Một cô bé mười ba tuổi, cầm thùng gỗ thật to, ở bên dòng suối cố hết sức gánh cho non nửa thùng nước, mất rất nhiều sức lực mới đem nửa thùng nước lên tới trên bờ, lúc này cô đã mệt mỏi ở trên mặt đất, mở miệng to để thở. Cô phải tưới cho xong đất trồng rau trước khi trời tối, bằng không sẽ không có cơm ăn, nhưng cô biết rõ, mặc kệ cô có làm xong hay không, Bà mẹ kế cũng sẽ ăn hết thức ăn, dù cho có đồ ăn thừa cơm thừa, cũng sẽ đem rửa đi, sẽ không để lại cho cô ăn, mà ba của cô cũng chỉ sẽ ngồi ở một bên mà nhìn, mặc kệ sống chết của cô, dù uốn quan tâm, chỉ sợ cũng bất lực. Ngãi Giai Giai vứt bỏ tất cả ý nghĩ không chịu nổi, cố gắng đứng lên, muốn tiếp tục làm việc, nhưng lại đột nhiên phát hiện khe suối biến thành màu đỏ. Khe suối mới vừa rồi còn trong suốt, sao thoáng cái đã biến thành màu đỏ rồi, nơi này là một sơn thôn nhỏ, căn bản không có ô nhiễm gì, sao khe suối có thể biến màu? Ngãi Giai Giai theo màu đỏ của khe suối nhìn lại, mang theo lòng hiếu kỳ, dọc theo vị trí trên mà…
Chương 31: Tề Hiên Là Ai
Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ YêuTác giả: Tịch MộngTruyện Ngôn TìnhMột cô bé mười ba tuổi, cầm thùng gỗ thật to, ở bên dòng suối cố hết sức gánh cho non nửa thùng nước, mất rất nhiều sức lực mới đem nửa thùng nước lên tới trên bờ, lúc này cô đã mệt mỏi ở trên mặt đất, mở miệng to để thở. Cô phải tưới cho xong đất trồng rau trước khi trời tối, bằng không sẽ không có cơm ăn, nhưng cô biết rõ, mặc kệ cô có làm xong hay không, Bà mẹ kế cũng sẽ ăn hết thức ăn, dù cho có đồ ăn thừa cơm thừa, cũng sẽ đem rửa đi, sẽ không để lại cho cô ăn, mà ba của cô cũng chỉ sẽ ngồi ở một bên mà nhìn, mặc kệ sống chết của cô, dù uốn quan tâm, chỉ sợ cũng bất lực. Ngãi Giai Giai vứt bỏ tất cả ý nghĩ không chịu nổi, cố gắng đứng lên, muốn tiếp tục làm việc, nhưng lại đột nhiên phát hiện khe suối biến thành màu đỏ. Khe suối mới vừa rồi còn trong suốt, sao thoáng cái đã biến thành màu đỏ rồi, nơi này là một sơn thôn nhỏ, căn bản không có ô nhiễm gì, sao khe suối có thể biến màu? Ngãi Giai Giai theo màu đỏ của khe suối nhìn lại, mang theo lòng hiếu kỳ, dọc theo vị trí trên mà… Y tá nhìn thấy Ngãi Giai Giai giống như nổi điên chạy loạn, sợ có chuyện gì xảy ra nên đuổi theo, nhưng mà đuổi chưa được bao lâu, thì đã thấy mất bóng dáng của cô, bất đắc dĩ đành phải đi tìm người hỗ trợ tìm kiếm."Ta không muốn nằm viện —— ta không muốn nằm viện ——" Ngãi Giai Giai không có phương hướng mà chạy loạn, chạy đến một cái góc đầu bậc thang, chung quanh không có cửa, cũng không có cửa sổ làm sao cô trèo qua, quá kinh hoảng cô liền chui xuống mặt dưới bậc thang, thân thể co lại run rẩy, lấy tay đặt vào trong miệng của mình cắn chặt, trong nội tâm vẫn tự nói với mình —— không phải sợ không phải sợ. Nhưng mà mặc kệ cô cố gắng như thế nào, cái cảm giác sợ hãi này vẫn tồn tại.Song từ đó cô cảm thấy sợ hãi lại tăng thêm, từ khóe mắt chảy xuống, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng hướng trong góc chen vào, nhưng mà mặc kệ cô chen như thế nào, cảm giác toàn bộ thân thể của mình vẫn không thể ẩn núp hoàn toàn.Nếu như không đem thân thể của mình ẩn núp đi, như vậy quỷ sai sẽ đến đem cô mang đi.Thời gian trôi qua từng chút từng chút, toàn thân Ngãi Giai Giai run lên, rất mỏi mệt, nước mắt giống như đã khô lại, trong khóe mắt không còn chảy xuống nữa, cuối cùng mệt mỏi mà ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu gối của mình, khẽ chìm vào giấc ngủ.Đang lúc cô sắp ngủ thì đột nhiên cảm giác trên đầu của mình có người đang nói chuyện.Kỳ thật hai người kia đã sớm ở chỗ này, chỉ là Ngãi Giai Giai quá mức sợ hãi, căn bản không có phát hiện mà thôi.Tại góc trên mặt thang lầu, một nam một nữ đang sửa sang lại quần áo mất trật tự, vừa sửa sang lại vừa nói chuyện với nhau."Bảo bối, Tề Hùng có gây cho em cảm giác lớn hay không?" Người đàn ông vẻ mặt thỏa mãn nói."Ông ta?" Người đàn bà khinh thường nói, "Ông ta quả thực chính là người b**n th**, cưới em lâu như vậy mà cũng chưa từng đụng qua, em bây giờ hoài nghi, mục đích ông ta lấy em chính là vì ở thời điểm xã giao, muốn có một bạn gái bên người, nói khó nghe một chút, ông ta chỉ là đem em làm bình hoa.""Không thể nào, năm năm trước anh ấy cũng đã cưới em rồi, thật sự một lần cũng không chạm qua em?" Người đàn ông không thể tin hỏi."Lừa anh thì em được cái gì, thôi, chúng ta không trò chuyện về lão già đó nữa, nói về Tề Hiên đi, kế hoạch lần trước của anh đã thất bại, chắc hẳn từ nay về sau sẽ không dễ dàng thuận lợi như vậy." Người đàn bà sau khi sửa sang lại quần áo chỉnh tề, cao ngạo hỏi."Nói đến cái tên tiểu tử thúi kia anh liền tức giận, chém nhiều đao như vậy, nó lại không chết, ngược lại còn cắn anh một cái, làm cho đám hàng kia của anh bị cảnh sát kiểm tra và thu, nếu như không phải anh thông minh tìm một kẻ chết thay, thì chỉ sợ lúc này ngồi tù chính là anh." Người đàn ông nổi giận nói.Vốn có thể một phát tiền của phi nghĩa, đem thuốc phiện nội địa đưa ra ngoài, ai biết Tề Hiên nó lại nói chuyện này cho cảnh sát, nếu ông không kéo một đàn em làm đệm lưng, sau đó làm chính mình bị thương, chắc là chạy không khỏi lưới pháp luật .Nghĩ lại Tề Triển ông cũng là một phần tử của Tề gia, vì cái gì mà một phân tiền của Tề gia cũng không được, ông không phục."Nói khó nghe như vậy, nhưng nó là cháu anh." Người đàn bà châm chọc nói ra, ngữ khí tràn đầy khinh bỉ."Cháu, anh không xem nó là cháu, nó cũng không có cho anh làm chú, ngoài mặt hoàn hảo, nhưng sau lưng mọi ngừơi chính là cừu nhân (kẻ thù), một ngày nào đó, anh sẽ lột da nó." Tề Triển nắm chặt nắm tay, tức giận quát."Được rồi, chờ anh thật sự lột da nó rồi hãy nói." Người đàn bà nói xong, liền muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị người ta kéo lại."Lỵ Liên, chúng ta thật vất vả mới có thể gặp nhau, đừng đi mau như vậy chứ!" Tề Triển giữ chặt người đàn bà, ôm bà ta vào trong ngực, tràn ngập d*c v*ng nói."Tề Triển, Lữ Lỵ Liên em là hạng người gì anh nên hiểu rõ, làm việc phải có một mức độ, nếu anh không đi, em nghĩ người của Tề Hiên sẽ đến đây, nếu như bị nó phát hiện em với anh cùng một chỗ, em liền xong đời, anh biết không?" Lữ Lỵ Liên nghiêm túc nói, sau đó giày cao gót giẫm vang dội, đi xuống cầu thang.Ngãi Giai Giai ở dưới mặt bậc thang, thấy được bóng lưng của người đàn bà, cô nhận ra chính là người vừa rồi ở cửa ra vào cùng một người đàn ông chen tới chen lui.Nếu là người đàn bà này, như vậy thì người đàn ông phía trên kia chính là người đàn ông ban nãy.Bọn họ rốt cuộc muốn hại ai, Tề Hiên là ai?Cô rất muốn đi nói cho cái người tên Tề Hiên biết, có người muốn hại anh ta, nhưng mà cô lại không biết người đó, cho nên cô đành bất lực .
Y tá nhìn thấy Ngãi Giai Giai giống như nổi điên chạy loạn, sợ có chuyện gì xảy ra nên đuổi theo, nhưng mà đuổi chưa được bao lâu, thì đã thấy mất bóng dáng của cô, bất đắc dĩ đành phải đi tìm người hỗ trợ tìm kiếm.
"Ta không muốn nằm viện —— ta không muốn nằm viện ——" Ngãi Giai Giai không có phương hướng mà chạy loạn, chạy đến một cái góc đầu bậc thang, chung quanh không có cửa, cũng không có cửa sổ làm sao cô trèo qua, quá kinh hoảng cô liền chui xuống mặt dưới bậc thang, thân thể co lại run rẩy, lấy tay đặt vào trong miệng của mình cắn chặt, trong nội tâm vẫn tự nói với mình —— không phải sợ không phải sợ. Nhưng mà mặc kệ cô cố gắng như thế nào, cái cảm giác sợ hãi này vẫn tồn tại.
Song từ đó cô cảm thấy sợ hãi lại tăng thêm, từ khóe mắt chảy xuống, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng hướng trong góc chen vào, nhưng mà mặc kệ cô chen như thế nào, cảm giác toàn bộ thân thể của mình vẫn không thể ẩn núp hoàn toàn.
Nếu như không đem thân thể của mình ẩn núp đi, như vậy quỷ sai sẽ đến đem cô mang đi.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, toàn thân Ngãi Giai Giai run lên, rất mỏi mệt, nước mắt giống như đã khô lại, trong khóe mắt không còn chảy xuống nữa, cuối cùng mệt mỏi mà ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu gối của mình, khẽ chìm vào giấc ngủ.
Đang lúc cô sắp ngủ thì đột nhiên cảm giác trên đầu của mình có người đang nói chuyện.
Kỳ thật hai người kia đã sớm ở chỗ này, chỉ là Ngãi Giai Giai quá mức sợ hãi, căn bản không có phát hiện mà thôi.
Tại góc trên mặt thang lầu, một nam một nữ đang sửa sang lại quần áo mất trật tự, vừa sửa sang lại vừa nói chuyện với nhau.
"Bảo bối, Tề Hùng có gây cho em cảm giác lớn hay không?" Người đàn ông vẻ mặt thỏa mãn nói.
"Ông ta?" Người đàn bà khinh thường nói, "Ông ta quả thực chính là người b**n th**, cưới em lâu như vậy mà cũng chưa từng đụng qua, em bây giờ hoài nghi, mục đích ông ta lấy em chính là vì ở thời điểm xã giao, muốn có một bạn gái bên người, nói khó nghe một chút, ông ta chỉ là đem em làm bình hoa."
"Không thể nào, năm năm trước anh ấy cũng đã cưới em rồi, thật sự một lần cũng không chạm qua em?" Người đàn ông không thể tin hỏi.
"Lừa anh thì em được cái gì, thôi, chúng ta không trò chuyện về lão già đó nữa, nói về Tề Hiên đi, kế hoạch lần trước của anh đã thất bại, chắc hẳn từ nay về sau sẽ không dễ dàng thuận lợi như vậy." Người đàn bà sau khi sửa sang lại quần áo chỉnh tề, cao ngạo hỏi.
"Nói đến cái tên tiểu tử thúi kia anh liền tức giận, chém nhiều đao như vậy, nó lại không chết, ngược lại còn cắn anh một cái, làm cho đám hàng kia của anh bị cảnh sát kiểm tra và thu, nếu như không phải anh thông minh tìm một kẻ chết thay, thì chỉ sợ lúc này ngồi tù chính là anh." Người đàn ông nổi giận nói.
Vốn có thể một phát tiền của phi nghĩa, đem thuốc phiện nội địa đưa ra ngoài, ai biết Tề Hiên nó lại nói chuyện này cho cảnh sát, nếu ông không kéo một đàn em làm đệm lưng, sau đó làm chính mình bị thương, chắc là chạy không khỏi lưới pháp luật .
Nghĩ lại Tề Triển ông cũng là một phần tử của Tề gia, vì cái gì mà một phân tiền của Tề gia cũng không được, ông không phục.
"Nói khó nghe như vậy, nhưng nó là cháu anh." Người đàn bà châm chọc nói ra, ngữ khí tràn đầy khinh bỉ.
"Cháu, anh không xem nó là cháu, nó cũng không có cho anh làm chú, ngoài mặt hoàn hảo, nhưng sau lưng mọi ngừơi chính là cừu nhân (kẻ thù), một ngày nào đó, anh sẽ lột da nó." Tề Triển nắm chặt nắm tay, tức giận quát.
"Được rồi, chờ anh thật sự lột da nó rồi hãy nói." Người đàn bà nói xong, liền muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị người ta kéo lại.
"Lỵ Liên, chúng ta thật vất vả mới có thể gặp nhau, đừng đi mau như vậy chứ!" Tề Triển giữ chặt người đàn bà, ôm bà ta vào trong ngực, tràn ngập d*c v*ng nói.
"Tề Triển, Lữ Lỵ Liên em là hạng người gì anh nên hiểu rõ, làm việc phải có một mức độ, nếu anh không đi, em nghĩ người của Tề Hiên sẽ đến đây, nếu như bị nó phát hiện em với anh cùng một chỗ, em liền xong đời, anh biết không?" Lữ Lỵ Liên nghiêm túc nói, sau đó giày cao gót giẫm vang dội, đi xuống cầu thang.
Ngãi Giai Giai ở dưới mặt bậc thang, thấy được bóng lưng của người đàn bà, cô nhận ra chính là người vừa rồi ở cửa ra vào cùng một người đàn ông chen tới chen lui.
Nếu là người đàn bà này, như vậy thì người đàn ông phía trên kia chính là người đàn ông ban nãy.
Bọn họ rốt cuộc muốn hại ai, Tề Hiên là ai?
Cô rất muốn đi nói cho cái người tên Tề Hiên biết, có người muốn hại anh ta, nhưng mà cô lại không biết người đó, cho nên cô đành bất lực .
Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ YêuTác giả: Tịch MộngTruyện Ngôn TìnhMột cô bé mười ba tuổi, cầm thùng gỗ thật to, ở bên dòng suối cố hết sức gánh cho non nửa thùng nước, mất rất nhiều sức lực mới đem nửa thùng nước lên tới trên bờ, lúc này cô đã mệt mỏi ở trên mặt đất, mở miệng to để thở. Cô phải tưới cho xong đất trồng rau trước khi trời tối, bằng không sẽ không có cơm ăn, nhưng cô biết rõ, mặc kệ cô có làm xong hay không, Bà mẹ kế cũng sẽ ăn hết thức ăn, dù cho có đồ ăn thừa cơm thừa, cũng sẽ đem rửa đi, sẽ không để lại cho cô ăn, mà ba của cô cũng chỉ sẽ ngồi ở một bên mà nhìn, mặc kệ sống chết của cô, dù uốn quan tâm, chỉ sợ cũng bất lực. Ngãi Giai Giai vứt bỏ tất cả ý nghĩ không chịu nổi, cố gắng đứng lên, muốn tiếp tục làm việc, nhưng lại đột nhiên phát hiện khe suối biến thành màu đỏ. Khe suối mới vừa rồi còn trong suốt, sao thoáng cái đã biến thành màu đỏ rồi, nơi này là một sơn thôn nhỏ, căn bản không có ô nhiễm gì, sao khe suối có thể biến màu? Ngãi Giai Giai theo màu đỏ của khe suối nhìn lại, mang theo lòng hiếu kỳ, dọc theo vị trí trên mà… Y tá nhìn thấy Ngãi Giai Giai giống như nổi điên chạy loạn, sợ có chuyện gì xảy ra nên đuổi theo, nhưng mà đuổi chưa được bao lâu, thì đã thấy mất bóng dáng của cô, bất đắc dĩ đành phải đi tìm người hỗ trợ tìm kiếm."Ta không muốn nằm viện —— ta không muốn nằm viện ——" Ngãi Giai Giai không có phương hướng mà chạy loạn, chạy đến một cái góc đầu bậc thang, chung quanh không có cửa, cũng không có cửa sổ làm sao cô trèo qua, quá kinh hoảng cô liền chui xuống mặt dưới bậc thang, thân thể co lại run rẩy, lấy tay đặt vào trong miệng của mình cắn chặt, trong nội tâm vẫn tự nói với mình —— không phải sợ không phải sợ. Nhưng mà mặc kệ cô cố gắng như thế nào, cái cảm giác sợ hãi này vẫn tồn tại.Song từ đó cô cảm thấy sợ hãi lại tăng thêm, từ khóe mắt chảy xuống, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng hướng trong góc chen vào, nhưng mà mặc kệ cô chen như thế nào, cảm giác toàn bộ thân thể của mình vẫn không thể ẩn núp hoàn toàn.Nếu như không đem thân thể của mình ẩn núp đi, như vậy quỷ sai sẽ đến đem cô mang đi.Thời gian trôi qua từng chút từng chút, toàn thân Ngãi Giai Giai run lên, rất mỏi mệt, nước mắt giống như đã khô lại, trong khóe mắt không còn chảy xuống nữa, cuối cùng mệt mỏi mà ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu gối của mình, khẽ chìm vào giấc ngủ.Đang lúc cô sắp ngủ thì đột nhiên cảm giác trên đầu của mình có người đang nói chuyện.Kỳ thật hai người kia đã sớm ở chỗ này, chỉ là Ngãi Giai Giai quá mức sợ hãi, căn bản không có phát hiện mà thôi.Tại góc trên mặt thang lầu, một nam một nữ đang sửa sang lại quần áo mất trật tự, vừa sửa sang lại vừa nói chuyện với nhau."Bảo bối, Tề Hùng có gây cho em cảm giác lớn hay không?" Người đàn ông vẻ mặt thỏa mãn nói."Ông ta?" Người đàn bà khinh thường nói, "Ông ta quả thực chính là người b**n th**, cưới em lâu như vậy mà cũng chưa từng đụng qua, em bây giờ hoài nghi, mục đích ông ta lấy em chính là vì ở thời điểm xã giao, muốn có một bạn gái bên người, nói khó nghe một chút, ông ta chỉ là đem em làm bình hoa.""Không thể nào, năm năm trước anh ấy cũng đã cưới em rồi, thật sự một lần cũng không chạm qua em?" Người đàn ông không thể tin hỏi."Lừa anh thì em được cái gì, thôi, chúng ta không trò chuyện về lão già đó nữa, nói về Tề Hiên đi, kế hoạch lần trước của anh đã thất bại, chắc hẳn từ nay về sau sẽ không dễ dàng thuận lợi như vậy." Người đàn bà sau khi sửa sang lại quần áo chỉnh tề, cao ngạo hỏi."Nói đến cái tên tiểu tử thúi kia anh liền tức giận, chém nhiều đao như vậy, nó lại không chết, ngược lại còn cắn anh một cái, làm cho đám hàng kia của anh bị cảnh sát kiểm tra và thu, nếu như không phải anh thông minh tìm một kẻ chết thay, thì chỉ sợ lúc này ngồi tù chính là anh." Người đàn ông nổi giận nói.Vốn có thể một phát tiền của phi nghĩa, đem thuốc phiện nội địa đưa ra ngoài, ai biết Tề Hiên nó lại nói chuyện này cho cảnh sát, nếu ông không kéo một đàn em làm đệm lưng, sau đó làm chính mình bị thương, chắc là chạy không khỏi lưới pháp luật .Nghĩ lại Tề Triển ông cũng là một phần tử của Tề gia, vì cái gì mà một phân tiền của Tề gia cũng không được, ông không phục."Nói khó nghe như vậy, nhưng nó là cháu anh." Người đàn bà châm chọc nói ra, ngữ khí tràn đầy khinh bỉ."Cháu, anh không xem nó là cháu, nó cũng không có cho anh làm chú, ngoài mặt hoàn hảo, nhưng sau lưng mọi ngừơi chính là cừu nhân (kẻ thù), một ngày nào đó, anh sẽ lột da nó." Tề Triển nắm chặt nắm tay, tức giận quát."Được rồi, chờ anh thật sự lột da nó rồi hãy nói." Người đàn bà nói xong, liền muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị người ta kéo lại."Lỵ Liên, chúng ta thật vất vả mới có thể gặp nhau, đừng đi mau như vậy chứ!" Tề Triển giữ chặt người đàn bà, ôm bà ta vào trong ngực, tràn ngập d*c v*ng nói."Tề Triển, Lữ Lỵ Liên em là hạng người gì anh nên hiểu rõ, làm việc phải có một mức độ, nếu anh không đi, em nghĩ người của Tề Hiên sẽ đến đây, nếu như bị nó phát hiện em với anh cùng một chỗ, em liền xong đời, anh biết không?" Lữ Lỵ Liên nghiêm túc nói, sau đó giày cao gót giẫm vang dội, đi xuống cầu thang.Ngãi Giai Giai ở dưới mặt bậc thang, thấy được bóng lưng của người đàn bà, cô nhận ra chính là người vừa rồi ở cửa ra vào cùng một người đàn ông chen tới chen lui.Nếu là người đàn bà này, như vậy thì người đàn ông phía trên kia chính là người đàn ông ban nãy.Bọn họ rốt cuộc muốn hại ai, Tề Hiên là ai?Cô rất muốn đi nói cho cái người tên Tề Hiên biết, có người muốn hại anh ta, nhưng mà cô lại không biết người đó, cho nên cô đành bất lực .