Ánh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể…
Chương 16: Hắn ta đi rồi
Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… Editor: NguyenthianluongBeta: ShaoranCỏNgô Hiểu Dao ngồi ở trên giường ngây ngốc, đầu óc choáng váng. Cô vốn sợ hãi đến nỗi hai chân xụi lơ, giờ lại nhìn thấy cảnh bạo lực này, khiến cho toàn thân không cử động được.Người đàn ông quyến rũ thoạt nhìn giống một trai bao, vì sao lại có cước lực mạnh bạo như thế ?! Cứ thế một cước đạp cho thuộc hạ hộc máu ? ? Nếu bức tường kia không đủ bền chắc, liệu hắn có đạp cho con người cao to lẫn bức tường kia sụp đổ hay không . . . . . . ?!Việc hắn đối đãi với thuộc hạ của mình độc ác như thế, nói gì đến cô ? ? ?Nghĩ tới đây, Ngô Hiểu Dao khóc không ra nước mắt, bây giờ đừng nói là bị c**ng b**, ngay cả cái mạng nhỏ cô còn chưa chắc giữ được."Dạ Đế, xin ngài tha mạng." Tên cận vệ bị hắn dạy dỗ dùng hơi sức thoi thóp cố gắng cầu xin.Cách đó không xa có một người con gái đang mở to đôi mắt nhìn tên cận vệ bị đánh, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: "Mình phải học bộ dạng của hắn ta, những lời kịch này đợi lát nữa rập khuôn theo".Dạ Thiên Ưng căn bản không để ý tới lời cầu xin, đưa bàn tay ác độc ra túm lấy tóc tên đó, sồng sộc lôi hắn ra khỏi phòng ngủ."Không phải chứ . . . . . " Miệng Ngô Hiểu Dao nhất thời há hốc.Nếu hắn rời đi như vậy còn mình biết làm thế nào ?!Hắn rốt cuộc là có tha cho tên cận vệ đó không ?!Nếu như mình cũng quỳ xuống cầu xin hắn như vậy, liệu hắn có lôi mình đi như thế hay không ? ? ?Đây rốt cuộc là tình huống gì ? ? ? Cứ như vậy mà đi sao ?!Trong lúc cô không ngừng phát điên suy nghĩ, Dạ Thiên Ưng bỗng xoay người lại . . . . . ."Hơ." Hiểu Dao hít một hơi thật sâu, thời khắc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trái tim cô đập "thình thịch", tốc độ áng chừng lên tới "200 nhịp", này thì có thể so với tốc độ lái xe rồi.Nhưng mà, tình huống dường như có chút đảo ngược, Dạ Thiên Ưng không nói lời nào, đưa tay khép cửa phòng lại, thời điểm khi cánh cửa kia còn thừa lại một khe hở, ánh mắt sắc bén kia ẩn chứa dịu dàng thoáng dừng lại trên người Hiểu Dao . . . . . ."Không phải chứ ?! Hắn đi rồi, thế mình làm gì bây giờ ?!" Cô ngồi ở trên giường, tầm mắt nhìn quanh bốn phía, căn phòng ngủ thật rộng lớn, cảm giác muốn khóc mà không khóc được . . . . . .Lời tác giả:Dạ Thiên Ưng đi thật rồi sao ?!A: Giết tên cận vệ xong, hắn sẽ trở về c**ng b*c cô ?!B: Quay trở lại, thả Hiểu Dao ?!C: Hiểu Dao tự mình chạy trốnMọi người đoán xem kịch bản phía sau là gì ?!====
Editor: Nguyenthianluong
Beta: ShaoranCỏ
Ngô Hiểu Dao ngồi ở trên giường ngây ngốc, đầu óc choáng váng. Cô vốn sợ
hãi đến nỗi hai chân xụi lơ, giờ lại nhìn thấy cảnh bạo lực này, khiến
cho toàn thân không cử động được.
Người đàn ông quyến rũ thoạt
nhìn giống một trai bao, vì sao lại có cước lực mạnh bạo như thế ?! Cứ
thế một cước đạp cho thuộc hạ hộc máu ? ? Nếu bức tường kia không đủ bền chắc, liệu hắn có đạp cho con người cao to lẫn bức tường kia sụp đổ hay không . . . . . . ?!
Việc hắn đối đãi với thuộc hạ của mình độc ác như thế, nói gì đến cô ? ? ?
Nghĩ tới đây, Ngô Hiểu Dao khóc không ra nước mắt, bây giờ đừng nói là bị
c**ng b**, ngay cả cái mạng nhỏ cô còn chưa chắc giữ được.
"Dạ Đế, xin ngài tha mạng." Tên cận vệ bị hắn dạy dỗ dùng hơi sức thoi thóp cố gắng cầu xin.
Cách đó không xa có một người con gái đang mở to đôi mắt nhìn tên cận vệ bị
đánh, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: "Mình phải học bộ dạng của hắn ta,
những lời kịch này đợi lát nữa rập khuôn theo".
Dạ Thiên Ưng căn bản không để ý tới lời cầu xin, đưa bàn tay ác độc ra túm lấy tóc tên đó, sồng sộc lôi hắn ra khỏi phòng ngủ.
"Không phải chứ . . . . . " Miệng Ngô Hiểu Dao nhất thời há hốc.
Nếu hắn rời đi như vậy còn mình biết làm thế nào ?!
Hắn rốt cuộc là có tha cho tên cận vệ đó không ?!
Nếu như mình cũng quỳ xuống cầu xin hắn như vậy, liệu hắn có lôi mình đi như thế hay không ? ? ?
Đây rốt cuộc là tình huống gì ? ? ? Cứ như vậy mà đi sao ?!
Trong lúc cô không ngừng phát điên suy nghĩ, Dạ Thiên Ưng bỗng xoay người lại . . . . . .
"Hơ." Hiểu Dao hít một hơi thật sâu, thời khắc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau,
trái tim cô đập "thình thịch", tốc độ áng chừng lên tới "200 nhịp", này
thì có thể so với tốc độ lái xe rồi.
Nhưng mà, tình huống dường
như có chút đảo ngược, Dạ Thiên Ưng không nói lời nào, đưa tay khép cửa
phòng lại, thời điểm khi cánh cửa kia còn thừa lại một khe hở, ánh mắt
sắc bén kia ẩn chứa dịu dàng thoáng dừng lại trên người Hiểu Dao . . . . . .
"Không phải chứ ?! Hắn đi rồi, thế mình làm gì bây giờ ?!"
Cô ngồi ở trên giường, tầm mắt nhìn quanh bốn phía, căn phòng ngủ thật
rộng lớn, cảm giác muốn khóc mà không khóc được . . . . . .
Lời tác giả:
Dạ Thiên Ưng đi thật rồi sao ?!
A: Giết tên cận vệ xong, hắn sẽ trở về c**ng b*c cô ?!
B: Quay trở lại, thả Hiểu Dao ?!
C: Hiểu Dao tự mình chạy trốn
Mọi người đoán xem kịch bản phía sau là gì ?!
====
Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… Editor: NguyenthianluongBeta: ShaoranCỏNgô Hiểu Dao ngồi ở trên giường ngây ngốc, đầu óc choáng váng. Cô vốn sợ hãi đến nỗi hai chân xụi lơ, giờ lại nhìn thấy cảnh bạo lực này, khiến cho toàn thân không cử động được.Người đàn ông quyến rũ thoạt nhìn giống một trai bao, vì sao lại có cước lực mạnh bạo như thế ?! Cứ thế một cước đạp cho thuộc hạ hộc máu ? ? Nếu bức tường kia không đủ bền chắc, liệu hắn có đạp cho con người cao to lẫn bức tường kia sụp đổ hay không . . . . . . ?!Việc hắn đối đãi với thuộc hạ của mình độc ác như thế, nói gì đến cô ? ? ?Nghĩ tới đây, Ngô Hiểu Dao khóc không ra nước mắt, bây giờ đừng nói là bị c**ng b**, ngay cả cái mạng nhỏ cô còn chưa chắc giữ được."Dạ Đế, xin ngài tha mạng." Tên cận vệ bị hắn dạy dỗ dùng hơi sức thoi thóp cố gắng cầu xin.Cách đó không xa có một người con gái đang mở to đôi mắt nhìn tên cận vệ bị đánh, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: "Mình phải học bộ dạng của hắn ta, những lời kịch này đợi lát nữa rập khuôn theo".Dạ Thiên Ưng căn bản không để ý tới lời cầu xin, đưa bàn tay ác độc ra túm lấy tóc tên đó, sồng sộc lôi hắn ra khỏi phòng ngủ."Không phải chứ . . . . . " Miệng Ngô Hiểu Dao nhất thời há hốc.Nếu hắn rời đi như vậy còn mình biết làm thế nào ?!Hắn rốt cuộc là có tha cho tên cận vệ đó không ?!Nếu như mình cũng quỳ xuống cầu xin hắn như vậy, liệu hắn có lôi mình đi như thế hay không ? ? ?Đây rốt cuộc là tình huống gì ? ? ? Cứ như vậy mà đi sao ?!Trong lúc cô không ngừng phát điên suy nghĩ, Dạ Thiên Ưng bỗng xoay người lại . . . . . ."Hơ." Hiểu Dao hít một hơi thật sâu, thời khắc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trái tim cô đập "thình thịch", tốc độ áng chừng lên tới "200 nhịp", này thì có thể so với tốc độ lái xe rồi.Nhưng mà, tình huống dường như có chút đảo ngược, Dạ Thiên Ưng không nói lời nào, đưa tay khép cửa phòng lại, thời điểm khi cánh cửa kia còn thừa lại một khe hở, ánh mắt sắc bén kia ẩn chứa dịu dàng thoáng dừng lại trên người Hiểu Dao . . . . . ."Không phải chứ ?! Hắn đi rồi, thế mình làm gì bây giờ ?!" Cô ngồi ở trên giường, tầm mắt nhìn quanh bốn phía, căn phòng ngủ thật rộng lớn, cảm giác muốn khóc mà không khóc được . . . . . .Lời tác giả:Dạ Thiên Ưng đi thật rồi sao ?!A: Giết tên cận vệ xong, hắn sẽ trở về c**ng b*c cô ?!B: Quay trở lại, thả Hiểu Dao ?!C: Hiểu Dao tự mình chạy trốnMọi người đoán xem kịch bản phía sau là gì ?!====