Ánh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể…

Chương 32: Lựa chọn chạy trốn

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… Trải qua một đêm giày vò, Ngô Hiểu Dao. . . . . . thở phì phò ở trên giường. Cô lười biếng ngồi dậy, ngáp một cái thật to, dịu dàng dụi dụi mắt,sau đó nhanh chóng nhìn nhìn chung quanh. . . . . . Cô hung hăng lấy hai tay vỗ mặt mình: "Trời ạ, giờ này mà mày vẫn còn ngủ được?!"Đêm qua, sau khi hắn ta bỏ đi, cô khủng hoảng đến nỗi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bây giờ tỉnh lại, cô vẫn còn cảm giác tim đập thình thịch, lòng dạ rối bời. Hiểu Dao dáo dác nhìn quần áo rách nát trên người, suy nghĩ một chút về chuyện đêm qua, trí nhớ đứt quãng đùng đùng quay về. . . . . .Đúng rồi, ngày hôm qua cô đã xúc phạm với nhân vật VIP, gì nhỉ, dường như người ta gọi hắn bằng . . . . . . Dạ, Dạ Thiên Ưng! Đúng! Là hắn, hắn chính là đại ca của một băng nhóm xã hội đen! ! !Có lẽ là do tàn dư của rượu, cô cũng không nhớ rõ lắm, thứ duy nhất nhớ được chính là chuyện cô và hắn ở trong căn phòng này.Ngô Hiểu Dao, làm thế nào? Phải làm thế nào đây?? Đầu óc cô nhất thời hỗn loạn, tay cầm mền quấn khắp người, nhẹ nhàng bước khỏi phòng ngủ, nhanh chóng đi tới phòng khách.Vươn tay, ngó dáo dác bên ngoài cửa phòng. . . . . .Trời ạ! !Ngoài cửa còn có hai tên cận vệ to lớn đứng canh, cô vội vàng đóng cửa lại, mồ hôi trên trán nhiễu nhãi chảy xuống. Cảm giác này giống như con kiến bò trên chảo dầu, không ngừng đi đi lại lại nghĩ cách.Tình thế này lẽ nào mình bị bắt nhốt tại đây?! Rốt cuộc là hắn ta đi đâu, nếu trở lại sẽ không thủ tiêu mình chứ?!"Ôi. . . . ." Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên sợ hãi, thần sắc u ám, đôi mắt to tròn bắt đầu ngấn lệ.Ánh mắt cô vô tình nhìn về phía cửa sổ phòng khách, trên mặt hạ quyết tâm, nhất định phải chạy trốn nơi này!Bây giờ đang là mùa đông, quần áo trên người mặc dù rách nát, so với chết cóng còn hơn chết nhục. Được rồi, Ngô hiểu Dao, cố lên!!Cô rón rén mở cánh cửa sổ, liếc nhìn xuống lầu dưới. . . . . .Đây là một con hẽm nhỏ thưa thớt người ở, cô khẽ nhắm mắt, yên lặng cầu nguyện, đồng thời đem cái mền quấn chặt trên người, theo đường ống ngoài cửa sổ tuột xuống.Thoạt nhìn thì có vẻ thuận lợi, nhưng khi tâm trạng cô ổn định nhất thì chợt có chuyện xảy ra. . . . . .‘Soạt’ một tiếng, cái mền trên người Hiểu Dao dọc theo đường ống bị mắc kẹt lại, cả người cô ngã nhào xuống đất. . . . .=======================

Trải qua một đêm giày vò, Ngô Hiểu Dao. . . . . . thở phì phò ở trên giường. Cô lười biếng ngồi dậy, ngáp một cái thật to, dịu dàng dụi dụi mắt,sau đó nhanh chóng nhìn nhìn chung quanh. . . . . . Cô hung hăng lấy hai tay vỗ mặt mình: "Trời ạ, giờ này mà mày vẫn còn ngủ được?!"

Đêm qua, sau khi hắn ta bỏ đi, cô khủng hoảng đến nỗi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bây giờ tỉnh lại, cô vẫn còn cảm giác tim đập thình thịch, lòng dạ rối bời. Hiểu Dao dáo dác nhìn quần áo rách nát trên người, suy nghĩ một chút về chuyện đêm qua, trí nhớ đứt quãng đùng đùng quay về. . . . . .

Đúng rồi, ngày hôm qua cô đã xúc phạm với nhân vật VIP, gì nhỉ, dường như người ta gọi hắn bằng . . . . . . Dạ, Dạ Thiên Ưng! Đúng! Là hắn, hắn chính là đại ca của một băng nhóm xã hội đen! ! !

Có lẽ là do tàn dư của rượu, cô cũng không nhớ rõ lắm, thứ duy nhất nhớ được chính là chuyện cô và hắn ở trong căn phòng này.

Ngô Hiểu Dao, làm thế nào? Phải làm thế nào đây?? Đầu óc cô nhất thời hỗn loạn, tay cầm mền quấn khắp người, nhẹ nhàng bước khỏi phòng ngủ, nhanh chóng đi tới phòng khách.

Vươn tay, ngó dáo dác bên ngoài cửa phòng. . . . . .

Trời ạ! !

Ngoài cửa còn có hai tên cận vệ to lớn đứng canh, cô vội vàng đóng cửa lại, mồ hôi trên trán nhiễu nhãi chảy xuống. Cảm giác này giống như con kiến bò trên chảo dầu, không ngừng đi đi lại lại nghĩ cách.

Tình thế này lẽ nào mình bị bắt nhốt tại đây?! Rốt cuộc là hắn ta đi đâu, nếu trở lại sẽ không thủ tiêu mình chứ?!

"Ôi. . . . ." Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên sợ hãi, thần sắc u ám, đôi mắt to tròn bắt đầu ngấn lệ.

Ánh mắt cô vô tình nhìn về phía cửa sổ phòng khách, trên mặt hạ quyết tâm, nhất định phải chạy trốn nơi này!

Bây giờ đang là mùa đông, quần áo trên người mặc dù rách nát, so với chết cóng còn hơn chết nhục. Được rồi, Ngô hiểu Dao, cố lên!!

Cô rón rén mở cánh cửa sổ, liếc nhìn xuống lầu dưới. . . . . .

Đây là một con hẽm nhỏ thưa thớt người ở, cô khẽ nhắm mắt, yên lặng cầu nguyện, đồng thời đem cái mền quấn chặt trên người, theo đường ống ngoài cửa sổ tuột xuống.

Thoạt nhìn thì có vẻ thuận lợi, nhưng khi tâm trạng cô ổn định nhất thì chợt có chuyện xảy ra. . . . . .

‘Soạt’ một tiếng, cái mền trên người Hiểu Dao dọc theo đường ống bị mắc kẹt lại, cả người cô ngã nhào xuống đất. . . . .

=======================

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng TrốnTác giả: Dạ Chi Thương LangTruyện Ngôn TìnhÁnh sáng của ngọn đèn ngủ rọi thẳng vào gương mặt người đàn ông anh tuấn. Trong không gian mờ ảo, ngọn lửa vàng len lỏi vào hình ảnh đang phản chiếu trên bức tường , khắc họa một đường cong quyến rũ . "Thiên Ưng , đau em . . . . . ." Cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn và làn da mềm mại không ngừng vặn vẹo . Những ngôi sao trên bầu trời đêm tượng trưng cho sự thuần khiết cũng giống như giọt máu đỏ tươi đang lan ra trên giường , đánh đồng với việc phụ nữ đã không còn trinh. Lần đầu tiên của cô gái ấy nhẹ nhàng mất đi như thế . . . Nhìn vẻ mặt kia đau đớn r*n r* , biểu hiện của người đàn ông không mấy mảy may . "Biết điều thì hãy ngậm miệng lại , tôi không thích phụ nữ nói nhiều khi ở trên giường !" Âm thanh tàn nhẫn phát ra , loáng thoáng làm rõ tính cách của con người này , một chút ngang ngược , một chút bạo tàn , như một vị vua ở thời cổ đại , không hề mang theo cảm giác yêu thương quý phi của mình . Cô gái đành phải ngoan ngoãn im lặng , nước mắt lăn dài. Hai mắt hắn tối sầm , thân thể… Trải qua một đêm giày vò, Ngô Hiểu Dao. . . . . . thở phì phò ở trên giường. Cô lười biếng ngồi dậy, ngáp một cái thật to, dịu dàng dụi dụi mắt,sau đó nhanh chóng nhìn nhìn chung quanh. . . . . . Cô hung hăng lấy hai tay vỗ mặt mình: "Trời ạ, giờ này mà mày vẫn còn ngủ được?!"Đêm qua, sau khi hắn ta bỏ đi, cô khủng hoảng đến nỗi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bây giờ tỉnh lại, cô vẫn còn cảm giác tim đập thình thịch, lòng dạ rối bời. Hiểu Dao dáo dác nhìn quần áo rách nát trên người, suy nghĩ một chút về chuyện đêm qua, trí nhớ đứt quãng đùng đùng quay về. . . . . .Đúng rồi, ngày hôm qua cô đã xúc phạm với nhân vật VIP, gì nhỉ, dường như người ta gọi hắn bằng . . . . . . Dạ, Dạ Thiên Ưng! Đúng! Là hắn, hắn chính là đại ca của một băng nhóm xã hội đen! ! !Có lẽ là do tàn dư của rượu, cô cũng không nhớ rõ lắm, thứ duy nhất nhớ được chính là chuyện cô và hắn ở trong căn phòng này.Ngô Hiểu Dao, làm thế nào? Phải làm thế nào đây?? Đầu óc cô nhất thời hỗn loạn, tay cầm mền quấn khắp người, nhẹ nhàng bước khỏi phòng ngủ, nhanh chóng đi tới phòng khách.Vươn tay, ngó dáo dác bên ngoài cửa phòng. . . . . .Trời ạ! !Ngoài cửa còn có hai tên cận vệ to lớn đứng canh, cô vội vàng đóng cửa lại, mồ hôi trên trán nhiễu nhãi chảy xuống. Cảm giác này giống như con kiến bò trên chảo dầu, không ngừng đi đi lại lại nghĩ cách.Tình thế này lẽ nào mình bị bắt nhốt tại đây?! Rốt cuộc là hắn ta đi đâu, nếu trở lại sẽ không thủ tiêu mình chứ?!"Ôi. . . . ." Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên sợ hãi, thần sắc u ám, đôi mắt to tròn bắt đầu ngấn lệ.Ánh mắt cô vô tình nhìn về phía cửa sổ phòng khách, trên mặt hạ quyết tâm, nhất định phải chạy trốn nơi này!Bây giờ đang là mùa đông, quần áo trên người mặc dù rách nát, so với chết cóng còn hơn chết nhục. Được rồi, Ngô hiểu Dao, cố lên!!Cô rón rén mở cánh cửa sổ, liếc nhìn xuống lầu dưới. . . . . .Đây là một con hẽm nhỏ thưa thớt người ở, cô khẽ nhắm mắt, yên lặng cầu nguyện, đồng thời đem cái mền quấn chặt trên người, theo đường ống ngoài cửa sổ tuột xuống.Thoạt nhìn thì có vẻ thuận lợi, nhưng khi tâm trạng cô ổn định nhất thì chợt có chuyện xảy ra. . . . . .‘Soạt’ một tiếng, cái mền trên người Hiểu Dao dọc theo đường ống bị mắc kẹt lại, cả người cô ngã nhào xuống đất. . . . .=======================

Chương 32: Lựa chọn chạy trốn