Buổi tối, bóng đêm dày đặc. Trong phòng khách biệt thự Bạch gia, đèn đuốc lúc nào cũng sáng rực rỡ. Đèn treo bằng thủy tinh thật lớn được lau đến sáng bóng, ánh sáng rạng rỡ từ đó phát ra, chiếu lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, hình thành một loại ánh sáng vừa lộng lẫy lại vừa quỷ dị. Đầu tiên là một hồi trầm mặc, chỉ có tiếng ngòi bút xột xoạt nhẹ nhàng viết trên giấy, khe khẽ mà rõ ràng. Phong Thiên Tuyển và Bạch Trọng Nhiên cùng lúc khép lại văn kiện đã ký, máy móc bắt tay nhau, Bạch Trọng Nhiên lắc đầu cười khẽ: “Cũng chỉ có anh mới có thể khiến tôi bàn chuyện công việc trong thời gian nghỉ.” Nói xong, đứng dậy đi về phía quầy bar trong phòng khách. Lấy ra một chai rượu vang cao cấp 73 năm, rót ra hai ly, đem một ly đưa đến trên tay người đàn ông ngồi trên sô pha, người vẫn luôn trầm mặc không nói. Phong Thiên Tuyển lắc lắc ly rượu trong suốt, chất lỏng mầu đỏ tươi ngưng tụ ra một đường vòng cung, rồi lại tản ra bên ngoài, mím môi nhấp qua một ngụm, nhắm hờ mắt hưởng thụ, mới chậm…
Chương 36
Yêu Giả Tình ThậtTác giả: Đô Xuân TửTruyện Ngôn TìnhBuổi tối, bóng đêm dày đặc. Trong phòng khách biệt thự Bạch gia, đèn đuốc lúc nào cũng sáng rực rỡ. Đèn treo bằng thủy tinh thật lớn được lau đến sáng bóng, ánh sáng rạng rỡ từ đó phát ra, chiếu lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, hình thành một loại ánh sáng vừa lộng lẫy lại vừa quỷ dị. Đầu tiên là một hồi trầm mặc, chỉ có tiếng ngòi bút xột xoạt nhẹ nhàng viết trên giấy, khe khẽ mà rõ ràng. Phong Thiên Tuyển và Bạch Trọng Nhiên cùng lúc khép lại văn kiện đã ký, máy móc bắt tay nhau, Bạch Trọng Nhiên lắc đầu cười khẽ: “Cũng chỉ có anh mới có thể khiến tôi bàn chuyện công việc trong thời gian nghỉ.” Nói xong, đứng dậy đi về phía quầy bar trong phòng khách. Lấy ra một chai rượu vang cao cấp 73 năm, rót ra hai ly, đem một ly đưa đến trên tay người đàn ông ngồi trên sô pha, người vẫn luôn trầm mặc không nói. Phong Thiên Tuyển lắc lắc ly rượu trong suốt, chất lỏng mầu đỏ tươi ngưng tụ ra một đường vòng cung, rồi lại tản ra bên ngoài, mím môi nhấp qua một ngụm, nhắm hờ mắt hưởng thụ, mới chậm… Edit: MộcTrạm Lam chậm rãi quay người lại, khi nhìn thấy người đàn ông đối diện, đáy mặt xẹt qua tia kinh ngạc.« Không ngờ đúng là em. » Vừa nãy hắn chỉ thấy được một bóng lưng, cảm thấy có vẻ quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra là ai. Ánh mắt quan sát khắp người Trạm Lam, đêm nay cô đẹp đến mức làm người ta không dời được ánh mắt, trách sao trong một lúc hắn không nhận ra được.Cô giấu vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói : « Đã lâu không gặp, Bạch tiên sinh. »Bạch Trọng Nhiên đi về phía trước hai bước, giơ lên một ly sâm panh trong tay, chất lỏng màu vàng trong suốt dưới ánh trăng càng thêm sáng rực : « Đúng là đã lâu lắm rồi. Gần đây em có khỏe không ? »Trạm Lam tự nhiên gật đầu : « Tôi rất tốt. »Bạch Trong Nhiên nhìn cô trong chốc lát, lắc đầu cười nhẹ ra tiếng : « Em vẫn như vậy, lòng đề phòng quá cao. »Trạm Lam không ngờ hắn sẽ nói thế, run sợ một chút mới chậm rãi mở miệng : « Tôi chỉ không biết ngoại trừ ‘rất tốt’ thì còn có thể nói gì với anh. »Nụ cười biếng nhác trên môi Bạch Trọng Nhiên khi nghe những lời này liền biến mất, có lẽ không muốn tiếp tục đề tài này, hắn nói : « Gần đây em có thấy Trọng Lãng không ? »« Có. Trước đây không lâu từng gặp mặt một lần. »Bạch Trọng Nhiên than nhẹ một tiếng.Trạm Lam nhíu mày, hỏi: “Anh ấy thế nào?”« Không tốt lắm. » Nhắc tới em trai duy nhất, Bạch Trọng Nhiên cũng tỏ ra mấy phần bất lực : « Có điều vẫn tiếp tục như thế cũng không phải cách, tôi đã làm thủ tục đi Anh cho cậu ấy, chỉ hy vọng khi cậu ấy đến đấy thì có thể trưởng thành một chút. »« Anh ấy đồng ý không ? » Trạm Lam lo lắng hỏi.« Sao có thể đồng ý chứ. » Bạch Trọng Nhiên cười khổ : « Nhưng ít ra là cậu ấy suốt ngày nghe tôi khuyên đi khuyên lại, rồi sẽ gật đầu thôi. »Trạm Lam cũng không biết nên nói gì, Bạch Trọng Nhiên và Bạch Trọng Lãng là hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất tốt, bởi vì Bạch Trọng Lãng cũng là người thân duy nhất của Bạch Trọng Nhiên, còn là em trai, Bạch Trong Nhiên vẫn rất chiều chuộng hắn. Nhưng hôm nay lại vì cô mà ném Bạch Trọng Lãng ở bên kia đại dương, nhất định Bạch Trọng Nhiên rất khó chịu.« Xin lỗi. » Cuối cùng, cô ấp úng mở miệng.Bạch Trọng Nhiên xua tay : « Đây vốn không phải lỗi của em, em cũng không cần nói xin lỗi. Chuyện đã như thế rồi, tôi chỉ hy vọng sự hy sinh của tôi sẽ không uổng phí. »Trạm Lam rũ mi mắt, trầm mặc không nói.Lúc này, Bạch Trọng Nhiên bỗng nhiên tiến lên mấy bước, cái bóng cao lớn bao phủ quanh cô, dựa vào rất gần.Trạm Lam nghi hoặc ngẩng đầu: “Bạch tiên sinh?”Bạch Trọng Nhiên đặt ngón trỏ lên môi cô : « Xuỵt, đừng nói chuyện. Hắn đến. »Trạm Lam không hiểu ra sao, nháy mắt, ánh mắt lướt qua bờ vai Bạch Trọng Nhiên, nhìn về phía trong hội trường, giờ mới hiểu vì sao Bạch Trọng Nhiên bất ngờ thay đổi.Trong hội trường, Phong Thiên Tuyển trở thành tiêu điểm duy nhất.Hắn mặc comple màu đen, sơ mi cũng cùng màu, cổ áo thêu hoa văn phức tạp, hai chiếc cúc ở trên cởi ra, bên trong là vòng cổ hình chữ S treo ngược như ẩn như hiện. Dáng người hắn rất cao, vì thế những người xung quanh đều có vẻ cung kính.Phong thái ung dung ngạo mạn, ưu nhã trầm ổn, có lẽ là tự bản thân quá mức chói mắt nên người xung quanh đều có vẻ bé nhỏ hèn mọn.Lúc này Phong Thiên Tuyển hơi khép mắt, nói chuyện với một quan chức, phía sau vẫn là Thịnh Khải và một người đàn ông khác cô chưa từng thấy, ngày càng có vẻ cao cao tại thượng.Có lẽ cảm giác được mình bị quan sát kỹ, hắn nghiêng mặt nhìn về phía cô, đối diện với ánh mắt của Trạm Lam không hề báo trước, mặc dù biết bọn họ cách nhau rất xa, vị trí cô đứng lại mờ tối không rõ, nhưng ánh mắt sắc bén rõ ràng của hắn dường như có thể nhìn thấy tất cả.Lòng cô kinh hãi, lập tức cụp mắt xuống.
Edit: Mộc
Trạm Lam chậm rãi quay người lại, khi nhìn thấy người đàn ông đối diện, đáy mặt xẹt qua tia kinh ngạc.
« Không ngờ đúng là em. » Vừa nãy hắn chỉ thấy được một bóng lưng,
cảm thấy có vẻ quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra là ai. Ánh mắt quan
sát khắp người Trạm Lam, đêm nay cô đẹp đến mức làm người ta không dời
được ánh mắt, trách sao trong một lúc hắn không nhận ra được.
Cô giấu vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói : « Đã lâu không gặp, Bạch tiên sinh. »
Bạch Trọng Nhiên đi về phía trước hai bước, giơ lên một ly sâm panh
trong tay, chất lỏng màu vàng trong suốt dưới ánh trăng càng thêm sáng
rực : « Đúng là đã lâu lắm rồi. Gần đây em có khỏe không ? »
Trạm Lam tự nhiên gật đầu : « Tôi rất tốt. »
Bạch Trong Nhiên nhìn cô trong chốc lát, lắc đầu cười nhẹ ra tiếng : « Em vẫn như vậy, lòng đề phòng quá cao. »
Trạm Lam không ngờ hắn sẽ nói thế, run sợ một chút mới chậm rãi mở
miệng : « Tôi chỉ không biết ngoại trừ ‘rất tốt’ thì còn có thể nói gì
với anh. »
Nụ cười biếng nhác trên môi Bạch Trọng Nhiên khi nghe những lời này
liền biến mất, có lẽ không muốn tiếp tục đề tài này, hắn nói : « Gần đây em có thấy Trọng Lãng không ? »
« Có. Trước đây không lâu từng gặp mặt một lần. »
Bạch Trọng Nhiên than nhẹ một tiếng.
Trạm Lam nhíu mày, hỏi: “Anh ấy thế nào?”
« Không tốt lắm. » Nhắc tới em trai duy nhất, Bạch Trọng Nhiên cũng
tỏ ra mấy phần bất lực : « Có điều vẫn tiếp tục như thế cũng không phải
cách, tôi đã làm thủ tục đi Anh cho cậu ấy, chỉ hy vọng khi cậu ấy đến
đấy thì có thể trưởng thành một chút. »
« Anh ấy đồng ý không ? » Trạm Lam lo lắng hỏi.
« Sao có thể đồng ý chứ. » Bạch Trọng Nhiên cười khổ : « Nhưng ít ra
là cậu ấy suốt ngày nghe tôi khuyên đi khuyên lại, rồi sẽ gật đầu
thôi. »
Trạm Lam cũng không biết nên nói gì, Bạch Trọng Nhiên và Bạch Trọng
Lãng là hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất tốt, bởi vì
Bạch Trọng Lãng cũng là người thân duy nhất của Bạch Trọng Nhiên, còn là em trai, Bạch Trong Nhiên vẫn rất chiều chuộng hắn. Nhưng hôm nay lại
vì cô mà ném Bạch Trọng Lãng ở bên kia đại dương, nhất định Bạch Trọng
Nhiên rất khó chịu.
« Xin lỗi. » Cuối cùng, cô ấp úng mở miệng.
Bạch Trọng Nhiên xua tay : « Đây vốn không phải lỗi của em, em cũng
không cần nói xin lỗi. Chuyện đã như thế rồi, tôi chỉ hy vọng sự hy sinh của tôi sẽ không uổng phí. »
Trạm Lam rũ mi mắt, trầm mặc không nói.
Lúc này, Bạch Trọng Nhiên bỗng nhiên tiến lên mấy bước, cái bóng cao lớn bao phủ quanh cô, dựa vào rất gần.
Trạm Lam nghi hoặc ngẩng đầu: “Bạch tiên sinh?”
Bạch Trọng Nhiên đặt ngón trỏ lên môi cô : « Xuỵt, đừng nói chuyện. Hắn đến. »
Trạm Lam không hiểu ra sao, nháy mắt, ánh mắt lướt qua bờ vai Bạch
Trọng Nhiên, nhìn về phía trong hội trường, giờ mới hiểu vì sao Bạch
Trọng Nhiên bất ngờ thay đổi.
Trong hội trường, Phong Thiên Tuyển trở thành tiêu điểm duy nhất.
Hắn mặc comple màu đen, sơ mi cũng cùng màu, cổ áo thêu hoa văn phức
tạp, hai chiếc cúc ở trên cởi ra, bên trong là vòng cổ hình chữ S treo
ngược như ẩn như hiện. Dáng người hắn rất cao, vì thế những người xung
quanh đều có vẻ cung kính.
Phong thái ung dung ngạo mạn, ưu nhã trầm ổn, có lẽ là tự bản thân
quá mức chói mắt nên người xung quanh đều có vẻ bé nhỏ hèn mọn.
Lúc này Phong Thiên Tuyển hơi khép mắt, nói chuyện với một quan chức, phía sau vẫn là Thịnh Khải và một người đàn ông khác cô chưa từng thấy, ngày càng có vẻ cao cao tại thượng.
Có lẽ cảm giác được mình bị quan sát kỹ, hắn nghiêng mặt nhìn về phía cô, đối diện với ánh mắt của Trạm Lam không hề báo trước, mặc dù biết
bọn họ cách nhau rất xa, vị trí cô đứng lại mờ tối không rõ, nhưng ánh
mắt sắc bén rõ ràng của hắn dường như có thể nhìn thấy tất cả.
Lòng cô kinh hãi, lập tức cụp mắt xuống.
Yêu Giả Tình ThậtTác giả: Đô Xuân TửTruyện Ngôn TìnhBuổi tối, bóng đêm dày đặc. Trong phòng khách biệt thự Bạch gia, đèn đuốc lúc nào cũng sáng rực rỡ. Đèn treo bằng thủy tinh thật lớn được lau đến sáng bóng, ánh sáng rạng rỡ từ đó phát ra, chiếu lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, hình thành một loại ánh sáng vừa lộng lẫy lại vừa quỷ dị. Đầu tiên là một hồi trầm mặc, chỉ có tiếng ngòi bút xột xoạt nhẹ nhàng viết trên giấy, khe khẽ mà rõ ràng. Phong Thiên Tuyển và Bạch Trọng Nhiên cùng lúc khép lại văn kiện đã ký, máy móc bắt tay nhau, Bạch Trọng Nhiên lắc đầu cười khẽ: “Cũng chỉ có anh mới có thể khiến tôi bàn chuyện công việc trong thời gian nghỉ.” Nói xong, đứng dậy đi về phía quầy bar trong phòng khách. Lấy ra một chai rượu vang cao cấp 73 năm, rót ra hai ly, đem một ly đưa đến trên tay người đàn ông ngồi trên sô pha, người vẫn luôn trầm mặc không nói. Phong Thiên Tuyển lắc lắc ly rượu trong suốt, chất lỏng mầu đỏ tươi ngưng tụ ra một đường vòng cung, rồi lại tản ra bên ngoài, mím môi nhấp qua một ngụm, nhắm hờ mắt hưởng thụ, mới chậm… Edit: MộcTrạm Lam chậm rãi quay người lại, khi nhìn thấy người đàn ông đối diện, đáy mặt xẹt qua tia kinh ngạc.« Không ngờ đúng là em. » Vừa nãy hắn chỉ thấy được một bóng lưng, cảm thấy có vẻ quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra là ai. Ánh mắt quan sát khắp người Trạm Lam, đêm nay cô đẹp đến mức làm người ta không dời được ánh mắt, trách sao trong một lúc hắn không nhận ra được.Cô giấu vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói : « Đã lâu không gặp, Bạch tiên sinh. »Bạch Trọng Nhiên đi về phía trước hai bước, giơ lên một ly sâm panh trong tay, chất lỏng màu vàng trong suốt dưới ánh trăng càng thêm sáng rực : « Đúng là đã lâu lắm rồi. Gần đây em có khỏe không ? »Trạm Lam tự nhiên gật đầu : « Tôi rất tốt. »Bạch Trong Nhiên nhìn cô trong chốc lát, lắc đầu cười nhẹ ra tiếng : « Em vẫn như vậy, lòng đề phòng quá cao. »Trạm Lam không ngờ hắn sẽ nói thế, run sợ một chút mới chậm rãi mở miệng : « Tôi chỉ không biết ngoại trừ ‘rất tốt’ thì còn có thể nói gì với anh. »Nụ cười biếng nhác trên môi Bạch Trọng Nhiên khi nghe những lời này liền biến mất, có lẽ không muốn tiếp tục đề tài này, hắn nói : « Gần đây em có thấy Trọng Lãng không ? »« Có. Trước đây không lâu từng gặp mặt một lần. »Bạch Trọng Nhiên than nhẹ một tiếng.Trạm Lam nhíu mày, hỏi: “Anh ấy thế nào?”« Không tốt lắm. » Nhắc tới em trai duy nhất, Bạch Trọng Nhiên cũng tỏ ra mấy phần bất lực : « Có điều vẫn tiếp tục như thế cũng không phải cách, tôi đã làm thủ tục đi Anh cho cậu ấy, chỉ hy vọng khi cậu ấy đến đấy thì có thể trưởng thành một chút. »« Anh ấy đồng ý không ? » Trạm Lam lo lắng hỏi.« Sao có thể đồng ý chứ. » Bạch Trọng Nhiên cười khổ : « Nhưng ít ra là cậu ấy suốt ngày nghe tôi khuyên đi khuyên lại, rồi sẽ gật đầu thôi. »Trạm Lam cũng không biết nên nói gì, Bạch Trọng Nhiên và Bạch Trọng Lãng là hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất tốt, bởi vì Bạch Trọng Lãng cũng là người thân duy nhất của Bạch Trọng Nhiên, còn là em trai, Bạch Trong Nhiên vẫn rất chiều chuộng hắn. Nhưng hôm nay lại vì cô mà ném Bạch Trọng Lãng ở bên kia đại dương, nhất định Bạch Trọng Nhiên rất khó chịu.« Xin lỗi. » Cuối cùng, cô ấp úng mở miệng.Bạch Trọng Nhiên xua tay : « Đây vốn không phải lỗi của em, em cũng không cần nói xin lỗi. Chuyện đã như thế rồi, tôi chỉ hy vọng sự hy sinh của tôi sẽ không uổng phí. »Trạm Lam rũ mi mắt, trầm mặc không nói.Lúc này, Bạch Trọng Nhiên bỗng nhiên tiến lên mấy bước, cái bóng cao lớn bao phủ quanh cô, dựa vào rất gần.Trạm Lam nghi hoặc ngẩng đầu: “Bạch tiên sinh?”Bạch Trọng Nhiên đặt ngón trỏ lên môi cô : « Xuỵt, đừng nói chuyện. Hắn đến. »Trạm Lam không hiểu ra sao, nháy mắt, ánh mắt lướt qua bờ vai Bạch Trọng Nhiên, nhìn về phía trong hội trường, giờ mới hiểu vì sao Bạch Trọng Nhiên bất ngờ thay đổi.Trong hội trường, Phong Thiên Tuyển trở thành tiêu điểm duy nhất.Hắn mặc comple màu đen, sơ mi cũng cùng màu, cổ áo thêu hoa văn phức tạp, hai chiếc cúc ở trên cởi ra, bên trong là vòng cổ hình chữ S treo ngược như ẩn như hiện. Dáng người hắn rất cao, vì thế những người xung quanh đều có vẻ cung kính.Phong thái ung dung ngạo mạn, ưu nhã trầm ổn, có lẽ là tự bản thân quá mức chói mắt nên người xung quanh đều có vẻ bé nhỏ hèn mọn.Lúc này Phong Thiên Tuyển hơi khép mắt, nói chuyện với một quan chức, phía sau vẫn là Thịnh Khải và một người đàn ông khác cô chưa từng thấy, ngày càng có vẻ cao cao tại thượng.Có lẽ cảm giác được mình bị quan sát kỹ, hắn nghiêng mặt nhìn về phía cô, đối diện với ánh mắt của Trạm Lam không hề báo trước, mặc dù biết bọn họ cách nhau rất xa, vị trí cô đứng lại mờ tối không rõ, nhưng ánh mắt sắc bén rõ ràng của hắn dường như có thể nhìn thấy tất cả.Lòng cô kinh hãi, lập tức cụp mắt xuống.