờ vầng sáng xanh trên chiếc bật lửa, Lâm Vãn Thu thấy được đôi mắt âm u quen thuộc, hai con ngươi đen thẫm sắc bén, ẩn… Tối hôm qua Bạch Thuật Bắc xem một trận bóng đến nửa đêm, mơ mơ màng màng nghe được Nặc Nặc gõ cửa, hơn nữa lực đạo thật sự không nhỏ, giống như có vẻ rất vội.Anh mở mắt ra, trong phòng ánh sáng mờ mờ, rèm cửa sổ dày cộm che đi tất cả ánh sáng, chỉ nghe được âm thanh mơ mơ hồ hồ của con trai: "Ba, chín giờ rồi! Sắp trễ học rồi!"Bạch Thuật Bắc sửng sốt mấy giây, ngay sau đó bỗng ngồi bật dậy.Lâm Vãn Thu cùng Tri Hạ về quê có việc, mới đi được một ngày. Ngày đầu tiên anh lại để cho con trai đi học muộn, Lâm Vãn Thu trở về chắc chắn sẽ cảm thấy anh làm việc không đáng tin cậy.Bạch Thuật Bắc vội vã đứng dậy, mở cửa thấy con trai đã mặc quần áo chỉnh tề, anh cúi người dùng sức nắm bả vai của cậu bé: "Cho ba năm phút là được rồi."Dù sao cũng từng được huấn luyện trong quân đội, Bạch Thuật Bắc mặc quần áo rửa mặt quả thực chỉ dùng năm phút đồng hồ.Năm phút sau anh đã sửa soạn xong mọi thứ, áo quần bảnh bao ôm con trai xuống lầu.Nhưng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chỗ bọn họ ở mặc dù là khu biệt thự, nhưng bình thường vào lúc này bên ngoài đã sớm có chút ồn ào rồi. Bạch Thuật Bắc theo bản năng liếc nhìn cái đồng hồ cổ trong phòng khách, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua thì sắc mặt lập tức trầm xuống.Nặc Nặc còn chưa biết vận rủi của mình sắp giáng xuống, còn ngây ngốc thúc giục: "Ba ơi, muộn rồi!"Bạch Thuật Bắc xanh mặt, đặt cậu bé xuống đất, chỉ vào cái đồng hồ cổ ở bên cạnh: "Con nói cho ba, bây giờ mấy giờ rồi?"Nặc Nặc nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ một hồi lâu, hai mắt càng mở càng lớn, cuối cùng nghi ngờ nói: "Ơ, vừa rồi rõ ràng chín giờ mà."Bạch Thuật Bắc xoa xoa mi tâm, mệt mỏi hỏi: "Con giải thích cho ba, nhìn thế nào thành chín giờ?"Nặc Nặc cúi đầu nhìn ngón tay, bĩu môi không lên tiếng, lúc chị gái cho cậu xem đồng hồ đeo tay thì rõ ràng là chín giờ mà.Mà lúc này Manh Manh đi vệ sinh xong tiếp tục trở về phòng ngáy o o, hoàn toàn không biết bởi vì mình mà em trai bị phạt đứng. Lúc cô bé buồn tiểu tỉnh dậy, mưu ma chước quỷ nảy ra, chạy đến phòng của Nặc Nặc cho cậu bé xem cái đồng hồ đeo tay mới mua của cô nhóc, cố ý để ngược chiếc đồng hồ.Mà Nặc Nặc bốn tuổi liền ngây ngốc nhìn số "6" thành số "9" rồi!Lúc chị gái đi tiểu, cậu bé liền vội vã rời giường mặc quần áo gọi ba dậy, đến trễ sẽ bị cô giáo phạt đứng.Nặc Nặc suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra sao lại thế này, cha đã tức giận thở phì phì ném xuống một câu: "Úp mặt vào tường sám hối đi" rồi trở về phòng ngủ bù.Bạn nhỏ Nặc Nặc đáng thương cuối cùng vẫn không tránh được số mạng bị phạt đứng.HOÀN

Tối hôm qua Bạch Thuật Bắc xem một trận bóng đến nửa đêm, mơ mơ màng màng nghe được Nặc Nặc gõ cửa, hơn nữa lực đạo thật sự không nhỏ, giống như có vẻ rất vội.

Anh mở mắt ra, trong phòng ánh sáng mờ mờ, rèm cửa sổ dày cộm che đi tất cả ánh sáng, chỉ nghe được âm thanh mơ mơ hồ hồ của con trai: "Ba, chín giờ rồi! Sắp trễ học rồi!"

Bạch Thuật Bắc sửng sốt mấy giây, ngay sau đó bỗng ngồi bật dậy.

Lâm Vãn Thu cùng Tri Hạ về quê có việc, mới đi được một ngày. Ngày đầu tiên anh lại để cho con trai đi học muộn, Lâm Vãn Thu trở về chắc chắn sẽ cảm thấy anh làm việc không đáng tin cậy.

Bạch Thuật Bắc vội vã đứng dậy, mở cửa thấy con trai đã mặc quần áo chỉnh tề, anh cúi người dùng sức nắm bả vai của cậu bé: "Cho ba năm phút là được rồi."

Dù sao cũng từng được huấn luyện trong quân đội, Bạch Thuật Bắc mặc quần áo rửa mặt quả thực chỉ dùng năm phút đồng hồ.

Năm phút sau anh đã sửa soạn xong mọi thứ, áo quần bảnh bao ôm con trai xuống lầu.

Nhưng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chỗ bọn họ ở mặc dù là khu biệt thự, nhưng bình thường vào lúc này bên ngoài đã sớm có chút ồn ào rồi. Bạch Thuật Bắc theo bản năng liếc nhìn cái đồng hồ cổ trong phòng khách, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Nặc Nặc còn chưa biết vận rủi của mình sắp giáng xuống, còn ngây ngốc thúc giục: "Ba ơi, muộn rồi!"

Bạch Thuật Bắc xanh mặt, đặt cậu bé xuống đất, chỉ vào cái đồng hồ cổ ở bên cạnh: "Con nói cho ba, bây giờ mấy giờ rồi?"

Nặc Nặc nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ một hồi lâu, hai mắt càng mở càng lớn, cuối cùng nghi ngờ nói: "Ơ, vừa rồi rõ ràng chín giờ mà."

Bạch Thuật Bắc xoa xoa mi tâm, mệt mỏi hỏi: "Con giải thích cho ba, nhìn thế nào thành chín giờ?"

Nặc Nặc cúi đầu nhìn ngón tay, bĩu môi không lên tiếng, lúc chị gái cho cậu xem đồng hồ đeo tay thì rõ ràng là chín giờ mà.

Mà lúc này Manh Manh đi vệ sinh xong tiếp tục trở về phòng ngáy o o, hoàn toàn không biết bởi vì mình mà em trai bị phạt đứng. Lúc cô bé buồn tiểu tỉnh dậy, mưu ma chước quỷ nảy ra, chạy đến phòng của Nặc Nặc cho cậu bé xem cái đồng hồ đeo tay mới mua của cô nhóc, cố ý để ngược chiếc đồng hồ.

Mà Nặc Nặc bốn tuổi liền ngây ngốc nhìn số "6" thành số "9" rồi!

Lúc chị gái đi tiểu, cậu bé liền vội vã rời giường mặc quần áo gọi ba dậy, đến trễ sẽ bị cô giáo phạt đứng.

Nặc Nặc suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra sao lại thế này, cha đã tức giận thở phì phì ném xuống một câu: "Úp mặt vào tường sám hối đi" rồi trở về phòng ngủ bù.

Bạn nhỏ Nặc Nặc đáng thương cuối cùng vẫn không tránh được số mạng bị phạt đứng.

HOÀN

Nghịch LửaTác giả: Phong Tử Tam TamTruyện Ngôn TìnhSắc trời dần ngã về chiều muộn, “con chuột” của bóng đèn trên hành lang đã bị hư từ lâu, phát ra những tia sáng mờ tối không rõ ràng, Lâm Vãn Thu xách theo túi đồ vừa mua từ siêu thị, tay dán chặt vách từơng, mò mẫm đi từng bước. Tòa nhà cũ kĩ sắp bị dở bỏ và dời đi nơi khác, bảo vệ cũng chẳng thấy đâu, giờ chỉ còn loe hoe vài hộ gia đình, suốt dọc hành lang cơ hồ không thấy được một tia ánh sáng nhạt. Một đường lo lắng, phập phồng đến tận tầng sáu, cô cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi, bất ngờ ngực đụng vào một vật cản, cả người mất thăng bằng. Kì quái, vật cô đụng còn mang theo ít hơi ấm…. là con người! Mùi thuốc lá thoang thoảng quanh chóp mũi, cô suýt nữa mất khống chế kêu lên thành tiếng. Trái tim đập dồn dập, bên tai là tiếng hô hấp gấp gáp của bản thân, cô theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Tiếng “cạch” giòn vang, trước mắt bùng lên đốm ánh sáng nhỏ, nhờ vầng sáng xanh trên chiếc bật lửa, Lâm Vãn Thu thấy được đôi mắt âm u quen thuộc, hai con ngươi đen thẫm sắc bén, ẩn… Tối hôm qua Bạch Thuật Bắc xem một trận bóng đến nửa đêm, mơ mơ màng màng nghe được Nặc Nặc gõ cửa, hơn nữa lực đạo thật sự không nhỏ, giống như có vẻ rất vội.Anh mở mắt ra, trong phòng ánh sáng mờ mờ, rèm cửa sổ dày cộm che đi tất cả ánh sáng, chỉ nghe được âm thanh mơ mơ hồ hồ của con trai: "Ba, chín giờ rồi! Sắp trễ học rồi!"Bạch Thuật Bắc sửng sốt mấy giây, ngay sau đó bỗng ngồi bật dậy.Lâm Vãn Thu cùng Tri Hạ về quê có việc, mới đi được một ngày. Ngày đầu tiên anh lại để cho con trai đi học muộn, Lâm Vãn Thu trở về chắc chắn sẽ cảm thấy anh làm việc không đáng tin cậy.Bạch Thuật Bắc vội vã đứng dậy, mở cửa thấy con trai đã mặc quần áo chỉnh tề, anh cúi người dùng sức nắm bả vai của cậu bé: "Cho ba năm phút là được rồi."Dù sao cũng từng được huấn luyện trong quân đội, Bạch Thuật Bắc mặc quần áo rửa mặt quả thực chỉ dùng năm phút đồng hồ.Năm phút sau anh đã sửa soạn xong mọi thứ, áo quần bảnh bao ôm con trai xuống lầu.Nhưng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chỗ bọn họ ở mặc dù là khu biệt thự, nhưng bình thường vào lúc này bên ngoài đã sớm có chút ồn ào rồi. Bạch Thuật Bắc theo bản năng liếc nhìn cái đồng hồ cổ trong phòng khách, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua thì sắc mặt lập tức trầm xuống.Nặc Nặc còn chưa biết vận rủi của mình sắp giáng xuống, còn ngây ngốc thúc giục: "Ba ơi, muộn rồi!"Bạch Thuật Bắc xanh mặt, đặt cậu bé xuống đất, chỉ vào cái đồng hồ cổ ở bên cạnh: "Con nói cho ba, bây giờ mấy giờ rồi?"Nặc Nặc nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ một hồi lâu, hai mắt càng mở càng lớn, cuối cùng nghi ngờ nói: "Ơ, vừa rồi rõ ràng chín giờ mà."Bạch Thuật Bắc xoa xoa mi tâm, mệt mỏi hỏi: "Con giải thích cho ba, nhìn thế nào thành chín giờ?"Nặc Nặc cúi đầu nhìn ngón tay, bĩu môi không lên tiếng, lúc chị gái cho cậu xem đồng hồ đeo tay thì rõ ràng là chín giờ mà.Mà lúc này Manh Manh đi vệ sinh xong tiếp tục trở về phòng ngáy o o, hoàn toàn không biết bởi vì mình mà em trai bị phạt đứng. Lúc cô bé buồn tiểu tỉnh dậy, mưu ma chước quỷ nảy ra, chạy đến phòng của Nặc Nặc cho cậu bé xem cái đồng hồ đeo tay mới mua của cô nhóc, cố ý để ngược chiếc đồng hồ.Mà Nặc Nặc bốn tuổi liền ngây ngốc nhìn số "6" thành số "9" rồi!Lúc chị gái đi tiểu, cậu bé liền vội vã rời giường mặc quần áo gọi ba dậy, đến trễ sẽ bị cô giáo phạt đứng.Nặc Nặc suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra sao lại thế này, cha đã tức giận thở phì phì ném xuống một câu: "Úp mặt vào tường sám hối đi" rồi trở về phòng ngủ bù.Bạn nhỏ Nặc Nặc đáng thương cuối cùng vẫn không tránh được số mạng bị phạt đứng.HOÀN

Chương 74: Ngoại truyện: 6 và 9